tâm bệnh cần trị (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bị câu nói này của Tiêu Chiến khiến não chết mất 5 giây.

Tiêu Chiến ngồi trong lòng Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác ngẩn người, trong lòng sốt ruột không thôi, đưa tay ra trước mặt cậu, huơ huơ.

" Nhất Bác, Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác sau thời gian chết não, chớp mắt, bắt lấy bàn tay đang làm loạn trước mặt mình, trầm giọng:" Chiến Chiến, đừng náo nữa."

" Anh không có náo, anh muốn thật đó!"

Tiêu Chiến uốn lưỡi mười lần, không đổi sắc nói.

Vương Nhất Bác bị thái độ nghiêm túc khác hẳn với chủ đề câu chuyện của Tiêu Chiến khiến cho không biết phải phản ứng ra sao.

Cuối cùng, Tiêu Chiến liền bị Vương Nhất Bác ném xuống dưới đất. Chính mình gấp gáp đứng dậy chạy chối chết.

" Nhà hết dầu ăn rồi, em đi mua."

Tiêu Chiến ngồi dưới sàn nhà bếp, nhìn theo bóng lưng vội vã của Vương Nhất Bác, không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Cho nên, anh đã nói sai cái gì rồi?

[ Kí chủ, đối với mục tiêu nhiệm vụ không nên trực tiếp quá, cẩn thận ám chỉ là được.] Lại nghĩ, mục tiêu nhiệm vụ vội vàng mua dầu ăn, là với mục đích nấu cơm hay "nấu cơm" đây?

Khụ khụ, trong sáng như nó, không thể nghĩ mấy thứ này được, khẳng định mục tiêu nhiệm vụ đi mua dầu ăn chính là để "nâu cơm", ngoặc kép nhấn mạnh, không phải ám chỉ.

" Vương Nhất Bác, đợi anh." Tiêu Chiến rời khỏi nền đất, vội vàng đuổi theo Vương Nhất Bác.

Bên dưới tiểu khu có một siêu thị tự chọn, thời điểm Tiêu Chiến đuổi tới, Vương Nhất Bác đã đứng trước cửa rồi.

" Nhất Bác, sao em không đi vào?" Tiêu Chiến thắc mắc, đi đến bên cạnh cậu.

Vương Nhất Bác chỉ lên biển báo:" Không đeo khẩu trang, không được vào."

Tiêu Chiến nhìn về phía biển báo, có chút không biết phải làm sao.

" Hay là trở về lấy khẩu trang?"

Trong lúc hai người còn chưa quyết định có về nhà hay không, bảo vệ của siêu thị đã đi tới:" Chào quý khách, do tình hình dịch bệnh hiện nay, siêu thị chúng tôi có quy định phải rửa tay và đeo khẩu trang trước khi vào mua sắm, nếu hai vị có khẩu trang thì mới đeo vào, còn không có, phía bên kia là nơi phát khẩu trang miễn phí."

Tiêu Chiến nhìn theo chỉ tay của bác bảo vệ, a lên một tiếng:" Được ạ."

Hai người sau khi rửa tay đeo khẩu trang liền sóng vai bước vào siêu thị.

Vương Nhất Bác vẫn còn ngượng ngùng, luôn nghiêng đầu ra xa anh, thế nhưng vẫn bỏ mặc cho anh ôm tay mình.

Tiêu Chiến trong lòng âm thầm tính toán cách dụ dỗ người ta, cố gắng nhớ lại xem trong thế giới đầu tiên mình đã làm những gì, thành thật chỉ ôm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác, cũng không có ý tưởng làm loạn.

" Nhất Bác, chúng ta mua khẩu trang luôn đi."

" Được."

" Anh muốn mua khẩu trang chống dịch."

" Được. Mua khẩu trang vải."

" Anh muốn khẩu trang y tế. Khẩu trang vải không có lớp kháng khuẩn."

" Dùng khẩu trang vải cũng có thể chống dịch, hơn nữa còn có thể tái chế, khẩu trang y tế dùng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến môi trường."

" Ừ ha, nghe em. Anh muốn khẩu trang hình thỏ"

" Được."

"Anh muốn năm cái."

" Được."

" Nhất Bác, em thật tốt."

"...." tiêu tiền của anh mà! Thôi, anh ấy vui vẻ, cũng không nên nhắc anh ấy.

------

Cùng Chén Bát mua khẩu trang chống dịch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net