CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ một hồi không thể cứ ngồi trong phòng này mà gặm cục tức mãi Tiêu Chiến liền đứng dậy đi xuống phía dưới. Nhìn quanh không thấy con người đáng ghét kia đâu, anh thở hắt một cái rồi mới bước chân xuống. Quan sát chỉ thấy vài ba người làm đang lau dọn, anh toang định đi ra ngoài vườn hít thở không khí một chút thì đột nhiên cô hầu chạy đến bên cạnh : " Cậu Tiêu cần gì ạ ?"
Anh vội xua tay : " Không có gì, tôi chỉ định ra ngoài hít thở một chút !"
Cô hầu gật gật rồi định quay đi thì anh liền hỏi tiếp : " À.. cậu ta đi rồi sao ?"
Cô hầu ngập ngừng một lúc : " À ý cậu là thiếu gia ạ ?" Tiêu Chiến gật gật, cô hầu tiếp lời : " Thiếu gia lúc nảy vừa ra ngoài rồi ạ !" Tiêu Chiến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không sợ đụng mặt nữa rồi. Chỉ vì lỡ nhận lời dùng cơm tối với chủ tịch nên anh mới nén cơn giận mà ở lại đây, chứ nghĩ đến mấy câu nói lúc nãy của tên tiểu tử kia làm Tiêu Chiến bực không chịu được.

Không khí ngoài vườn khác hẳn, cảm giác thật thoải mái, mùi cỏ cây, mùi hương hoa rồi vài tiếng chim ríu rít quyện vào nhau khiến anh chết mê trong không gian mỹ miều này. Lại gần chiếc ghế, anh ngồi xuống tay bất giác mân mê mấy quả táo nhỏ được đặt trên bàn từ lúc nào, nhìn một hồi cảm thấy nơi này thực đúng chất bồng lai tiên cảnh, cứ thế anh nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này bởi lâu rồi anh không có thời gian để thư thả, xong bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại reo lên, anh bắt máy :
" Tớ nghe đây ".
Bên kia đầu dây : " Này cậu đi đâu mà giờ chưa về vậy, qua nhà cậu đợi lúc chiều đến giờ, tối nay cậu không nấu cơm sao?" - Tiếng Trác Thành vọng trong điện thoại, cậu ấy là bạn thân chí cốt của Tiêu Chiến rất hay qua nhà ăn cơm ké vì Tiêu Chiến nấu ăn cực ngon.
Lúc này Tiêu Chiến mới đáp : " Tớ có hẹn dùng cơm với chủ tịch Vương nên chắc sẽ về trễ một chút, cậu tự nấu ăn đi nhé!"
Nói xong cúp máy.
Anh ngước nhìn lên bầu trời, hôm nay mưa nên trời mau tối hẳn,thấy đèn trước khuôn viên bỗng được bật sáng lên, không gian lại càng đẹp hơn ban ngày, đúng thực là rất đẹp. Anh nhìn đồng hồ cũng hơn 6 giờ rồi nên bước vội vào trong.
Lúc này ông Vương cũng vừa từ phòng đi ra, ông đến gần cậu vỗ vỗ vai :
" Chúng ta vào ăn cơm "
Anh mỉm cười gật đầu rồi đi theo. Vào đến phòng ăn, suýt chút thốt lên thành tiếng, quá trời thức ăn lại được trang trí một cách tỉ mỉ, nhìn qua nhìn lại chỉ có mỗi anh và chủ tịch thì làm sao ăn hết mà bày ra nhiều như này có phải là phung phí quá rồi không. Đoạn chủ tịch chỉ tay phía đối diện ý bảo anh ngồi xuống : " Cứ tự nhiên như ở nhà, cậu không được khách sáo đâu !"
Tiêu Chiến nhìn một vòng thức ăn trên bàn chỉ biết mỉm cười mà gật gật.
Xong bỗng nhớ ra điều gì anh khẽ hỏi :
" Cậu Vương không về nhà ăn cơm sao chủ tịch ?"
Ông ôn nhu gắp miếng thịt bỏ vào chén anh : " Nó bình thường tuy ham chơi nhưng đến bữa vẫn về nhà ăn cơm cùng ta, chắc sợ ta ăn một mình buồn mà bỏ bữa, thằng bé này tính tình có hơi ngạo mạn nhưng thực chất rất ấm áp. Chỉ là không giỏi biểu đạt cảm xúc, lúc nảy có gọi điện cho ta nói hôm nay sinh nhật bạn nên tối nay không về.."
Ông đoạn mở nắp chai rượu vang đỏ rót cho anh một ly rồi tiếp tục :
" Nhà này đã lâu không có khách, mấy chai rượu cứ bị bỏ bê trong tủ, bây giờ có cậu cùng uống với ta một ly thật tốt."
_______________________
Nói đến bên Vương Nhất Bác

Tiếng nhạc sập sình, mấy con người đang đung đưa theo điệu nhạc, mùi thuốc lá, bia rượu lấn át vào nhau. Cậu cầm ly rượu trong tay cụng ly với mấy người đối diện, tất cả bọn họ đều là bạn cấp ba của cậu, trong đó có Lưu Hải Khoan là bạn thân từ nhỏ của cậu, cũng là người hiểu cậu nhất. Hải Khoan rót thêm rượu vào ly của cậu rồi hét to áp tiếng nhạc xuống :
" Hôm nay không say không về, chúc Mạnh Tử Nghĩa của chúng ta sanh thần vui vẻ !!"
Vừa dứt câu mọi người cùng hò hét, tiếng ly cụng vào nhau liên hồi nghe choáng cả tai. Một lúc sau ai nấy cũng gục xuống bàn chỉ còn Nhất Bác và Hải Khoan hơi tỉnh táo, Hải Khoan ghé vào tai cậu thì thầm: " Hảo tửu lượng, hảo hảo " nói xong cậu ta cũng gục xuống bàn nốt. Bây giờ chỉ còn mỗi Nhất Bác ngồi đó nhìn đám người kia nằm bẹp hết trên bàn, trông cực kì khó coi. Cậu bây giờ cũng khá say rồi, đưa tay ngoắc người phục vụ của quán :
" Gọi cho tôi hai chiếc taxi đưa họ về địa chỉ này ". Nói xong cậu đưa tấm card visit cho bồi bàn kèm sấp tiền rồi đứng dậy đi ra khỏi quán bar. Lúc này đầu óc không còn tỉnh táo, biết sẽ không lái xe được nữa nên cậu đành đi taxi về.
___________________
Quay lại căn biệt thự

Tiêu Chiến vừa ăn xong no đến nỗi không thể đi được, không ngờ thức ăn của Vương gia món nào cũng hợp khẩu vị nên anh ăn đến nỗi không ý thức được dạ dày còn chứa được hay không. Thở một hơi thật mạnh anh gượng đứng dậy xoa xoa cái bụng. Định chào hỏi ông Vương xong sẽ lập tức đi về thì điện thoại lại reo lên, bên kia là giọng Trác Thành :
" Này cậu đừng về nhà nữa, khu nhà cậu vừa mới nổ đường dây điện, cúp điện chưa biết đến khi nào mới sửa được ?"
Lúc này Tiêu Chiến hơi nhíu mày :
" Vậy cậu đang ở đâu đấy ? "
Trác Thành tiếp :
" Đang ở nhà tớ, cậu qua đây đi !"
Im lặng một lúc Tiêu Chiến lại bảo :
" Từ chỗ tớ qua đó khá xa, mai tớ phải đến bệnh viện sớm sợ là không tiện, thôi để tớ thuê khách sạn ngủ một đêm vậy!"
Trác Thành bên đó thở dài :
" Ừ cũng muộn rồi, cậu mà qua đến đây chắc cũng khuya, trời đang mưa nữa, vậy cậu thuê khách ngủ một đêm nhé !"
Nói rồi anh cúp máy, phía sau chủ tịch Vương vô tình nghe được liền bảo :
" Tối nay cậu ở lại đây đi, mai vào viện sớm với ta!"
Tiêu Chiến giật mình xong vẫn xua tay : " Không cần đâu chủ tịch tôi..."
chưa dứt lời thì ông Vương lại tiếp : " Không cần khách sáo, tối nay cậu cứ ở lại đây !"
Anh không biết phải từ chối như thế nào nữa nên đành đồng ý, mặc dù không muốn ở lại đây chút nào.
Nói rồi ông Vương ra hiệu cho cô hầu đưa cậu lên phòng. Lần này cô gái dẫn cậu đến một căn phòng khác nằm ngay cạnh căn phòng lúc chiều. Đi vào trong nhìn một lượt, căn phòng này nhỏ hơn căn kia một chút, bố trí sẵn vài vật dụng cần thiết, chắc hẳn là phòng dành cho khách lúc cần. Anh cũng an tâm vì không phải ở cùng phòng với con người khó ưa kia. Anh nhẹ nhàng đặt lưng xuống nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ rồi, thầm nghĩ không biết cái tên thiếu gia đó có về không. Bỗng dưng định thần lại lắc lắc đầu, sao tự dưng nghĩ đến cậu ta làm gì, đúng là điên rồi. Anh nhắm mắt lại cố tìm đến giấc ngủ nhưng vẫn không tài nào ngủ được, có lẽ lạ chỗ chăng...
_________________

Phía dưới nhà, Nhất Bác vừa bước vào bếp mở tủ lạnh lấy chai nước uống hết một hơi. Có lẽ rượu lúc này mới ngấm, đầu óc cậu choáng váng, đau đầu cực kì, không còn đứng vững được nữa, bỗng một cảm giác buồn nôn đến khó chịu, cậu toang chạy vào toilet nôn hết tất thẩy ra rồi mệt quá gục luôn trong đó.
Vừa hay Tiêu Chiến cũng đi xuống định tìm gì đó uống thì thấy đèn toilet sáng lên, đi đến gần liền thấy tên kia đang nằm gục trong đó hốt hoảng chạy lại đỡ cậu ta dậy đi ra ngoài, anh lay lay cậu nhưng không có phản ứng gì. Lúc này mọi người cũng đã đi ngủ hết rồi, anh đành phải lặng lẽ dìu cậu ta lên phòng. Đưa vào phòng đặt cậu nằm xuống giường, thấy quần áo của cậu lúc này bị ướt hết do ban nãy nằm trong toilet, anh đưa tay mở nút áo ra bỗng khựng lại đến nút cuối cùng, trước mặt anh là một thân hình tuyệt đẹp, cơ bụng săn chắc các múi hiện lên rỏ ràng nếu là con gái nhìn vào chắc là nguyện chết dưới con người này, anh thân là con trai còn thấy hấp dẫn như vậy... lúc bấy giờ anh mới nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người kia, thật đẹp, các đường nét hoàn hảo đến mức không có gì hoàn hảo hơn, sóng mũi thanh cao làn da trắng mịn, mọi cô gái đều mong ước có được làn da này, sao lại có người đẹp đến như vậy...anh một phút bị thu hút bởi vẻ đẹp của con người này, tay không làm chủ được mà đưa lên sờ vào khuôn mặt ấy. Bất giác cậu mở mắt ra làm anh một phen đứng hình, giật mình rụt tay lại, mặt mũi anh đỏ ửng cả lên. Cậu nhìn anh một lúc rồi nhíu mày vì đầu vẫn còn đau quá, thấy vậy anh liền hỏi : " Cậu đau đầu nhiều không ? Lúc nảy tôi thấy cậu nằm trong toilet nên đưa cậu lên đây."
Cậu nhìn anh một vài giây nữa rồi mới khẽ nói : " Cảm ơn!"
Xong không đợi cậu nói thêm gì anh đứng dậy đi ra ngoài.

Một lát sau anh đem lên một ly nước chanh nóng, lay cậu dậy :
" Cậu uống ly nước chanh này đi, có thể sẽ đỡ khó chịu hơn"
Cậu lúc này mở mắt, cố ngồi dậy cầm lấy ly nước trên tay anh uống một ngụm rồi nhăn mặt xong cũng ráng uống hết. Anh mỉm cười rồi vỗ vai cậu : " Cậu nghỉ đi "
Anh vừa quay người đi được hai bước thì nghe cậu khẽ nói : " Cảm ơn anh "
Anh quay lại nhìn cậu nỡ một nụ cười để lộ hai cái răng thỏ cực kì đáng yêu kia, phút chốc làm cậu đứng hình mấy giây in sâu vào đầu

" Chúc ngủ ngon "
_____________________
Còn tiếp
Cảm ơn mn ủng hộ, cho mình ý kiến để mình có động lực viết tiếp nhé 💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net