Phần kéo dài 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác rất thích ngắm những biểu cảm nhỏ Tiêu Chiến làm trong vô thức, lúc trầm ngâm suy nghĩ nghiêng đầu híp mắt, lúc buồn ngủ rồi thì mềm như bông ngáp ngắn ngáp dài, khí ẩm lúc chớp chớp mắt có thể khiến hàng lông mi dài dài của y dính thành một cụm.

Lúc Tiêu Chiến thò tay ra dụi mắt là giống trẻ con nhất, Vương Nhất Bác cảm thấy không được sạch sẽ nên không cho y dụi, lúc đó y sẽ mở thật to mắt ra đảo sang trái lại đảo sang phải, nhân lúc Vương Nhất Bác không chú ý dụi một cái thật nhanh rồi khi Vương Nhất Bác nhìn sang bên này lại giả vờ vô tội.

Đòi mạng nhất là lúc y làm nũng với Vương Nhất Bác, hơi phồng miệng là sẽ hiện lên hai chiếc lúm nhỏ hai bên má, còn có thể khiến người khác say hơn cả hầm rượu trong Túy Mộng Thiên Thu, thường xuyên khiến Vương Nhất Bác yêu mãi không thôi.

Thế là Vương Nhất Bác luôn thích dùng các kiểu mánh khóe để lừa Tiêu Chiến làm nũng với hắn, bé điệu Tiêu Chiến từ nhỏ tới lớn giỏi nhất chính là cái này, kêu y làm nũng căn bản dễ như trở bàn tay, không hề tính là làm khó y một chút nào, thậm chí có vài lúc nhóc quỷ đáng yêu này căn bản không biết những hành vi nào của mình là đang làm nũng.

Thế nên y thường xuyên làm cho Vương Nhất Bác bị đáng yêu tới mức biến thành kẻ ngốc si mê xong còn nghi hoặc Vương gia nhà y rốt cuộc có chuyện gì mà lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình cơ chứ.

Đáng sợ quá đi.

*

Vương Nhất Bác ôm một xấp sổ sách vén màn trúc lên đi vào, Tiêu Chiến đang để chân trần nằm bò trên chiếc giường quý phi nghiên cứu nghiên mực mà Vương Nhất Bác mới có được.

Nghiên mực này vốn đã điêu khắc một cách tinh xảo, góc cạnh nổi lên lại dùng vàng để khảm viền, phía trên có khắc núi cao nước chảy, một khối nghiên mực nhỏ bé lại có thể hiện lên bao nhiêu hình ảnh một cách rõ ràng như vậy, nhìn đã thấy không phải là vật tầm thường.

"Nghiên cứu gì đó? Chăm chú như vậy." Vương Nhất Bác ôm sách ngồi xuống cạnh người y, điểm nhẹ lên chóp mũi y, càm rà càm ràm ngang ngửa với Nghiêm quản gia: "Mặc ít quá đấy, lại còn để chân trần."

"Em ấm lắm luôn." Tiêu Chiến áp lòng bàn tay lên má Vương Nhất Bác một cái: "Đang xem chiếc nghiên này."

"Đừng nghiên cứu cái nghiên này nữa, đây là sổ sách tháng trước mà vừa nãy quản gia gửi cho em, Vương phi chi bằng vẫn nên nghiên cứu cái này trước đi."

Sổ sách là rườm rà nhất, cửa hàng trong tay Cảnh Vương phủ nhiều, còn có nhiều hiệu cầm đồ và cửa hàng bạc, mỗi tháng Tiêu Chiến đều phải bỏ rất nhiều thời gian mới có thể đối chiếu rõ ràng những thứ này, nhưng y là người quản lý việc nhà trong Vương phủ, đương nhiên phải trông coi việc sổ sách tiền bạc, muốn ỷ lại cũng không ỷ lại được.

Tiêu Chiến mặt mày ủ dột nhận lấy xấp giấy đó tiện tay đặt bừa lên đầu giường, lúc quay đầu lại liếc Vương Nhất Bác một cái, sau khi liếc xong...í...ai bảo là không ỷ lại được.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến thích chiếc nghiên này, hắn nhớ hai hôm trước Giang Nam tiến cống tổng cộng bốn khối, núi cao nước chảy, bách điểu triều phụng, uyên ương nghịch nước, tịnh đế song phi, hắn đứng dậy, muốn phân phó hạ nhân đi đến nhà kho lấy hết qua đây cho hắn.

Nhưng hắn còn chưa xê dịch bước chân, tay áo đã bị người ta níu lại rồi, hắn cúi đầu xuống nhìn, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại với khớp xương rõ ràng của Tiêu Chiến đang lắc lư tay áo hắn làm nũng.

Vương Nhất Bác di chuyển tầm mắt quay sang nhìn Tiêu Chiến, trước tiên trông thấy hai chiếc má lúm có thể dìm hắn chết đuối, ý cười tiên phong xông lên khóe môi lại bị hắn lặng lẽ đè xuống, hắn làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng giả bộ đứng đắn: "Khụ khụ... Vương phi có chuyện gì?"

"Vương gia." Tiêu Chiến ấp a ấp úng, "Chàng bảo, xem sổ sách có khó không?"

Nếu Vương Nhất Bác nói khó, Tiêu Chiến sẽ bảo khó như vậy y không làm được, nếu Vương Nhất Bác bảo không khó, Tiêu Chiến sẽ nói nếu chàng thấy dễ vậy chi bằng chàng làm đi.

Vương Nhất Bác quá hiểu đạo lý này, thế là hắn nói: "Chưa làm bao giờ, ta không hiểu."

Tiêu Chiến bĩu môi, lừa đảo!

"Thế lúc em chưa vào phủ mấy cuốn sổ sách này lẽ nào còn có thể tự mình tính toán đâu ra đấy xong đặt trên thư án của chàng chắc?"

Vương Nhất Bác phì một tiếng bật cười, hắn không nhịn được nhéo má Tiêu Chiến: "Em muốn nói gì mà còn vòng vo tam quốc thế, chi bằng nói thẳng với ta, nếu không ta nghe không hiểu đâu."

Tiêu Chiến nằm bò trên giường hai tay nâng cằm chớp chớp đôi mắt: "Người cực tốt có thể xem sổ sách giúp em được không?"

Xem xem, y ngọt như muốn lấy mạng người khác.

"Người cực tốt là kẻ nào? Ta không quen, làm sao ta biết hắn có thể xem sổ sách giúp em được không?"

Tiêu Chiến lật người thuận thế nằm lên đùi hắn: "Vậy phu quân tốt có thể xem sổ sách giúp em được không?"

Phu quân tốt lại là kẻ nào? Phu quân tốt đương nhiên là Vương Nhất Bác, danh hiệu này không thể nào đẩy ra ngoài được.

"Không được, phu thê chúng ta ai nấy đều phải làm tốt việc thuộc bổn phận của mình, sổ sách vốn nên do em xem xét, không thể để ta làm thay được." Vương Nhất Bác dừng lại giây lát, nhìn khuôn mặt trên đùi từ từ nhăn lại, cố nhịn cảm giác manh động muốn cúi xuống hôn một cái, "Thế này đi, em năn nỉ ta, ta xem giúp em."

"Năn nỉ chàng." Tiêu Chiến buột miệng thốt lên.

"Không thành khẩn." Vương Nhất Bác giả vờ không nghe thấy.

Tiêu Chiến hiểu ý, y một phát lăn người ngồi dậy: "Ta có thể cho chàng chút hời."

"Ví dụ?"

Tiêu Chiến mím mím môi: "Ta cho chàng hôn một cái."

Vương Nhất Bác không nhúc nhích, vẫn ung dung nhìn y, ánh mắt giống như đang nói mời em hành động, thế là Tiêu Chiến chụt một cái hôn lên môi Vương Nhất Bác, sau đó không biết sao lại liên tiếp hôn mấy cái liền.

Y hôn liền mạch mấy cái xong bắt đầu cười lớn, Vương Nhất Bác biết y đang cười cái gì.

Toàn là mùi tỏi.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, buổi trưa ăn tỏi bung chiên dầu ha ha ha ha ha ha ha." Cười phải gọi là tiểu nhân đắc chí.

Vương Nhất Bác ý vị thâm trường lau lau khóe miệng, hắn đột nhiên nhếch mày nhìn Tiêu Chiến một cái, vừa nhoài về phía trước đã nhốt Tiêu Chiến giữa mặt giường và khuôn ngực hắn.

"Bổn vương cũng thích ăn tỏi, Vương phi cho bổn vương nếm thêm chút nữa."

Tiêu Chiến nhìn trái ngó phải, thầm than thời cơ chưa chuẩn, lập tức muốn chạy, nhưng y nằm giữa hai cánh tay Vương Nhất Bác, còn chưa bò xuống giường đã bị lão lưu manh bắt về rồi.

"Em biết điều không chạy, ta sẽ xem sổ sách cho em."

Tiêu Chiến cân nhắc tình tình, quyết định vẫn là không chạy nữa, dù sao lão lưu manh trông quả thực cũng rất đẹp trai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net