Chương mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy vô lực, trong màn đêm nặng nề đen tối ấy, cảm giác vô lực nháy mắt nuốt chửng anh. Mì không làm anh ấm lên được, mà đèn cũng không làm anh ấm lên được.

Trong sáu năm, Tiêu Chiến dùng hết sức lực, mới có thể nhẫn tâm xé rách kí ức giữa hai người thành những mảnh nhỏ.

Bởi vì mảnh nhỏ thì dễ giấu, giấu sâu bên trong máu thịt, đến chính mình cũng không dễ nhận ra.

Chỉ là, một câu xin lỗi của Vương Nhất Bác, tất cả những mảnh nhỏ ấy liều mạng xé nát máu thịt Tiêu Chiến, giãy giụa chui ra, cứa khiến cả người anh đều đau. Chúng liều mạng trở về dáng vẻ ban đầu, liều mạng nhắc nhở Tiêu Chiến, anh không quên, anh không quên được.

Nếu ký ức đã trở lại, tiếp theo đó, có phải chính là yêu không? Nhưng anh thật sự không còn sức lực nữa.

Tiêu Chiến rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt, anh nhẹ nhàng mở miệng nói, "Vương Nhất Bác, tôi hối hận rồi."

"Hả?" Vương Nhất Bác có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, lông mi ướt đẫm.

"Tôi không nên trở về."

Tiêu Chiến vừa dứt lời, đũa của Vương Nhất Bác đã rơi thẳng xuống dưới bàn, cả người nháy mắt trở nên hoảng loạn, nước mì bắn cả lên quần áo, đầy vẻ chật vật.

Cậu vội đứng dậy, hoảng loạn một chút, ngón chân đá vào chân bàn, đau đến chảy nước mắt ra. Cậu có chút hoảng hốt mở miệng:

"Anh, em đi ngay, không làm phiền anh nữa."

"Em đi ngay..."

"Anh có thể... đừng hối hận không..."

"Đừng đi mà..." Giọng nói của Vương Nhất Bác dần yếu đi, ngón chân đau quá, tứ chi gắn liền với tim, khiến trái tim cậu cũng đau không chịu được, Vương Nhất Bác che ngón chân lại, ngồi xổm xuống.

Nếu Tiêu Chiến lại ra nước ngoài nữa, nếu lại thêm 6 năm nữa, Vương Nhất Bác cảm thấy có lẽ mình không thể chịu đựng nổi.

Tiêu Chiến không nghĩ rằng, chỉ một câu thôi, Vương Nhất Bác lại có phản ứng lớn như thế, cũng ngây ra. Nhìn Vương Nhất Bác ngồi xổm trên mặt đấy vùi mặt vào đầu gối. Mỗi một lần Tiêu Chiến giận, Vương Nhất Bác sẽ đầu ấm ức ngồi xổm xuống chờ anh nguôi giận sẽ dỗ cậu, thì ra người không bỏ được thói quen, không chỉ có mình anh.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy, có lẽ sáu năm này, đối với Vương Nhất Bác mà nói, cũng không hề bình yên lặng lẽ như thế.

Nói đến cùng, Vương Nhất Bác cũng không nợ anh cái gì. Mọi người đều tình nguyện, đến cuối cùng không đi tiếp được nữa, phân chia đôi đường.

Cho nên, vì sao Vương Nhất Bác phải chịu sự lạnh nhạt, thậm chí coi như làm nhục của anh sau những 6 năm ấy.

Có lẽ người không buông bỏ được, cũng không chỉ có một mình anh. Nhưng Tiêu Chiến không muốn, cũng không thể nghĩ sâu hơn.

Tiêu Chiến đi quay đỡ Vương Nhất Bác dậy, đỡ cậu lên sô pha ngồi. Anh không thích nhìn thấy Vương Nhất Bác bị thương, từ trước đã không thích, bây giờ cũng thế.

Anh nhẹ nhàng nắm mắt cá chân Vương Nhất Bác, cẩn thận xem xét, mới vừa rồi đụng rất mạnh, cả cái bàn đều rung lên, hẳn là sẽ sưng.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ngồi xổm trước mặt mình, nhìn không được, cẩn thận thăm dò ôm người vào lòng, Tiêu Chiến không giãy giụa, Tiêu Chiến cảm thấy hô hấp của Vương Nhất Bác hơi dồn dập, như thể liều mạng chịu đựng cảm xúc.

Anh do dự rất lâu, rồi vẫn đưa tay lên lưng Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng vỗ về.

Vương Nhất Bác cứng đờ lại một chút, sau khi phản ứng lại thì đôi tay siết càng chặt, chôn mặt ở đầu vai Tiêu Chiến, rốt cuộc không nhịn nổi nửa, khóc oà lên. Chỉ chốc lát, Tiêu Chiến cảm thấy vai áo mình ướt đẫm.

Nước mắt của Vương Nhất Bác thiêu đốt trên da Tiêu Chiến, khiến cho mũi Tiêu Chiến cũng cay xè.

Đây đã từng là đứa nhỏ mà anh yêu nhất, chẳng muốn cậu phải chịu một chút ấm ức nào, hiện giờ người làm cậu ấm ức khổ sở như thế, lại chính là mình.

Tiêu Chiến nghĩ, nếu trước mắt anh là cậu của sáu năm trước, sẽ là khung cảnh như thế nào.

Một lát sau, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, giống như cảm thấy khóc thì trẻ con quá, có chút ngượng ngùng gãi đầu, nhưng một bàn tay vẫn ôm chặt eo Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thở dài, vỗ nhẹ cậu một chút,"Tôi đi lấy thuốc bôi cho cậu, ngày mai không hết sưng thì phải đến bệnh viện đấy."

Tiêu Chiến đứng dậy, tay còn bị Vương Nhất Bác kéo, không chịu buông ra.

"Anh đi với em sao?" Vương Nhất Bác mở to đôi mắt vẫn còn chưa tan hết tia máu, vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Chiến.

"Đi cái đầu cậu, để ý một chút, bệnh viện là nơi tốt lành gì sao?"

Tiêu Chiến tránh tay cậu, đi vào phòng lấy thuốc bôi Vân Nam.

Trong lòng Vương Nhất Bác thầm vui sướng, nhìn anh thì lạnh nhạt nhưng lại có một trái tim mềm mại, mẫn cảm, cậu có thể cảm nhận được thái độ của Tiêu Chiến thay đổi.

Thấy Tiêu Chiến đã không còn ý muốn rời đi, cậu cuối cùng cũng bớt căng thẳng, công ty có quá nhiều chuyện dồn lại, mấy đêm nay cậu gần như đều không ngủ.

Cơn buồn ngủ lại ập đến.

Lâu rồi không dùng thuốc, Tiêu Chiến tìm hơi lâu, còn đang chần chừ nghĩ xem ra ngoài phải nói gì với Vương Nhất Bác. Trạng thái của bọn họ lúc này, không tính là người yêu cũ, mà quay lại thì cũng chẳng phải.

Bảo anh phải nhẫn tâm cự tuyệt Vương Nhất Bác sao? Nhưng nhìn thấy Vương Nhất Bác khó chịu, anh lại không nhịn được mềm lòng, anh không đành lòng, vĩnh viễn không thể tàn nhẫn như thế được.

Ở bên nhau một lần nữa sao? Anh không có sức lực, anh hoảng loạn. Cảm giác an toàn trong tình yêu của anh, từ sáu năm trước đã sụp đổ rồi, anh không biết phải làm gì, ai có thể cho anh, lại có ai giúp được anh đây?

Chỉ là đợi đến khi anh ra ngoài, liền phát hiện ra Vương Nhất Bác đã ngồi trên sô pha ngủ mất rồi. Rốt cuộc mệt mỏi đến mức nào, chỉ có thể miễn cưỡng tỉnh táo để nói chuyện với anh.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, nhìn chằm chằm gò má trắng nõn của cậu, ngẩn ra.

Bỏ đi, chịu thôi, anh nghĩ.

Đi một bước thì tính một bước, lửa xém lông mày, chỉ có thể nghĩ đến chuyện trước mắt thôi.

Rõ ràng anh cũng từng thoải mái rạch mạch mới từng đoạn tình cảm như thế, nhưng ở chỗ Vương Nhất Bác lại chẳng thoát ra được, rơi vào thế khó xử.

Tiêu Chiến khẽ lắc đầu. Vạn vật tương sinh tương khắc, trời định Vương Nhất Bác đến chính là để tra tấn anh rồi.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ vỗ Vương Nhất Bác, giọng nói dịu dàng: "Đứng dậy, vào phòng ngủ đi."

Vương Nhất Bác trong lúc mê man tưởng là mình nghe nhầm.

"Ngủ ở đây dễ bị cảm lạnh, nghe lời đi."

/

Vương Nhất Bác như một con rối gỗ bị Tiêu Chiến nửa đỡ dậy, cậu còn không cảm nhận được cái đau dưới chân nữa. Tiêu Chiến dịu dàng như thế, đang ở trong mơ ư?

Sau khi Vương Nhất Bác nằm lên giường, Tiêu Chiến giúp cậu dém chăn, ngồi xuống mép giường bôi thuốc cho cậu.

Tiêu Chiến xoa chân cậu, hỏi: "Đau không?"

"Ừm..." Vương Nhất Bác hừ một tiếng. Giường như nghĩ đến cái gì, vội ngồi dậy, thu chân lại.

"Anh, để em tự làm, anh không thích mùi ấy."

Tiêu Chiến ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu một cái.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nằm lại, trên giường đều là hơi thở của Tiêu Chiến, mùi hương vừa ấm áp vừa dịu dàng, người trong lòng ở bên cạnh, Vương Nhất Bác cảm nhận được sự yên ổn chưa bao giờ có, mí mắt như muốn đánh nhau, cậu sợ Tiêu Chiến không thích cậu ở nhà anh lâu, miệng còn nỉ non.

"Anh... em chỉ ngủ một lúc, một lúc thôi... sẽ đi ngay."

"Ngủ đi." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.

/

Tiêu Chiến tắm xong ra ngoài, cầm quyển sách ngồi vào bên còn lại của giường, nhấc chăn đáp lên chân mình. Dựa lưng vào giường đọc sách.

Vương Nhất Bác thể nhiệt, ban đêm thích đá chăn.

Thời tiết hơi lạnh, trong ổ chân lại nóng. Tiêu Chiến không biết có phải là do tập trung tinh thần vẽ lâu quá hay không, mà vẫn thấy tỉnh táo, liền mở đèn đọc sách tiếp.

Đèm đêm màu vàng chiếu lên mặt sách, ấm áp lưu luyến lạ thường, trong không khí chỉ có tiếng lật sách nho nhỏ, một chút tạp âm, Vương Nhất Bác ngủ rất say, vẫn không nhúc nhích, lòng bàn tay trắng nõn lộ ra ngoài, , miệng hơi nhếc lên, mềm mại đáng yêu lạ thường.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn sang, bất giác nở nụ cười.

Dần dần, Vương Nhất Bác ngủ có chút không yên. Như thể ác mộng quấn thân, chân mày nhíu chặt, nhìn mà lo lắng.

"Tiêu Chiến... Tiêu Chiến"

Bàn tay Vương Nhất Bác vung loạn trong không trung, muốn bắt lấy cái gì đó.

Tiêu Chiến lắc đầu, xê dịch về phía cậu, nắm chặt lấy tay cậu, một lần nữa ấn vào trong chăn. Từ nhỏ đến lớn đều lăn lộn như thế.

Tiếc là không rút ra được nữa rồi.

Vương Nhất Bác như cảm nhận được hơi ấm, trong mơ hồ dịch đến bên người Tiêu Chiến, cuối cùng ôm chặt lấy chân Tiêu Chiến dưới chăn, cọ cọ mũi, rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Tiêu Chiến bị động tác ấy làm cho choáng váng, anh dùng sức đẩy Vương Nhất Bác, vô dụng, Vương Nhất Bác như thể dính lên đùi anh.

Tiêu Chiến tức đến thở dốc, làm tóc mái của mình cũng bay lên. Như thế này lát nữa anh ngủ kiểu gì?

Bất đắc dĩ, Tiêu Chiến nhỏ giọng nói bên tai Vương Nhất Bác, "Vương Nhất Bác, bỏ ra."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, chu miệng, ôm càng chặt hơn.

Tiêu Chiến thật sự bất đắc dĩ, thở dài, giọng nói trầm thấp đến mức có khi chính mình cũng chẳng nghe thấy.

"Cún con, nghe lời đi."

__________

Thứ đường trộn thuỷ tinh này, tôi chết mấttt 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net