Tâm bệnh cần trị (xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cùng Vương nhất Bác sóng vai trở về nhà, Vương Nhất Bác trực tiếp trở vào nhà bếp tiếp tục nấu ăn, Tiêu Chiến thì lại làm tổ trên ghế sô pha, cùng Huyền Mộng bàn chuyện nhân sinh trọng đại.

" Anh Chiến, ăn cơm!"Vương Nhất Bác vừa đặt đĩa thịt rang lên bàn ăn vừa gọi vọng ra ngoài.

" Anh tới ngay." Tiêu Chiến nhấc mông ra khỏi sô pha phòng khách, trong lòng âm thầm tính toán kế hoạch toàn diện mọi thứ.

Tất cả đều diễn ra hết sức bình thường, bình thường đến bất thường, Vương Nhất Bác vừa ăn cơm vừa nhìn Tiêu Chiến ngồi đối diện mình. Không khí xung quanh cực kì không đúng, khiến cậu hết sức bất an.

Vương Nhất Bác luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thế nhưng lại nghĩ mãi không ra chỗ nào kì quái. Cơm nước xong xuôi, Tiêu Chiến sẽ dành việc rửa bát. Sau đó, cả hai sẽ cùng đi dạo một vòng tiểu khu để tiêu cơm. 

Trở về sẽ lần lượt đi tắm, như mọi ngày sẽ là Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến tắm trước, hiện tại, Tiêu Chiến lại tâm cao khí ngạo, đem Vương Nhất Bác đẩy vào nhà tắm, còn chu đáo chọn quần áo cho cậu.

" Hôm nay em tắm trước đi." Tiêu Chiến bỏ lại một câu cực kì chính nghĩa đóng cửa nhà tắm. Vương Nhất Bác lòng đầy hoài nghi, thế nhưng vẫn bắt đầu cởi quần áo.

Bên ngoài, Tiêu Chiến đứng trước cửa, chăm chú nghe tiếng động bên trong, hai tay đan vào nhau, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, lựa chọn thời cơ, xoay tay nắm cửa nhanh nhẹn bước vào.

" A... anh!" 

Vương Nhất Bác cả người không mảnh vải đứng dưới vòi hoa sen, bị Tiêu Chiến tập kích bất ngờ hoảng hốt hét lên, vươn tay kéo lấy khăn tắm bên cạnh, che đi phần trọng yếu. Nước từ vòi sen vẫn chảy xuống, từng giọt lướt qua những vết xẹo ngang dọc.

Tiêu Chiến khí thế hùng hổ, đem hết can đảm giật lấy khăn tắm của Vương Nhất Bác, ném xuống đất. Hai tay vươn tới ôm lấy Vương Nhất Bác:" Nhất Bác, chúng ta làm đi."

Vương Nhất Bác ngu ngu ngơ ngơ, Tiêu Chiến thì đã chiếm lấy thế thượng phong, đẩy người vào bồn tắm, xả nước, đem chính mình phủ lên trên cậu, tay chân lóng ngóng muốn từng chút khơi dậy lửa trên người Vương Nhất Bác.

[...]

Bớ người ta, hiếp dâm!!!

Cảnh tượng này trẻ con như nó nhất quyết không thể xem trộm.

Vương Nhất Bác toàn thân nóng rực chìm trong nữa, hơi thở nặng nề phả lên người Tiêu Chiến, cậu bắt lấy đôi tay đang làm loạn càn quấy trên người mình, nghiêng đầu, tránh khỏi đôi môi kia.

Hai người chỉ cách một lớp quần áo ướt đẫm của Tiêu Chiến, nhiệt độ cả hai dễ dàng hòa vào nhau.

" Chiến ca...." Vương Nhất Bác trầm trầm nuốt nước bọt, cố gắng đè nén dục vọng bằng tia lý trí cuối cùng của mình.

Cậu sợ, nếu thật sự tới rồi, anh ấy sẽ hối hận, sẽ trốn tránh cậu.

Cậu sợ, mối quan hệ giữa hai người bị phá vỡ, sợ không thể quay lại.

Tiêu Chiến đương nhiên hối hận. Nhưng làm tới mức này rồi, súng đã lên đạn, sao có thể cất trở về chứ!

Tiêu Chiến mím mím môi:" Mau đi."

Không nhanh, anh đây sẽ chạy thật đấy.

Vương Nhất Bác nhìn người dưới thân, sắc người đỏ hồng, thật sự nhịn không được nữa.

Bắt đầu chầm chậm đưa một ngón vào.

" A..." Tiêu Chiến cong người, thở dốc.

" Thả lỏng đi, Chiến ca." Vương Nhất Bác cúi người, ghé sát vào tai Tiêu Chiến thì thầm.

" Ừm." Tiêu Chiến thở dốc, cố gắng phối hợp với động tác của Vương Nhất Bác.

" Chiến ca..."

Vương Nhất Bác đặt mình trước cửa động, dừng một nhịp hỏi.

" Được." Tiêu Chiến mờ mịt đáp.

" A... đau đau đau."

Con mẹ nó, đau quá.

Tại sao, anh đây đã chuẩn bị rất tốt rồi.

Tiêu Chiến bị ăn đau, tay vô thức đập mạnh về phía ngực Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị cắn chặt, cả người đầy mồ hôi, vẫn cẩn thận nỉ non:" Chiến ca, thả lỏng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net