Chương 6.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tai Tiêu Chiến như có tiếng nổ, vội vàng ngồi bật dậy cướp lấy điện thoại khỏi tay Vương Nhất Bác.

Cậu nhóc này... Bây giờ Tiêu Chiến mới thực sự nhìn rõ hơn. Cái gì đây?! Hai vé đi sân bay Quý Dương- Quý Châu, KHOANG VIP?!

Tiêu Chiến đáng ra phải giận, thế nhưng lại không tài nào giận nổi, thiên ngôn vạn ngữ vừa mấp mé đến môi đã không biết nói làm sao cho phải, cứ tức nghẹn lại nơi lồng ngực, khiến cổ học anh hơi ngưa ngứa.

"Em điên rồi Vương Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác biết anh sẽ giận, đã khoanh tay thủ thế tựa sẵn cằm lên ghế đệm nghiêng đầu nhìn anh, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn uỷ khuất, rõ ràng đang cố tình đánh mạnh vào tâm lí hai người không được gặp nhau mấy ngày nay:

"Sao thế, anh không muốn đi cùng em à?".

"Không phải... thực ra anh..."

"Vậy thì được rồi, không cho anh huỷ." Dường như chỉ chờ có thế, Vương Nhất Bác liền thong thả lấy lại điện thoại từ tay Tiêu Chiến ném sang một bên. Em có ý thì anh có lòng, thuyền này đã đóng xong rồi, khỏi cần ai bàn cãi gì nữa.

Đấy là Vương Nhất Bác nghĩ thế, còn chuyện này đối với Tiêu Chiến lại thành ra một vấn đề khác. Thật ra... cũng có chút đường đột quá rồi.

Lùm xùm vừa mới qua đi, Trương tỷ còn đang lấn cấn muốn dẹp tận gốc chuyện này xuống, vậy mà mới chiều nay anh nói muốn thay đổi lịch trình theo ý mình là đã đổi liền tay. Chắc chắn đã đến tai Trương tỷ rồi, không biết chị bận việc gì, nhưng nguyên tối nay chưa thèm gọi cho anh. Đùng một cái, lại thêm lần này đổi vé nữa, bay chung với Vương Nhất Bác khoang VIP thì thôi đi, lại còn đích thân Vương Nhất Bác đổi vé...

Tiêu Chiến cũng biết bạn nhỏ ấy dạo gần đây chỉ có ở bên cạnh anh mới thoải mái bộc lộ ra nét trẻ con đúng tuổi như thế, cứ có cơ hội liền quấn chặt lấy mình không buông, luyên thuyên bát nháo đến ồn ào phiền phức. Vậy mà chẳng hiểu từ bao giờ, chuyện bát nháo phiền phức ấy bỗng dưng trở thành Vitamin vui vẻ trong cuộc sống bận rộn hối hả của Tiêu Chiến, lúc nào cũng có thể khiến anh cười tràn ra hạnh phúc.

...Có điều chợt nhớ đến chuyện mình vì đặt chân đến đây đã làm đảo lộn lên một trận, đem tiết tháo lên làm trọng... đúng là đối với nội tâm muốn "thuận nước đẩy thuyền" kia thật sự không có mặt mũi nào mà thừa nhận;... mâu thuẫn tới mức ôm mặt xoa trán, đầu óc rối loạn.

"Không được rồi Nhất Bác, anh phải về đây." Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục cứ ngồi đây cũng không phải là cách, anh cảm thấy trước hết cứ phải về yên vị trước mặt Tô tỷ cái đã.

Còn về phần Vương Nhất Bác, lúc Tiêu Chiến nói không thấy cậu ư hử tiếng nào, thế mà anh vừa mới vớ lấy áo khoác vắt trên thành ghế quay ra, đã bị bạn nhỏ ấy thình lình chắn ngay trước mắt, vô cùng "thành công" khiến cả hai va "bốp" vào nhau một cái.

Tiêu Chiến theo phản xạ định lùi, nhưng sát phía sau anh là ghế, kì thực là không xi xê được đi đâu. Mà Vương Nhất Bác cũng chẳng có ý định thả người, trong khoảng cách gương mặt hai người còn chưa đến một gang tay, cứ xoáy sâu ánh nhìn lên nhất cử nhất động, thành công ép anh đối diện với đôi đồng tử đẹp mà hừng hực khí thái của mình.

"Anh đi đâu?". Vương Nhất Bác dùng giọng không cao không thấp hỏi, tuy chẳng rõ là thái độ gì, nhưng so với ngữ điệu khi nãy hai người trêu chọc nhau quả thực đột ngột thay đổi đến mức đáng sợ, thêm cả ánh nhìn chăm chăm chất vấn kia càng khiến Tiêu Chiến có cảm giác mình bị bắt quả tang làm gì có lỗi với bạn nhỏ này vậy,... Anh thận trọng nuốt khan, lại cười haha khích lệ bầu không khí:

"Em...Anh- đương nhiên là về khách sạn rồi...".

"Không được."

"H-hả?"

"Em nói anh không được đi, ngủ lại đây với em đi."- Tiêu Chiến khỏi cần lo tai mình nghe nhầm, Vương Nhất Bác vốn không giỏi nói vòng vo bóng gió, cậu chỉ biết nói thẳng thôi.

"Không được đâu cún con, em nói xem bây giờ cũng muộn rồi..."

"Vậy nên anh càng không được đi." Đây là nhà Vương Nhất Bác, anh muốn đến lúc nào thì đến, nhưng muốn đi lúc nào... làm gì có chuyện dễ dàng thế hả? Huống hồ... Vương sư tử còn chưa ăn được miếng nào!

Tiêu Chiến hơi ngớ người, bắt đầu tự mình hình dung ra vô số viễn cảnh không được đứng đắn.

Hai người nhìn nhau, hiếm khi giữa họ lại xuất hiện cảm giác ba chấm như thế này.

...

Dừng một chút, Vương Nhất Bác cũng nhận thức thời cơ không thích hợp, hình như mình lại nôn nóng quá rồi, phải thu liễm phải thu liễm.

Cậu vội đằng hắng một cái, liếc mắt nhìn đi, đoạn mới nói tiếp:

"Muộn rồi, anh tự về em không yên tâm, bên ngoài còn rất lạnh. Với lại nhà em... cũng không thiếu chỗ ngủ."

Lời này... nghe rất thấu tình đạt lí, nhưng lại âm thầm khiến cả hai người cùng đỏ mặt tía tai.

Anh cũng đâu có nói là nhà em thiếu chỗ ngủ, em tự nhiên lại nghĩ đi đâu vậy hả?...

"Không được... vẫn là để anh về đi." Tiêu Chiến mím môi, lách người bước qua Vương Nhất Bác. Anh đã hạ quyết tâm rồi, chuyện này anh kiểm soát được, sẽ không quay đầu lại đâu, sẽ không...

Không đùa, khả năng tự chủ của Tiêu Chiến là "danh bất hư truyền"- chuẩn thần tượng mẫu mực, cực- kì- đáng- tự- hào... Thế nên anh phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây trước khi nó không còn đáng tự hào nữa.

"Vậy để em lấy mô tô lai anh về."

Khóe miệng ai kia cong lên cười không chút giấu diếm. Tiêu Chiến giỏi trêu chọc cậu thì đã sao, Vương Nhất Bác cũng không vừa, biết cách thu hút sự chú ý của anh.

Quả nhiên Tiêu Thỏ kia quay lại, là một biểu cảm khó tin không nằm ngoài dự đoán.

Vương Nhất Bác bấy giờ mới thản nhiên xoay người lại, ung dung bước đến tủ đựng mũ bảo hiểm lấy chìa khóa, lúc đi ngang qua anh không quên nhún vai một cái. Biết thế nào được, Tiêu Chiến có hai lựa chọn, ngủ lại đây thì càng tốt, chúng ta đêm khuya thanh tịnh nói chuyện phiếm vài câu, để cậu lai anh về cũng không tồi, được Tiêu mỹ nhân ôm từ phía sau phóng trên đường lớn lại càng tuyệt thú.

"Nhất Bác, em...".

Tiêu Chiến thua rồi... anh thật hết nói nổi. Cậu nhóc này rõ ràng chẳng mấy để tâm đến những chuyện đã xảy ra, chuyện toang nhất còn chưa giải quyết xong đã muốn làm ra chuyện toang hơn, khiến anh bên tình bên lí cãi nhau điên đảo, thứ lỗi cho Tiêu Chiến bất lực, anh ngoài đưa tay lên bóp trán ra thật sự chẳng còn biết làm gì.

Tiêu Chiến cứ đứng như vậy, coi như anh buông xuôi. Vương Nhất Bác cũng tinh ý, biết anh để cậu muốn làm gì thì làm, không cần phải nói liền lôi lôi kéo kéo anh vào phòng ngủ.

........

Để Tiêu Chiến ngồi lên giường xong, đem áo ngoài của anh treo lên móc quần áo gần đó, Vương Nhất Bác mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn ngoan ngoãn báo cáo:

"Em đi dọn nốt bát đũa, anh cứ ngủ trước, không cần đợi em."

Đầu Tiêu Chiến lập tức xì khói, nghiến răng phi liền mấy cái gối về phía cửa:

"Ai thèm đợi em!!!"

_________________________________________

....

Tiếng cười phía sau cánh cửa đã cách khá xa rồi, Tiêu Chiến mới đem cả người phát hỏa của mình đổ ườn xuống ga trải giường mềm mại, lại quặn quặn quẹo quẹo lăn lăn mấy vòng.

Thế quái nào mấy chữ "không cần đợi em" cùng cái giọng điệu mấy phần không đứng đắn kia cứ bay vòng vòng trong tâm trí. Rõ ràng là "không cần đợi em", cuối cùng lại thành ra"anh đang đợi em", như vậy rồi làm sao mà ngủ!?

Tiêu Chiến vùi mặt vào gối, cảm giác chăn đệm lún xuống mềm mại man mát mới làm da mặt anh dìu dịu đi đôi chút. Thực ra khi nãy lúc mới vào nhà anh có vô tình trông vào phòng ngủ, hình như ga trải giường khi ấy là một màu khác, thế nên cũng có thể ngầm hiểu trong lúc anh nấu mì cậu nhóc ấy âm thầm đi đâu.

Cứ nghĩ như thế, khoé môi Tiêu Chiến lại vô thức tự cười. Cũng đột nhiên nhận ra, từ khi quen biết bạn nhỏ này, tần suất anh vô thức tự cười tự cười bỗng dưng tăng lên, khiến cho tần suất mím môi nín cười cũng cứ thế mà tăng lên theo.

Để người ngoài nhìn vào có chút không bình thường, người ta nhìn mãi rồi, nhỡ đâu sẽ nhìn ra sự thật mất...

Nhưng biết bao được, đều là do bọn họ tự bổ não quá nhiều.

Không biết phòng này có phải chỗ Vương Nhất Bác thường xuyên nằm,... Xung quanh anh ngập tràn mùi hương của cậu nhóc ấy, bao bọc thoang thoảng quanh chóp mũi, cảm giác giống như người ấy đang thực sự ôm lấy mình.

Tiêu Chiến an tĩnh nhắm mắt, thở ra một hơi thả lỏng. Chăn đệm thơm thơm mềm mềm như nằm trên mây, cả một ngày dài mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ cũng dần dần xâm chiếm.

Vậy nên mới có cảnh tượng Vương Nhất Bác vừa dọn dẹp bên ngoài xong trở vào, trông thấy một cục tròn vo nhô lên trên giường đang phát ra tiếng thở đều đều, không khỏi đưa tay lên đỡ lấy tim. Trời ạ...!

Thực ra sợ Tiêu Chiến cảm thấy không thoải mái, Vương Nhất Bác vốn dĩ là sang phòng khác ngủ, nghĩ thế nào người trong lòng dù gì cũng đang ở ngay tầm tay, Vương- tâm-cơ đi được nửa đường liền muốn rẽ vào đây ngó anh một chút.

Cậu nhẹ nhàng đi đến mới thấy anh đang nằm úp, liền khẽ khàng vén chăn ra cẩn thận xoay anh lại, để anh quay mặt vào trong, sợ rằng ngủ tư thế kia sẽ rất tức ngực, xong xuôi rồi mới gác một tay nằm xuống bên cạnh anh.

Cũng may Tiêu thỏ này ngủ khá say, bị động như vậy cũng chỉ mim mím môi một chút rồi lại yên tĩnh ngủ. Vương Nhất Bác nhìn lên cánh môi anh, yết hầu không tự chủ được khẽ trượt lên một đường.

Nếu như thử hôn một cái, không biết sẽ có vị gì đây?

"Tiểu Tán, em nhớ khi nãy anh còn nghi ngờ năng lực của em, nói em không làm gì được anh đó...". Vương Nhất Bác nằm sát lại kề trán với Tiêu Chiến, cả thân hình từ bao giờ đã thấp dần xuống, thấp tới mức hơi thở rất khẽ của anh cũng có thể mơn trớn trên da mình.

"...".

Chỉ cần sát gần anh, hơi thở cậu trong phút chốc đã trở nên rạo rực mất kiểm soát.

Những tưởng Vương Nhất Bác sẽ làm thật, nhưng trong một giây nào đó, cảm giác cao trào bỗng nhiên bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng, không tiếc thương khiến cậu tỉnh khỏi những suy tưởng miên man.

Vương Nhất Bác nhấc mình ra khỏi Tiêu Chiến, ánh mắt cũng vì thế mà trở nên tối tăm.

Rõ ràng là đang gọi cậu, vậy mà thực ra đều không phải.

Vương Nhất Bác mệt mỏi rũ mi, mi tâm có chút nhíu chặt. Lồng ngực lúc này như có thứ gì đó khiến hô hấp bị đè nén, thở ra không được, nuốt vào cũng chẳng xong.

Người ấy gọi Lam nhị công tử của Cô Tô Lam Thị.

Rốt cục... cũng chỉ khi biết chắc rằng anh không nghe thấy, cậu mới dám nói ra những lời như vậy. Cho tới khi Tiêu Chiến không còn là Nguỵ Vô Tiện, chỉ sợ Vương Nhất Bác lỡ như không tự chủ được anh sẽ mãi mãi không chấp nhận cậu, mà cho dù có đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không chấp nhận nổi bản thân mình trong mắt anh mang hình tượng của Lam Vong Cơ.

Vì chuyện này, không biết tâm trạng Vương Nhất Bác đã bị trùng xuống bao nhiêu lần.

"Lam Trạm vấn linh mười sáu năm, đợi mãi cũng đợi được người hắn muốn đợi.

Tiêu Chiến, con người em không giống Lam Trạm, không biết kìm nén cảm xúc của mình, cũng không muốn kìm nén. Nhưng mà anh ngốc như vậy, đến bao giờ mới nhận ra tình cảm của em?".

....

____________________________________

Thời tiết ở Bắc Kinh vốn không được tốt lắm, chênh lệch nhiệt độ trong cùng một ngày là rất lớn. Cho dù đang trong đợt cao điểm của thời tiết mùa hè, nhưng vào lúc tờ mờ sáng vẫn còn cảm giác se se lạnh.

Tiêu Chiến đang vùi mặt ẩn trong chăn, nhưng giúp anh bật mình ngồi dậy ngay tắp lự, lại chính là nhờ vào cái tên thoáng loáng hiển thị trên màn hình điện thoại: Trương- tỷ.

Sớm không gọi muộn không gọi, mặt trăng còn chưa lặn đã thình lình gọi đến, không phải sẽ đến bắt anh đấy chứ?

Tiêu Chiến cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ nửa ngày hôm qua, nhưng lúc lâm trận quả thực vẫn không làm sao tránh khỏi cảm giác chột dạ.

Anh đằng hắng một cái lấy giọng bình tĩnh, sau đó mới đưa máy điện thoại áp lên tai:

"Alo Trương tỷ."

"Chuẩn bị xong chưa?"

Trước cục diện nằm ngoài dự đoán này, Tiêu Chiến phải mất vài giây để ngơ người, nhưng rồi cũng không dám tỏ ra vẻ lúng túng quá lâu, nhanh chóng đáp lại:

"Em chuẩn bị ngay đây ạ."

"Nhắn địa chỉ qua, nửa tiếng nữa đoàn đội đến đón cậu."

"Vâng".

Chỉ là đoàn đội đến đón mà bận đến cả Trương tỷ đích thân điện báo, xem ra chị đã biết hết chuyện đêm qua anh đến nhà Vương Nhất Bác rồi, không chừng vụ đổi vé kia...

Quả nhiên, ngừng một chút, anh còn nghe rõ cả bên kia Trương tỷ hít vào một hơi, nói tiếp:

"Tiêu Chiến, sự việc cũng đã xảy ra, hai bên đoàn đội ngoài sắp xếp cho ổn thoả cũng chẳng còn biết làm gì với hai người... Haiz, coi như chị nhờ em, nhắc nhở cậu bạn kia thu liễm lại dù chỉ một chút có được hay không?"- Giọng Trương tỷ mới đầu là kiểu trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, nhưng sau đó thành ra như sắp khóc đến nơi, Tiêu Chiến phải vội vội vàng vàng vâng vâng dạ dạ, hứa sẽ chú ý nhắc nhở Vương Nhất Bác, chị mới không nói gì nữa mà cúp máy.

Thái độ của Trương tỷ đúng là chệch hẳn khỏi đường ray phòng ngự, nhưng so với dự đoán của anh thế này còn tốt hơn gấp vạn lần.

Lại nhắc đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn sang vách tường bên cạnh. Không biết hôm qua cậu nhóc ấy ngủ có ngon không...

Da mặt Tiêu Chiến mới sáng sớm đã được dịp nóng lên, anh nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong xuôi, sau đó đi ra ngoài phòng khách.

Vương Nhất Bác đang thay đồ, lúc trông thấy anh, liền vui vẻ chào buổi sáng. Mặc dù hôm qua ngủ không được sớm lắm, nhưng thần sắc bạn nhỏ này lại rất tốt, thậm chí còn ngập tràn năng lượng hơn thường ngày, xem ra chất lượng giấc ngủ đêm vừa rồi cũng không tồi.

Haha, còn phải nói sao...?

Hình như đoàn đội bạn nhỏ cũng gọi điện đến từ sớm, nên Vương Nhất Bác đành đi trước anh một chút, chỉ kịp hất hàm về phía bàn ăn trong bếp:

"Khi nãy em có kịp pha ngũ cốc, anh uống một chút đi, em phải đi trước rồi."

Tiêu Chiến gật đầu, vẫy tay với Vương Nhất Bác xong, mới thấy cậu nhóc ấy an tâm rời đi.

Không hiểu sao, buổi sáng thức dậy cùng chào tạm biệt nhau đi làm... cảm giác thế nào cũng rất giống một gia đình...

________________________

Buổi chiều cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều phải chạy một số lịch trình riêng, vậy nên chuyến bay Vương Nhất Bác đặt là tầm mười- mười một giờ đêm.

Không hiểu kiểu gì, mặc dù chả có kịch bản nào từ phía trên truyền xuống cả, nhưng đoàn đội hai bên lần này giống như đã sai thì sai cho chót luôn vậy, tối nay ra sân bay để hai người đi cùng một xe cho tiết kiệm nhiên liệu.

Mà trước khi xe chuyên dụng đến đón Tiêu Chiến tới sân bay, còn có một đoạn sự việc hết sức thú vị như thế này: Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang nói chuyện phiếm, cậu nhóc ấy lại đột nhiên chèn vào hỏi một câu chẳng liên quan:

"Chiến ca, tối nay anh mặc gì?"

Câu hỏi này đường đột quá, anh cũng chưa kịp nghĩ nữa, Tiêu Chiến mím môi một chút, cuối cùng nói:

"Áo Gucci trắng đi, quần đen rộng, đơn giản thôi."

Kì thực, giữa vô số những thứ hai người nói với nhau lúc ấy, Tiêu Chiến cũng chả lưu tâm mấy về câu hỏi này lắm, cho đến khi gặp cậu nhóc ấy ở trong xe, anh mới không nén nổi mình mím môi cười, cao hứng trêu chọc bạn nhỏ:

" Aiya Lão Vương, em cũng được lắm!"

Vương Nhất Bác chỉ cười cười không đáp. Còn phải nói nữa à...?

Vương Nhất Bác hôm nay cũng mặc áo phông trắng, phối với quần đen rộng và mũ lưỡi trai, đơn giản tiện lợi, vẫn toát lên khí chất thiếu niên năng động, tuy không cùng nhãn hiệu với outfit của Tiêu Chiến, nhưng cũng coi như đồng bộ đẹp mắt, trái lại còn vô tình rất hài hoà, giống như trời sinh một cặp vậy.

Đấy là tủ đồ của Vương Nhất Bác vô tình có, hay la do chính chủ có hữu ý chọn ra hay không thì không có ai biết gì hết...

______________________________

Tiêu Chiến chơi xong một ván game rồi, thấy người bên cạnh mình đột ngột có chút động tĩnh, tuy không đưa mắt nhìn, nhưng lời nói ra dường như có chút nhẹ nhàng trách móc:

"Sao em chuyển sang đây sớm vậy, vừa mới cất cánh chưa được bao lâu."

Người bên cạnh khẽ cong cong cánh môi mềm mọng:

"Chuyển sang sớm một chút thì đã sao, số bàn thắng của em lại nhiều thêm một bàn".

Tiêu Chiến nhướn mày, khẽ khàng "ồ" lên một tiếng:

"Em mạnh miệng quá rồi đấy."

"Em không mạnh miệng, lần nào chẳng thế". Câu nói này, lại thành công khiến hai răng thỏ nghiến vào nhau, chỉ hận không thể dùng thuật cấm ngôn của Lam gia để khoá cái miệng bạn nhỏ kia lại.

"Nhất Bác, lại bắt đầu rồi đấy hả...!"

___________________________________

Author: Hoàng Tôn

Beta and Edit: Hoàng Thượng & Hoàng Thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net