Chương 6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cún con, vậy... bây giờ có muốn gặp anh không?"

"..."

Anh hỏi cậu có muốn gặp anh không sao?

Rõ ràng chỉ là một câu bông đùa, nhưng hiệu quả không khác gì trái bom nổ chậm, lại còn như cọ trúng chỗ ngứa, khiến hai tai Vương Nhất Bác ù đi hết cả, thái dương có chút giật giật:

"Chiến ca, anh không lường được hậu quả khi để em gặp được anh đâu."

"..."

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, tay cầm điện thoại bất giác hơi dùng lực. Lúc này nghĩ lại, hoá ra cuối cùng vẫn chỉ có mình cậu nhớ nụ cười cùng nốt ruồi trên khoé môi anh tới mức bồn chồn ảo tưởng...

Hết cách rồi, chỉ có thể là tình cảm đó...

Có phải anh đang ở đây không? Chỉ cần anh nói anh đang ở đây thôi, chỉ cần là Bắc Kinh này...

__________________________________

Tiêu Chiến cúi đầu dựa người vào tường, gương mặt tuấn mĩ quá nửa ẩn dưới vành mũ lưỡi trai, nhìn không rõ biểu cảm.

Màn hình điện thoại vẫn hiển thị cuộc gọi, mà anh đứng trầm ngâm như thế, không biết đã qua mất mấy giây.

Chúng ta đều để nhau phải chờ đợi quá lâu...

1086 km đường dài từ Thượng Hải tới Bắc Kinh, đổi lấy khoảng cách chỉ còn lại một bức tường. Chỉ là không biết, rốt cục còn tồn tại chiều không gian nào nữa... khiến bao lời muốn nói của anh cứ nghẹn lại nơi lồng ngực, chẳng biết phải làm sao mới phải.

"Nhất Bác, thực ra anh..."

Tiêu Chiến chuẩn bị giải thích qua điện thoại, bỗng dưng phía sau bị một lực vô cùng mạnh nhào đến, khiến toàn thân anh suýt chút nữa không đứng vững, nhào về phía trước. Chuyện này xảy ra quá nhanh, khiến Tiêu Chiến đến đây trong tâm thế lén lén lút lút không khỏi bị doạ cho muốn nảy tim khỏi lồng ngực, chợt nghĩ tới chuyện có fan tư sinh nào to gan lớn mật, anh càng theo phản xạ muốn hết sức bình sinh mà vùng ra. Chỉ là càng gắng sức, nơi thắt lưng càng bị siết chặt như trói anh lại một chỗ, tuy cách mấy lớp áo trong áo ngoài, vẫn cảm nhận được sự cọ sát với vòng tay như gọng kìm của người kia, quả thực đau đến nghiến răng!

Tình thế này nhất định phải la lên, nhưng với thân phận anh hiện giờ, làm thế khác nào sợ thiên hạ chưa đủ loạn?

Trong khi Tiêu Chiến sắp rịn cả mồ hôi trán, người phía sau lại có vẻ khá ung dung, dường như đã biết trước sẽ khiến cho anh giật mình hoảng loạn, vốn chỉ định phạt anh chừa một chút, cuối cùng trong lòng vẫn luôn là không nỡ. Cậu hơi ngẩng đầu, mang theo nỗi nhung nhớ tủi thân kìm nén mấy ngày qua, nhẹ nhàng tì khuôn cằm lên hõm vai anh, lại thêm giọng nói trầm thấp phả vào bên tai:

"Chiến ca, là em..."

Toàn thân Tiêu Chiến cuối cùng cũng sững lại...

...

Thấy người nọ thôi không phản kháng, Vương Nhất Bác mới yên tâm nới lỏng vòng tay, để người ấy quay lại đối diện với mình. Còn đang muốn trông xem miếng thịt má của anh có hao đi tẹo nào, ai dè Tiêu Thỏ kia vừa loáng thoáng nhìn ra Vương Nhất Bác, đã không thương tiếc đấm vào vai cậu mấy cái:

"Vương Nhất Bác em đúng là ma quỷ, muốn hù anh tới chết cũng đâu cần dùng cách này!"

Mà không hiểu bằng cách nào, Tiêu Chiến tuy đứng quay lưng lại, nhưng cũng đâu cách cửa một đoạn xa lắm, sao lại không nghe thấy tiếng mở khóa chứ?!

Cuối cùng thành ra cảnh tượng anh lôi em, em kéo anh. Nghĩ đi nghĩ lại, tự nhiên thấy có chút buồn cười. Cũng may lúc nãy không bị ai trông được.

Thấy cậu nhóc ấy vẫn còn trân trân nhìn mình tới đỏ tai, đừng nói là bị anh đánh tới độ ngây ngốc đấy nhé~

Tiêu Chiến lớn từng này rồi, lại không giấu nổi cảm giác tự đắc, liền cười ha ha khích lệ bầu không khí:

"Sao nào lão Vương, ngạc nhiên không?"

Ngạc nhiên thôi sao? Phải nói là bây giờ cảm xúc chồng chéo như muốn nổ tung thành pháo hoa luôn vậy. Anh không giữ lời hứa quay xong gọi điện cho cậu thì thôi đi, đến Bắc Kinh sớm hơn một đêm cũng không báo trước, còn đứng bên ngoài gọi điện trêu chọc.

Vương Nhất Bác có thể cam tâm sao? Chỉ là chợt thấy người trước mắt nét mặt tuy vẫn tràn ngập ý cười, nhưng khóe mi từ bao giờ đã hoe đỏ lóng lánh đọng một tầng nước, cậu mới chợt nhớ ra người ấy phải đổi chuyến bay, đẩy lịch trình thành gấp rút mới có được giây phút này,...đúng là không đành lòng nào cao giọng với anh được.

"Được rồi Chiến ca, anh đi vào nhà với em đã."

Tiêu Thỏ kia không chút phản ứng, cũng ngoan ngoãn để mặc cho Vương sư tử nhẹ nhàng nắm lấy tay mình vừa kéo vừa dắt vào trong, sau đó vẫn hồn nhiên trông cánh cửa ấy nhanh chóng bị khóa lại.

Ánh sáng bên ngoài hành lang không tốt lắm, lúc này vào nhà, Tiêu Chiến vừa hé mắt, liền lập tức quay đi hít sâu một hơi, cảm thấy máu trên người lại lần nữa xông thẳng lên da đầu.

So với bức ảnh trước đây, bức tranh thịt trước mắt cũng thực muốn đòi mạng người quá rồi. Cậu nhóc này vừa tắm xong đến tóc cũng không thèm lau khô, mấy giọt nước đọng lại nương theo yết hầu cứ long lanh trên cần cổ không tì vết, đến quần áo cũng tùy tiện mỏng manh, thấp thoáng thân hình thiếu niên xuân phong vô hạn.

Tiêu Chiến vạn lần tự nhủ không được suy nghĩ bất chính, lén lút nhìn đi nơi khác, bỗng dưng mũ trên đầu anh cũng đã bị người nào kia tháo ra để sang một chỗ, bên chân xuất hiện thêm một đôi dép đi trong nhà.

"Anh nhắm mắt gì vậy, không phải định để em giúp anh đi đấy chứ?"

Tiêu Chiến lại bị lời này làm cho nhói tim, đáp lại có chút ngấp ngứng:

"Đ-Được rồi, để anh..."

Vương Nhất Bác đợi anh thay dép xong rồi, vẫn bao lấy bàn tay ấy kéo vào trong, chỉ là biết thân biết phận quay đi lén lút cười, không dám dán ánh nhìn lên người anh nữa, kẻo lát sau con thỏ ấy ngượng tới xù lông, Vương Nhất Bác không muốn rơi vào hoàn cảnh chưa gặm được miếng nào đã phải đi dỗ ngọt đâu!

...

Căn hộ này nội thất không cầu kì, Vương Nhất Bác cũng thường xuyên lau rửa, cũng có thể nói là tương đối gọn gàng sạch sẽ, anh đến lúc nào thì đến lúc ấy, đối với cậu không thành vấn đề. Hơn nữa đống khoai tây chiên với đồ ăn vặt cất giữ trong tủ bấy lâu, cuối cùng cũng có ngày bọn chúng được thực hiện nghĩa vụ của mình rồi.

Tiêu Chiến vừa ngồi xuống ghế đệm, đã bị nhét vào lòng mấy bọc lớn bọc nhỏ, nói là đủ để anh xây thành một cái ổ cũng chẳng phải phóng đại gì. Trùng hợp thay tất cả đều là loại anh thích! Cái tai thỏ vô hình như vậy mà đã vểnh lên, vui vẻ cảm thán mấy câu, sau đó cũng chẳng để ý Vương sư tử chạy đi đâu mất rạng, ngoan ngoãn nằm ra ghế ăn snack xem TV.

....

Nói nghe có vẻ yên vị, nhưng chưa được bao lâu, Tiêu Chiến lại đột nhiên cảm thấy có gì hình như không đúng lắm, bật dậy nhìn ngó xung quanh...

Bạn nhỏ sinh năm chín bảy kia rõ ràng nói với anh là đang ăn đêm, vậy mà không thấy đồ ăn, người cũng không biết đã đi đâu rồi...?

Tiêu Chiến bỏ gói khoai xuống, đứng dậy xỏ dép đi vào phòng bếp, không khỏi thở ra một hơi thầm trách...Hôm nay nếu anh không đến, có khi cứ để bụng rỗng như vậy mà đi ngủ, sau này bảo anh làm sao mà yên tâm cho được?

....

Khẩu vị Tiêu Chiến vốn rất nặng, những lúc nấu ăn không tránh khỏi thuận tay cho rất nhiều ớt, nhưng dạo gần đây...bỗng dưng lại chuộng mấy món có phần thanh đạm gần giống với người nào kia.

Vương Nhất Bác tuy không biết nấu ăn, nhưng nguyên liệu với dụng cụ trong bếp vẫn luôn đầy đủ ngay ngắn. Bạn nhỏ này có lần từng kể với anh, tất cả đều là đồ quản lí mua cho, thi thoảng anh ấy sẽ đến nấu ăn cho Vương Nhất Bác, nếu không một mình bạn nhỏ ấy cũng chẳng có cách nào mà xử lí chúng được.

Anh nhìn đống nguyên liệu chất đầy ắp ngăn tủ, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là nên làm một bát mì sợi, vừa có canh vừa có thịt, có thể thêm một chút rau, nước dùng mặn mặn ngọt ngọt, cũng có thể thêm một chút giấm...

Tiêu Chiến cởi bớt áo ngoài kiếm tạp dề đeo vào, bỗng chốc trở thành bộ dáng người đàn ông của gia đình bận bịu trong căn bếp. Mà anh cứ đi qua đi lại như thế,... lại không biết có người nào kia đã đứng dựa người ở cửa tự bao giờ, chỉ lặng yên chăm chú nhìn anh sơ chế từng thứ một, đến ánh mắt cũng theo khóe miệng cong cong.

...Nghĩ thế nào, vẫn là cảm thấy chúng ta thật sự rất giống một gia đình...

_________________________________________________________

Tiêu Chiến vừa mở nắp nồi, hương khói liền uốn lượn tỏa ra, mang theo một vị thơm ngọt tỏa khắp gian nhà.

Quả nhiên không đến vài giây sau, bên vai anh đã xuất hiện gương mặt của ai kia thích thú sán vào, hiếu kì ngó ngó:

"Wao Chiến ca! Hôm nay em có số hưởng rồi ~".

Tiêu Chiến không thèm nhấc mi, một tay dứt khoát đẩy vai Vương Nhất Bác ra, anh thật sự giận rồi đây:

"Em đó, dám không khai báo thành thật với anh, tưởng anh không biết sao?"

Bạn nhỏ kia lúc ở bên anh cái gì cũng có, chỉ có thể diện là mỗi ngày lại bị gặm mất một mảng, tiếp tục sán vào vai anh, cười cười:

"Đâu có, em nào dám không khai báo thành thật với anh~"

"Rõ ràng em nói với anh là đang ăn đêm..."

"Em đang định nấu mì, tự nhiên anh nấu cho em trước mà~".

...Sau mấy lần đẩy ra sán vào, Tiêu Chiến cuối cùng cũng cạn ngôn không còn cách nào trách phạt Vương Nhất Bác, đành để mặc một bên má của ai kia kề kề vào vai mình.

Vương Nhất Bác cạ cạ mè nheo một hồi, Tiêu Chiến lại hỏi:

"Mà em sấy khô tóc chưa?"

"Ừm...Chưa sấy."

"Vậy mau ra ngoài sấy khô đi, xong rồi anh mới cho em ăn, em ở đây vướng tay anh rồi này."

Bạn nhỏ kia nghe vậy khuôn cằm đúng là có chút nhúc nhích, nhưng vẫn mặt dày mày dạn nấn ná ở lại:

"Hay là anh sấy cho em...", âm cuối còn cố tình kéo dài, như thể gợi ý rằng anh sấy tóc cho em không thiệt chút nào vậy!

"Aiya Vương lão sư, em tha anh đi Vương lão sư!..."

Trong thâm tâm Tiêu Chiến không khỏi nghiến chặt hai cái răng thỏ. Nhưng nghĩ bản thân mình đang nấu ăn, anh lại hít vào một hơi, cũng quay sang cười với cậu nhóc ấy:

"Bạn nhỏ này, hay là để anh ăn bát mì này hộ em luôn nhé?"

...

Chiêu này quả nhiên có tác dụng, Vương Nhất Bác nghe xong liền đứng thẳng người, đánh Tiêu Chiến một cái rồi mới rầu rĩ ra ngoài phòng khách, đã thế còn cố tình nói lớn:

"Trời ơi anh Chiến bắt nạt em kìa !!", để lại Tiêu Chiến với vẻ mặt chưa hết ngỡ ngàng

Vương Nhất Bác đúng là ma quỷ!

...

_____________________________________________

Một lát sau, tiếng máy sấy o o vang lên, hòa cùng với âm thanh của chương trình tạp kĩ đang phát trên TV, bỗng chốc lại mang lại cảm giác ấm cúng lạ kì... Thiếu niên nọ ngồi dưới thảm vui vẻ ăn mì, người nào kia nói qua nói lại một hồi, cuối cùng vẫn chịu ngồi trên ghế đệm phía sau, tình nguyện sấy tóc cho thiếu niên đang hoan hỉ đắc ý kia.

"Chiến ca, sao anh không ăn?"Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến chỉ chuẩn bị ra mỗi một bát, không khỏi không yên tâm.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng sấy xong tóc, lại thong thả nằm ra ghế xem TV, bình thản đáp:

"Thực ra anh ăn rồi..."

"Rồi ai mới không thành thật với ai đây?"

"Em không thành thật với anh."

"Nói lại."

Tiêu Chiến thở ra một hơi bất đắc dĩ:

"Là anh không thành thật với em."

"Lần sau phải khai báo thành thật với em."

"Được, lần sau sẽ khai báo thành thật với em."

...Sau đó Vương Nhất Bác mới hài lòng tiếp tục ăn mì.

Chỉ có điều Tiêu Chiến an ổn chưa được bao lâu, đã lại thấy cậu nhóc ấy lấy điện thoại ra nghịch, mà anh nằm phía sau, tuy thị lực không tốt lắm, nhưng ở gần như thế vẫn loáng thoáng nhìn ra trang giao diện đặt vé máy bay đang hiển thị, không khỏi hiếu kì cất lời:

"Không phải trợ lí sẽ đặt vé máy bay cho em sao?"

Thiếu niên nọ vẫn ung dung nhập mấy thao tác, giọng điệu thản nhiên đáp:

" Tất nhiên, là em đang đặt vé cho anh đó!"

Tai Tiêu Chiến như vừa có tiếng nổ, ...

______________________________________________________

Author: Hoàng Tôn

Beta and Edit: Hoàng Thượng & Hoàng Thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net