Chuyện xảy ra ở phim trường Trần Tình Lệnh #2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện khật khưỡng khiêng được Lam Vong Cơ lên giường, mới ngồi bệt xuống sàn thở ra một hơi, đưa vò Thiên Tử Tiếu ngửa cổ nhấp một ngụm.

Nghĩ cũng thật tức cười, đường đường là Lam nhị thiếu băng lãnh cao cao tại thượng, cuối cùng lại có ngày nửa đêm canh ba đen đủi rơi vào tay hắn, cái này... gọi là nghiệp chướng thật ra cũng không ngoa chút nào.

Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, Vân Thâm Bất Tri Xứ trên dưới mấy vạn người, thử hỏi mấy ai được chiêm ngưỡng dáng vẻ đờ dẫn nằm thẳng như khúc gỗ này của y...?

Ngụy Vô Tiện nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên hắn nghĩ ra trò vui, khóe miệng không tự chủ được khẽ nhếch lên:

"Lam nhị, gọi Ngụy ca ca đi."

  Khi trước hắn bị lão già kia phạt chép gia huấn trong Tàng Thư Các, nói là giao cho lão non này cả ngày lù lù một bên kiểm soát, nhưng rốt cục y lại chẳng thèm đếm xỉa gì đến hắn. Ngụy Vô Tiện ngồi một lúc đã thấy ngứa mồm, nhưng nói chuyện một chút liền bị y dùng thuật cấm ngôn, thêm một lần chép phạt; trêu chọc thêm vài cái, y đã tức điên lên chửi hắn cút, mém tí nữa là đánh nhau; hơn nữa còn không khách khí đem thành ý của người ta xé thành trăm mảnh bay như bươm bướm...

  Cho nên Ngụy Vô Tiện liền muốn thử trên cơ y một lần.

Ai ngờ Lam Vong cơ thế mà cũng ngoan ngoãn mấp máy môi, gọi:"Ngụy ca ca" thật. Sao giọng y cũng tự nhiên lại dễ thương như vậy!

Ngụy Vô Tiện càng phấn khích cười "i hí". 

Nhưng thoáng chốc, chân mày hắn đã liền nheo lại.

Đai trán của Lam Vong Cơ bị lệch.

Mỗi ngày chiêm ngưỡng dung nhan ngọc thụ lâm phong, khi thái thẳng thớm chỉnh tề của y dường như đã thành hình bóng khắc sâu vào tâm khảm Ngụy Vô Tiện, bây giờ mạt ngạch dù chỉ lệch đi một chút hắn đã thấy không quen mắt, bụng bảo dạ định giúp Lam Vong Cơ chỉnh lại.

  Nghĩ y thần trí dã sớm đờ đẫn như lên mây, thế mà khi hắn chỉ vừa đưa tay lên, y liền nghiêng đầu đi.

"Chuyện gì?"

Khá khen," Mới đó mà đã phản ứng lại rồi. Đai trán của huynh bị lệch."

Y phục của Lam gia trong nhãn quan Nguỵ Vô Tiện đã không khác cả đoàn đi tang là bao, chả hiểu sao thêm một dải quấn lên trán càng thêm vướng víu rắc rối. Vậy mà Lam Vong Cơ y say đến dần cả người, vừa nghe hắn nói liền kích động ngồi phắt dậy chỉnh chỉnh. Khổ nỗi y không tự nhìn được, càng chỉnh càng vẹo. Ngụy Vô Tiện ngồi một bên uống Thiên Tử Tiếu, trông mà cũng sốt cả ruột, la lên:

" Lệch rồi lệch rồi! Vẫn còn lệch!", thúc hắn quyết định phải đích thân chỉnh cho y.

Lam Vong cơ lại hất phăng bàn tay toan lại gần của Ngụy Vô Tiện, khó chịu nói:

" Làm gì vậy?"

Khó hiểu thật,"Ta chỉ muốn giúp huynh chỉnh lại cái đai trán", có gì to tát đâu nhỉ,"Huynh căng thẳng như  thế làm gì?"

 Được lão già kia giao giám sát Ngụy Vô tiện chép gia huấn, ở Lam gia này, Lam Vong Cơ chính là chưởng phạt. Đối diện với mấy lời ngông cuồng ngu xuẩn kia, ngay cả lúc thần trí thẫn thờ, y vẫn có thể trơn chu đọc lại lời gia huấn:" Đai trán là vật quan trọng, không phải cha mẹ, vợ con thì không được chạm vào".
"Hả?"

Ngụy Vô tiện càng nghe càng tức cười, thiếu điều bất nhã phì cả ngụm rượu ra ngoài. Không ngờ ngoài việc  hàng ngày chửi hắn cút, nói mấy từ như:" vô vị", "cực kì vô vị", lại có lúc y chịu nói nhiều như thế, nội dung thì ngớ ngẩn hết sức. Một cái dây quấn lên đầu làm "đai trinh tiết"?!

Ngụy Vô Tiện bắt đầu có chút hứng thú, hiểu kì nhảy tót lên giường ngồi chung với Lam Vong Cơ, tư thế chuẩn bị rửa tai lắng nghe, nhưng vẫn không thôi cười cười cợt cợt.

" Thê tử?"

" Ngươi cười cái gì?", Lam Vong Cơ liền thấy vẻ cợt nhả đó của hắn rất khó coi.

"Ta cười Lam thị các huynh, quy tắc vừa nhiều vừa quái đản, có nữ nhi nào dám gả cho huynh chứ? Huynh cứ ở một mình suốt đời đi."

Ngụy Vô vốn chỉ đùa cho vui, mà  Lam Vong Cơ ở bên vẫn một vẻ thờ thẫn, âm điệu ngang phè phè không rõ vui hay buồn, lặng lẽ đáp:" Cũng hay". Bỗng dưng hắn lại có cảm giác mình lỡ lời.

Ai dà, sao mà nghe lại cô đơn vậy cơ chứ? Chẳng lẽ trước giờ y lớn lên ở nơi thâm sơn cùng cốc này không có nổi một thú vui nào hay sao? Chẳng bù cho hắn và Giang Trừng, tiêu do tự tại phá phách ở Liên Hoa Ổ tới mức bị người ta nghiến răng nghiến lợi chửi:" Cả hai người cùng cút có được hay không?!"

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, không chịu được, đã lại nói tiếp:" Ta nói này, Lam thị các huynh, có phải người nào cũng nhạt nhẽo như vậy không? Cha huynh nhạt nhẽo giống như huynh, vậy mẹ huynh chẳng phải rất buồn chán à?..."

....

***

"Cắt!

Được rồi, làm tốt lắm, hôm nay đến đây thôi!" Tiếng hô của tổ đạo diễn vang lên.

Mọi người cũng nhanh chóng thở ra một hơi thả lỏng tinh thần, lục đục rời vị trí cúi chào nhau:

"Nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi cho tốt"

"Mọi người vất vả rồi".

...

Quay xong cảnh này đã hai giờ sáng, ai nấy đều mệt mỏi, cho nên lúc thu dọn cũng cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể.

Giữa đêm khuya tại phim trường, trong phòng hóa trang chỉ có âm thanh u u đều đều từ máy sấy tóc, mấy tiếng bước chân trao đổi nho nhỏ của nhân viên đều bị át hết đi.

Tiêu Chiến lúc này đã thay đồ xong, lặng lẽ đem chút hoa quả ăn nhẹ, ngồi một bên chơi game vừa đợi Vương  Nhất Bác tẩy trang rồi mới cùng về. Sở dĩ lâu như thế, là bởi bao ngày trời quay phim, tóc giả phải ép chặt từng mảng khiến tóc thật của hai người mất nếp hết, ngày mai Vương Nhất Bác lại phải tham gia sự kiện, nên bây giờ có gì tranh thủ xử lí luôn.

" Không ổn rồi, mạt ngạch của em hằn lên rõ quá, để lần sau chị nới lỏng ra cho em nhé." Hoa tỷ vừa sấy tóc  xong cho Vương Nhất Bác, nhìn trán cậu in hẳn một đường hoa văn mây cuộn cũng thấy dở khóc dở cười.

Vương Nhất Bác thở ra một hơi. Quả thật mạt ngạch thắt có chút chặt, đeo từ sáng tới tối muộn như thế, hằn lên cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng cậu không muốn làm ảnh hưởng tới tạo hình, nghe Hoa tỷ nói vậy cũng chỉ cuộn mạt ngạch lại cất đi, tạm vuốt vuốt mấy sợi tóc mái che xuống cho vừa mắt, đáp gọn:

" Không sao ạ. Mạt ngạch là vật quan trọng, nới ra sẽ tuột mất."

Không ngờ Tiêu Chiến  bắt được ý gì trong câu, đột nhiên lại xen vào:

"Phải đấy Lam nhị! Giữ mạt ngạch của huynh cho tốt vào."- lời này nói ra âm điệu sâu xa, đuôi mắt Tiêu Chiến cũng cong cong nheo lại, cười đầy thâm ý.

Vốn dĩ chỉ trêu chọc thông thường, nhưng rơi vào hoàn cảnh hai người vừa quay xong một cảnh liên quan tới mạt ngạch, ý vị này... không cần nói cũng hiểu.

   Mà khóe miệng Vương Nhất Bác, đã không tự chủ được nhếch cao lắm rồi, thâm tình lấp lánh trong đáy mắt:

" Ngụy Anh, ngươi cũng giữ mình cho tốt."

_________________________

Hoa tỷ đã ra ngoài được lúc lâu. Vương Nhất Bác ngồi một bên thong thả lướt Weibo, cũng chả để ý trong đầu Tiêu Chiến nãy giờ cứ ngâm mãi một tiếng" Ngụy Anh" trầm ấm như rót mật vừa rồi, da mặt đang không ngừng nóng ran ran.

Vương Nhất Bác chơi hồi lâu mới cảm thấy có người đang nhìn mình, quay ra thấy vẻ mặt không cam tâm của anh, khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười sát thương:

" Anh đang ngắm em đấy à?'

"Lão Vương, sao em có thể nói như vậy được hả?"- Tiêu Chiến ngứa ngáy trong lòng mãi, cuối cùng cũng không chịu được nổi đóa lên đánh Vương Nhất Bác.

Nhưng tay anh chưa chạm đến người cậu, đã bị bàn tay to lớn của ai kia bắt lấy, thu gọn vào trong tay mình.

" Anh hư thế hả?"

" Em trêu anh trước!"- Tiêu Chiến hừ nhẹ, nhưng  nét cười vẫn vô cùng tươi tắn. Chỉ là anh thấy tim mình sắp không chịu nổi ánh mắt chăm chú của người kia, liền lấy điện thoại làm lá chắn, ra vẻ như không thèm chấp nữa, chăm chú lướt mạng.

Cơ mà anh lướt cũng nhanh quá rồi, như vậy thì định xem cái gì...?

Nhưng Vương Nhất Bác không nỡ vạch trần anh, chỉ nhu nhuận cười trong lòng. Cậu hiểu anh dễ thẹn như thế, không chừng lại xù lông bỏ đi mất thì cậu biết làm sao.

" Chiến ca, nhìn em này."

Tiêu Chiến vẫn mím môi cười không đáp, bơ dẹp cậu luôn.

"Chiến ca, nhìn em."Vương Nhất Bác vẫn không bỏ cuộc, phụng phịu làm nũng kéo kéo tay anh.

Sau một hồi dùng dằng mè nheo không có tác dụng, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không nói gì nữa, nhưng một tay anh vẫn để cậu nắm lấy, trong lòng như được ngâm nước ấm, vị ngọt tỏa ra từng chút một.

Trong căn phòng nhỏ vắng người, ánh đèn nhè nhẹ giữa đêm khuya, mỗi ngày lại gần kề bên nhau, mặc dù chẳng ai nói gì... cứ như vậy thật lâu, cũng tốt.

Chợt Tiêu Chiến thấy tay cầm điện thoại của mình cũng bị chầm chậm kéo lấy, cuối cùng anh cũng không kìm được dời mắt sang thiếu niên đẹp trai bên cạnh. Anh thấy Vương Nhất Bác dùng một dải dây trắng, lặng lẽ trói lấy tay anh.

Là mạt ngạch.

Thì ra Tiêu Chiến cố tình bơ Vương Nhất Bác, cậu liền dùng cách này khiến anh để ý đến mình.

Nét phớt hồng nơi mang tai vừa nhạt bớt đã lại bùng lên, Tiêu Chiến vội hắng giọng, dường như đã vểnh cái tai thỏ vô hình trên đầu, trực tiếp bật chế độ ngạo kiều. Anh cố tình rút tay ra, làm bộ ngang bướng quay mặt đi:

" Em làm gì thế, không cho buộc đấy."

  Nãy giờ anh để cậu chịu ủy khuất, tưởng không cho mà được hả? Vương Nhất Bác không quan tâm, dứt khoát kéo mạnh tay anh lại:

" Không, không cho cũng phải cho!"

" Đai trán là vật quan trọng, không phải cha mẹ, vợ con thì không được chạm vào".

Mạt ngạch của Vương Nhất Bác trao cho Tiêu Chiến, anh không thèm nhìn cậu, vậy để cậu trói anh lại, xem anh còn chạy đi đâu.

Author: Hoàng Tôn

Beta and Edit: Hoàng Thượng & Hoàng Thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net