Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn theo bóng lưng cao gầy vừa xoay người rời đi của Tiêu Chiến, khóe miệng bất giác bị kéo xuống một chút.

Anh vốn dĩ muốn bảo Tiêu Chiến cùng nhau ăn cơm, kết quả lại là nói không nên lời.

Sau này, quen rồi, chắc sẽ tốt hơn.

***

Chiết Giang, Hoành Điếm, ngày 16 tháng 4 năm 2018 là một ngày đẹp trời. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, là một ngày đại cát, cũng là ngày khai máy Trần Tình Lệnh.

Lúc Vương Nhất Bác đến đã thấy mọi người đang chuẩn bị đạo cụ, các diễn viên có cảnh quay đã hóa trang xong.

Anh tiến thêm vài bước nữa liền thấy Tiêu Chiến đứng trong đám đông lộn xộn, dường như đang giúp ai đó căng vải. Tiêu Chiến rất cao, thân hình thon dài, nổi bật đến thế, liếc qua một cái đã có thể nhận ra.

Nhắc đến Tiêu Chiến, mấy ngày này anh thỉnh thoảng vẫn cùng Vương Nhất Bác nhắn tin trao đổi về kịch bản, nhưng câu chữ rất khách sáo, xa cách. Vương Nhất Bác lại vốn chậm nhiệt, có chút lạ người nên quan hệ của bọn họ so với lúc trước chỉ tiến thêm chút ít, là quan hệ đồng nghiệp thông thường.

Vương Nhất Bác thực ra vẫn mong quan hệ giữa mình và người kia trở nên thân thiết hơn một chút.

Ngoài thời gian ở cùng các anh trong UNIQ và Thiên Thiên Hướng Thượng, anh chưa từng trải qua cảm giác nhẹ nhõm vui vẻ, cho tới khi gặp được Tiêu Chiến, vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thăm thẳm lại sạch sẽ không dính bụi của anh, lúc đó, Vương Nhất Bác liền có cảm giác quen thuộc.

Vương Nhất Bác bước tới gần Tiêu Chiến vừa lúc anh xong việc. Nhất Bác vốn định mở lời chào hỏi trước, hàng loạt các từ "lão Tiêu", "Chiến ca", "Tiêu lão sư" lướt qua trong đầu, nên gọi anh thế nào mới tốt?

Vương Nhất Bác còn chưa nghĩ xong, Tiêu Chiến đã thấy anh. Tiêu Chiến hơi cong môi mỉm cười, vẫy tay chào, mọi thứ xung quanh dường như trở nên vô sắc:

"Vương lão sư đến rồi sao?"

Vương Nhất Bác nhìn thấy nụ cười rực rỡ vui vẻ kia, có chút chấn động, anh cúi đầu ho một tiếng, trả lời:

"Phải, chào Tiêu lão sư."

Tiêu Chiến hơi nghiêng người nhìn Vương Nhất Bác, thấy mái tóc bên dưới chiếc mũ lưỡi trai, anh lại hỏi:

"Lão Vương, em lại nhuộm tóc sao? Lần trước là màu nâu, lần này là màu xanh rồi."

Vương Nhất Bác chú ý Tiêu Chiến cũng đội mũ, tóc của anh vẫn một màu đen tuyền, y hệt như lần đầu gặp gỡ, không chút thay đổi.

Người kia không thích tóc màu sặc sỡ sao?

Vương Nhất Bác nheo nheo mắt, lại gật đầu "Ừm" một tiếng, sau đó hỏi lại: "Chiến ca, anh cảm thấy màu đen rất đẹp sao? Em chưa từng thấy anh nhuộm tóc."

Tiêu Chiến nghe thấy cậu nhóc trước mặt gọi mình là "Chiến ca" thì có chút kinh ngạc, nhưng anh cũng không phản đối. Tiêu Chiến đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc trước trán:

"Mấy năm trước từng nhuộm một lần rồi, anh quả thực không thích tóc màu sặc sỡ cho lắm."

Vương Nhất Bác bên này còn đang định nói thêm gì đó, bên kia đạo diễn Trịnh Vĩ Văn đã bảo nhân viên gọi hai người đến trước máy quay làm lễ khai máy.

Máy quay được phủ một tấm vải đỏ, đợi đến giờ lành, nhân viên trong đoàn đưa cho mỗi người một nén hương, cùng cầu điều tốt lành.

Chúc đoàn phim quay phim thuận lợi, chúc mỗi diễn viên đều có thể hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình, chúc Trần Tình Lệnh sau này sẽ thành công.

***

Kết thúc một ngày quay phim mệt mỏi, Vương Nhất Bác gỡ hết đồ hóa trang và trang phục.

Đây là lần đầu tiên anh quay một bộ cổ trang hoàn chỉnh, tóc giả dính chặt vào da đầu, cũng có chút nặng.

Công ti vẫn chưa sắp xếp trợ lí mới cho Vương Nhất Bác, bởi vậy hầu hết mọi việc đều là anh tự tay làm. Nhất Bác kéo sâu mũ xuống, chào hỏi mọi người một lượt rồi trở về khách sạn do đoàn phim sắp xếp.

Anh vừa đi vừa nghịch điện thoại, đột nhiên có tin nhắn gửi đến, người gửi tới là Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến <Lão Vương, anh thấy em bên kia đường, đến bây giờ mới về sao?>

Vương Nhất Bác nhìn thấy tin nhắn của anh, bất giác nhìn lại đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi.

Anh gõ chữ đáp lại:

Vương Nhất Bác <Phải>

Vương Nhất Bác vừa nhấn gửi, đột nhiên lại có chút hối hận, mỗi lần anh nói thế này, cuộc trò chuyện của hai người gần như sẽ trực tiếp kết thúc thì phải?

Vương Nhất Bác lại gõ thêm dòng nữa, nhưng bên kia Tiêu Chiến đã gửi tiếp một tin nhắn:

Tiêu Chiến <Có muốn cùng nhau ăn khuya không?>

Vương Nhất Bác ngơ ra một vài giây...

Người kia... rủ anh cùng ăn khuya?

Vương Nhất Bác xóa tin vừa viết đi, gõ một dòng chữ khác:

Vương Nhất Bác <Lão Tiêu, có hai chúng ta thôi à?>

Tiêu Chiến <Vốn dĩ đi cùng quản lý Trương, nhưng giờ có một mình thôi. Em đợi một lúc, anh qua đón em>

Vương Nhất Bác chấm một cái, bày tỏ đã xem.

Bên kia đường, Tiêu Chiến tắt điện thoại, bẻ tay lái, vô cùng điêu luyện mà quay xe sang đường, chưa tới một phút đã dừng ở trước mặt cậu nhóc kia.

Anh không hạ cửa kính xe xuống, sợ bị phóng viên bắt gặp, mà Vương Nhất Bác cũng hiểu ý, trực tiếp mở cửa ghế sau ngồi vào.

Tiêu Chiến nhấn ga lái xe đi, cong môi cười hỏi:

"Lão Vương, sao em biết đây là anh? Không sợ bắt cóc sao?"

Vương Nhất Bác không bỏ mũ xuống, điềm tĩnh trả lời:

"Cảm giác."

Tiêu Chiến:...

Suốt cả quãng đường hai người đều im lặng, Tiêu Chiến cũng không nói nhiều, chủ yếu là sợ mình sẽ làm phiền đến cậu nhóc kia.

Vương Nhất Bác ngồi phía đằng sau, vừa phải nhìn thấy sườn mặt của Tiêu Chiến, làn da láng mịn, cũng đã tẩy trang sạch sẽ, quần áo đơn giản thoải mái, cả người đều là khí chất tươi mát, khiến người nhìn có cảm giác dễ chịu.

Vương Nhất Bác mở lời trước:

"Chiến ca, chúng ta đi đâu ăn?"

Tiêu Chiến chăm chú nhìn đường lái xe:

"Anh biết một chỗ rất được, muốn đến thử xem sao."

Vương Nhất Bác lại "Ừm" một tiếng, đại khái là khá tin tưởng Tiêu Chiến.

Lúc bầu không khí chuẩn bị lại lần nữa rơi vào yên lặng, Tiêu Chiến đứng ra cứu vãn tình thế:

"Lão Vương, em biết lái xe không?"

"Không biết." – Vương Nhất Bác thật thà trả lời. Có vẻ như sợ người kia nghĩ mình quá kém cỏi, anh nói thêm: "Nhưng em biết lái motor."

Nhắc đến motor, hai mắt Nhất Bác như phát sáng. Tiêu Chiến nhìn qua gương, thấy đôi mắt kia cùng nụ cười không chút giả dối của cậu nhóc, có chút thất thần.

So với lúc trước, hình như đã vui vẻ hơn rất nhiều rồi.

Anh tiếp lời: "Em biết lái motor thật sao?"

Đụng tới chủ đề Vương Nhất Bác yêu thích, quả nhiên anh có thể nói cả ngày. Thấy Tiêu Chiến có vẻ hứng thú, anh liền hào hứng kể:

"Em thấy lái motor rất ngầu, chính là cái kiểu rất cool ấy. Em rất thích motor luôn, nếu mà mang được motor đến đây thì đã cho anh xem xe của em rồi."

Tiêu Chiến vừa cười vừa bẻ bánh lái: "Nghe nói tên fandom của em là motorjiejie nhỉ? Thích motor như vậy, nếu đủ khả năng thì có định tham gia đua xe chuyên nghiệp không?"

Vương Nhất Bác khoanh tay, nghiêm túc nói: "Em cũng đã nghiêm túc suy nghĩ rồi. À, anh biết Valentino Rossi không? Đấy là thần tượng của em, vô địch ở tận ba thể thức luôn đó, anh nói xem có ngầu không?"

Motor luôn là niềm yêu thích to lớn của Vương Nhất Bác, chỉ cần nói về motor, anh có thể nói chuyện cả ngày. Cả quãng đường đi, hầu hết đều là Vương Nhất Bác kể về thần tượng Valentino Rossi của anh, cũng kể về các loại xe motor.

Bất tri bất giác, khoảng cách của Tiêu Chiến và anh cũng bắt đầu được kéo gần.

Đến một nhà hàng, Tiêu Chiến đánh xe xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, kỹ thuật điêu luyện. Vương Nhất Bác đột nhiên có cảm giác hứng thú:

"Chiến ca, sau này có thời gian em sẽ thi lấy bằng lái ô tô."

Tiêu Chiến dừng xe, cởi dây an toàn:

"Từ từ thôi, anh đến giờ cũng chưa biết đi xe đạp này." – Tiêu Chiến cười bất đắc dĩ. Anh thoải mái kể cho Vương Nhất Bác nghe mà không biết sau này cậu nhóc này sẽ luôn lấy cái này để cà khịa anh: "Quản lí Trương đã giúp anh đặt phòng trước rồi, em lên tầng 8 nhé, phòng số 5 ấy."

Vương Nhất Bác chỉnh lại mũ một chút, sau đó mở cửa xe bước xuống, trước lúc đi, anh còn không nhịn được ngoảnh lại nhìn người kia.

Tiêu Chiến rất tốt, thực sự rất tốt.

Trong tim anh đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm, hóa ra cũng có một ngày, ở bên một người không thân quen lắm, anh cũng có thể buông lỏng bản thân như vậy.

Thang máy VIP từ từ lên cao, Vương Nhất Bác tự chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, lúc trước luôn lạnh lùng ít nói, kì thực là để tự bảo vệ bản thân, tránh khỏi những phiền phức trong giới giải trí, anh chưa từng nghĩ đối với một người mới chỉ tính là quen biết, anh lại có thể lên xe ngồi cùng người ấy, cùng ăn khuya với người ấy, thậm chí còn kể người ấy nghe rất nhiều câu chuyện của bản thân.

Cảm giác thân quen này, đã rất lâu không thấy rồi.

***

Phòng mà quản lý của Tiêu Chiến đặt trước là một phòng nhỏ, tối đa chỉ dành cho ba người, nhưng riêng tư rất tốt, rất thích hợp cho các minh tinh đến. Ngay cả bảo an khu này cũng vô cùng nghiêm ngặt, kiểm tra tử tế mới cho vào.

Vương Nhất Bác ngồi vào chỗ được năm phút thì đồ ăn được mang vào, Tiêu Chiến đi ngay đằng sau, cười vô cùng thân thiện.

Trong không khí có mùi ớt cay, Vương Nhất Bác có dự cảm không lành.

Từng nghe Tiêu Chiến là người Trùng Khánh, mà người Trùng Khánh ăn cay vô cùng vô cùng giỏi.

Vương Nhất Bác hơi ngả người ra phía sau khi thấy nồi nước lẩu chỉ một màu đỏ:

"Chiến ca, đây không phải là lẩu cay Trùng Khánh chứ?"

"Đoán đúng rồi đó lão Vương! Không biết em có ăn được cay không nên anh gọi loại ít cay."

Vừa nói, Tiêu Chiến vừa gắp một miếng rau vừa được nhúng chín, ăn thử, wow, quả thực ngon vô cùng, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác:

"Nhất Bác, anh nói thật đấy, không cay đâu, trông màu nó vậy thôi, thực ra không cay chút nào."

Vương Nhất Bác do dự gắp thử một miếng rau, miệng lập tức có thể phun ra lửa. Anh khó khăn nuốt xuống, sau đó quay qua trừng người kia:

"Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến cười hahaha vô cùng vui vẻ nhưng cũng biết quan tâm rót một cốc nước cho cậu nhóc, vừa đưa vừa giải thích:

"Anh thực sự cảm thấy không cay tí nào, vốn nghe người Hà Nam không biết ăn cay, hóa ra em cũng không phải ngoại lệ à?"

Vương Nhất Bác vừa uống nước vừa âm thầm ghi nhớ việc này, đợi sau này em lừa anh ăn món chua!

Tiêu Chiến là một chàng trai biết quan tâm đến người khác, bởi vậy khi biết Nhất Bác không ăn được cay, anh đã gọi phục vụ đổi thành nồi lẩu hai ngăn. Hai người cuối cùng kết thúc bữa ăn trong vui vẻ.

Trước khi về phòng ở khách sạn, Vương Nhất Bác có hỏi qua:

"Chiến ca, ngày mai chúng ta phải dậy sớm hóa trang đúng không?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Bốn giờ." – Anh cười cười nhìn cậu nhóc, trêu đùa: "Lão Vương đừng dậy muộn nhé."

Vương Nhất Bác nhìn anh cười, nhìn trong ánh mắt của Tiêu Chiến chỉ có một mình mình, đột nhiên có cảm giác kỳ lạ.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không ở cùng tầng, Tiêu Chiến ra khỏi thang máy còn quay lại vẫy tay chào cậu nhóc lạnh nhạt không thích nói chuyện này.

Vương Nhất Bác nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, cho tới khi che khuất thân ảnh của người kia.

Mỗi ngày nếu như đều vui vẻ như vậy, quả thực rất tốt.

------------------------------------------------------

Author: Hoàng Thúc

Beta and Edit: Hoàng Tôn & Hoàng Thượng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net