Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HẠ

Tại sao lại quay về? Tiêu Tán có tí đứng không vững, anh ngồi sụp xuống lấy từ trong túi áo khoác ra một bức hình chụp chung.

Lớp bụi vốn đọng trên bức hình sớm đã được anh lau sạch, nhưng lau sạch thì sao chứ? Bức hình đã ngả vàng, mà người trong hình cũng không còn là gì của nhau nữa.

Nước mắt của Tiêu Tán rơi xuống, rớt ngay trên nụ cười sáng lạn của Vương Nhất Bác nhiều năm trước.

.

.

.

“Sao cảm giác mình vẫn là cô hồn dã quỷ.”

.

.

.

Thần cho anh cơ hội để quay lại nhưng hình như anh đã không còn nơi để trở về.

Ba mẹ sớm đã không còn, bạn tốt thì đã có gia đình vợ con, còn người yêu…… người yêu hình như đã quên mất anh rồi.

Không một ai trên cõi đời này đợi anh cả, giống như nhân gian vốn đã không còn chỗ dành cho một người như anh.

.

.

.

.

“Tiêu tiên sinh, điểm đến của anh là…” Tài xế có tí lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu thanh niên ngồi ở ghế sau. Chàng trai này trông thật non nớt nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa đầy đau thương, ông chỉ hỏi cậu một câu hỏi vô cùng bình thường nhưng lại đợi mãi cậu vẫn chưa cho ra được đáp án.

“Tiêu tiên sinh, anh…” 

“Đi tiểu khu Cảnh Sơn đi.” Nói xong Tiêu Tán lại cảm thấy có lỗi.

Xin lỗi Hạch Đào, lại phải làm phiền cậu rồi.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, nhưng tài xế điều khiển xe vừa tiến tới không được bao nhiêu đã vội thắng lại, tiếng thắng xe chói tai làm anh cảm thấy đôi tai như ù mất một lúc, đợi đến khi anh hồi thần lại ngẩng đầu lên thứ đập vào mắt lại là thân ảnh quen thuộc đang dang tay chắn ngang đầu xe, cậu ấy đột nhiên xông ra chặn đường, nếu không phải tài xế có kinh nghiệm lái xe lâu năm thì hành động của cậu chả khác gì tự sát.

Vương Nhất Bác vẫn đứng yên đó, dùng thân mình để chắn lối xe đi.

Đến khi Tiêu Tán nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra nỗi sợ hãi mang theo lửa giận của anh xông thẳng lên não, anh vội mở cửa xe chạy ra ngoài, hai bước thành một vọt tới trước mặt Vương Nhất Bác: “Em làm gì vậy hả? Muốn chết hay gì?”

Tay anh nắm chặt lấy áo khoác của người đối diện dùng sức kéo mạnh cậu vào trong lề đường, vừa xong quay đầu lại chưa kịp nói gì cổ tay đã bị bàn tay run rẩy của Vương Nhất Bác nắm chặt lấy.

Lão Vương, em là tuyển thủ esport cơ mà, sao tay lại run như cụ già 80 thế kia.

Cái đụng chạm mang theo độ ấm này Tiêu Tán đã đợi suốt mười năm. Trong mười năm, ngày nào a phiêu Tán cũng chỉ mong mỗi một điều, anh ước được lần nữa vươn tay cảm nhận được độ ấm từ người mình thương, chứ không phải cái chạm vào hư không không bao giờ được hồi đáp: “Em…”

Vương Nhất Bác không nghe lọt được lời nào anh nói, cậu chỉ biết dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt lấy tay Tiêu Tán. Cậu lôi mạnh anh đến bên cửa sổ xe taxi, sắc mặt tái đến dọa người hỏi bác tài xế: “Chú có nhìn thấy anh ấy không?”

“Có nhìn thấy… người đứng kế bên con không?”

Bác tài xế bị cảnh tượng trước mắt hù dọa không nhẹ, chỉ có thể lắp bắp trả lời: “Thấy… có thấy.”

Câu trả lời của bác tài như mũi nhọn đâm vào tim Vương Nhất Bác, cậu một tay kéo chặt Tiêu Tán một tay còn lại ấn chặt lòng ngực mình, cứ vậy kéo người đi hỏi hết một vòng những người xung quanh,

“Anh có nhìn thấy người này không?”

“Mọi người thấy anh ấy không?” 

“Anh ấy thật sự tồn tại chứ?”

.

.

.

.

Tôi như đã mất đi khả năng phân biệt giữa hiện thực và ảo giác rồi, hỡi người tôi yêu.

.

.

.

.

Tiêu Tán đi theo sau nghe cậu hỏi đi hỏi lại một câu hỏi duy nhất, hỏi đến nổi cổ họng khản đặc.

Vương Nhất Bác năm ấy kiêu ngạo biết bao, nay chả khác gì một người điên cả.

Mà Tiêu Tán, từ khi cậu mở miệng hỏi câu đầu tiên đã bắt đầu rơi nước mắt, đi theo sau lưng cậu suốt một đường, trông anh cũng không khác gì một kẻ điên. 

Hai tên điên cứ thế níu lấy nhau chạy khắp phố, dọa cho người qua đường ai nấy một phen hết hồn.

.

.

.

.

Vương Nhất Bác như hận không thể hỏi hết một lượt tất cả người trên thế giới này, mãi đến lúc sắc trời dần dần ngã tối, Tiêu Tán đứng sững lại không chịu nhích thêm bước nào nữa, anh mở miệng gọi to tên người kia: “VƯƠNG NHẤT BÁC!”

Nhưng cậu vẫn chỉ biết xiết chặt lấy cổ tay đang nắm mà không dám quay lại đối mặt với anh, Tiêu Tán hết cách chỉ có thể giật mạnh tay để người đằng trước quay đầu lại, sau đó giữa biển người qua lại anh vươn tay ra ôm lấy Vương Nhất Bác đang bên bờ sụp đổ, anh dùng hết sức ôm ghì lấy người mà anh yêu thương mong nhớ bao năm: “Lão Vương, anh về rồi, anh về thật rồi.”

.

.

.

.

Như vậy là đủ rồi, thật sự đủ rồi. Ít nhất em ấy vẫn luôn nhớ, vẫn luôn đau nát cõi lòng, vẫn chưa từng buông tha.

Vương Nhất Bác vì anh mà đau đớn suốt nhiều năm như vậy là đủ lắm rồi.

Cái chết của anh không nên làm cậu phải đau đớn lâu như vậy, sự trở lại của anh cũng không nên khiến cho cuộc sống của cậu bị xáo trộn.

Hôm nay như vậy là Tiêu Tán đã mãn nguyện lắm rồi.

.

.

.

.

“Đừng khóc nữa, lão Vương, anh trở lại rồi, như vậy em có thể xem như chưa từng có gì xảy ra không?”

Vương Nhất Bác đang vùi đầu trong vòng tay ấm áp nghe thế ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cậu là bầu trời hoàng hôn trải đầy mây tím, cậu vừa cười vừa rơi nước mắt, dùng giọng nói đã khản đặc lập lại lời anh: “Chưa từng, chưa từng xảy ra?”

.

.

.

.

Chưa từng có chuyện gì xảy ra hết? 

Làm sao mà cậu có thể xem như chưa từng có chuyện gì được.

Cậu còn nhớ như in năm phút trước khi tai nạn xảy ra Tiêu Tán còn gọi điện thoại cho mình, lúc đó Vương Nhất Bác đang bận luyện tập cho giải đấu nhưng vẫn ráng nghe máy, thật ra việc cậu nghe điện thoại trong giờ luyện tập đã là vi phạm nội quy của đội tuyển có thể bị xử phạt rồi, rõ ràng quan tâm như thế nhưng khi nghe máy giọng cậu vẫn cứ lạnh băng: “Sao vậy?”

Người bên kia điện thoại vừa mở miệng cậu đã có thể tưởng tượng ra nụ cười của anh ngay trước mắt: “Lão Vương, hôm nay sinh nhật em đấy, nhớ tranh thủ về sớm.” 

Cậu đã trả lời thế nào? Cậu nói: “Xem tình hình.”

.

.

.

Lúc đó cậu không hề biết, sau này sẽ chẳng còn ai gọi điện hối cậu về sớm nữa.

.

.

.

.

Rõ ràng hôm ấy Tiêu Tán đã gọi cho cậu, vậy mà cậu lại chẳng nói được một lời ôn nhu, mãi đến sau này, có một lần bệnh tình của cậu đột ngột trở nặng, cậu ôm lấy điện thoại tự nói với mình hàng trăm ngàn lần: “Tiêu Tán, em nhớ anh lắm, anh về nhà sớm tí được không?”

Em nhớ anh lắm, nhiều lắm.

Khi nào anh về?

Em vẫn luôn đợi anh, thật lâu, thật lâu rồi.

.

.

.

Anh xem, em chưa từng tha thứ cho bản thân.

.

.

.

Thế giới của Vương Nhất Bác đóng băng mười năm rồi, mãi đến khi Tiêu Tán bắt lấy góc áo của mình, cậu mới lần nữa cảm nhận được tiếng gọi từ nhân gian, dòng thời gian ngưng đọng bấy lâu cũng bắt đầu trôi.

Bàn tay đang nắm chặt lấy Tiêu Tán của Vương Nhất Bác từ đầu đến giờ chưa từng buông lỏng: “Theo em về nhà.”

Tiêu Tán nhìn chiếc nhẫn cưới phủ đầy dấu vết của năm tháng trên tay trái cậu, anh cụp mắt cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể: “Em đừng như vậy, lão Vương, giữa chúng ta đã là chuyện cũ rồi.”

“Bỏ đi.”

Vương Nhất Bác lại như không hề nghe thấy lời anh nói, cậu chỉ im lặng siết chặt tay anh lôi về hướng nhà mình.

Tiêu Tán ra sức vùng vẫy cố gắng thoát ra cũng chả xi nhê gì, nhưng ít nhất anh cũng thành công làm cho người đằng trước đứng lại: “Anh nói là bỏ đi!” 

Trong ánh mắt Vương Nhất Bác như đã không còn thấy được tình yêu nữa, mắt cậu bây giờ ánh lên vô vàn cảm xúc phức tạp, trong đó xen lẫn cả hận ý: “Vì sao?”

Tiêu Tán: “Em… em đã kết hôn rồi.”

Vương Nhất Bác: “Ừ.”

Chuyện này Tiêu Tán biết lâu rồi, nhưng chính miệng nghe Vương Nhất Bác thừa nhận vẫn quá tàn nhẫn đối với anh: “Vậy thì em buông anh ra đi.”

Vương Nhất Bác: “Không buông, anh đã kết hôn với em rồi.” Nói rồi cậu lôi từ cổ áo ra một sợi dây chuyền, dùng lực kéo đứt nó. Trên cổ lập tức hiện lên một vết hằn đỏ máu. Mà bản thân Vương Nhất Bác lại như không hề cảm nhận được, cậu chỉ mãi chăm chú nhìn thứ trên tay mình, đó không phải là mặt dây chuyền, mà là một chiếc nhẫn cưới.

Vương Nhất Bác tháo phăng chiếc nhẫn trên tay trái Tiêu Tán xuống sau đó đeo chiếc nhẫn mà bản thân luôn đeo trên người vào ngón áp út của anh một cách thô bạo. Cậu cắn chặt răng nói trong nước mắt: “Chúng ta đã kết hôn rồi, chúng ta kết hôn rồi mà, anh phải theo em về nhà.”

Chiếc nhẫn cưới cũ kỹ này đeo trên tay Tiêu Tán, thế mà lại vừa khích.

Thì ra vào lúc anh không biết, Vương Nhất Bác cũng từng lén lút đo size nhẫn của anh, đo xong còn không quên hôn trộm một cái.

Thì ra vào mười năm trước cậu cũng rất mong đợi lễ cưới ấy.

Mà kết cục cậu đợi được, cũng không hề đẹp tí nào.

Thậm chí từ sau hôm ấy cậu không còn dám đối mặt với biển cả nữa, vì cậu đã hứa với Tiêu Tán sẽ ngắm biển cùng nhau.

Cùng với sự ra đi của Tiêu Tán, biển lớn cũng hoàn toang biến mất trong thế giới của cậu.

.

.

.

.

Vừa bước vào cửa hai người đã bắt đầu hôn nhau, nụ hôn này mang mùi vị đắng ngắt, giữa môi lưỡi giao hoà, cái mà họ nếm được toàn là nước mắt của đối phương.

Họ gọi tên nhau, họ tan vào nhau.

Nếu như làm thế có thẻ chiếm hữu linh hồn của đối phương, họ muốn cứ tiếp tục như thế đến tận cùng của thế giới.

.

.

.

.

Đã lâu lắm rồi Vương Nhất Bác không ngủ lâu như thế, trong mơ không còn những ngọn lửa lớn nuốt chửng thành phố, cũng không còn lông vũ màu xám đen phiêu đãng trong không trung. Lần này cậu mơ thấy một giấc mơ có màu sắc thật tươi sáng, trong mơ cậu đang nghe điện thoại: “Lão Vương, hôm nay sinh nhật em, tranh thủ về sớm nhé.”

Cậu ôn nhu cười trả lời: “Được, em sẽ về sớm, còn nữa, Tiêu Tán.”

“Hửm?”

“Em chưa từng có dịp để nói với anh, em yêu anh.”

“Sau tự nhiên lại… sến vậy, có phải nhớ anh rồi không?! Bobo nhớ anh rồi đúng không, anh cũng yêu em, yêu em nhiều lắm.”

Tiêu Tán có tỏ ra vẻ trấn tỉnh chọc ghẹo cậu thế thôi chứ thật ra mãi đến lúc buông điện thoại xuống anh vẫn chưa hết bất ngờ, trong lòng bỗng cảm thấy gấp ráp, anh bỏ luôn cả ý định đi bộ đi lấy nhẫn mà quyết định bắt xe đi.

Anh cũng muốn về nhà thật sớm.

Trong thế giới song song này, Tiêu Tán đã đưa ra lựa chọn khác.

Trong thế giới ấy, giữa họ chưa từng có mười năm xa cách.

.

.

.

.

Vương Nhất Bác mở mắt, đúng như cậu nghĩ, kế bên mình chẳng có ai cả. Ở đây chỉ có một mình cậu mà thôi.

Cậu không hề suy sụp như trong tưởng tượng, ngược lại còn rất bình tĩnh gọi điện thoại cho bác sĩ chủ trị của mình: “Ảo giác ngày xưa không thể chạm đến giờ tôi chạm được rồi, thậm chí tôi còn cảm nhận được hơi ấm từ anh ấy.”

“Cậu về đây đi, cậu cần tiếp tục tiếp nhận trị liệu và uống thuốc…”

“Không,” Vương Nhất Bác trả lời, “Tôi không cần uống thuốc, như thế rất tốt.”

“Cho dù anh ấy chỉ là ảo giác, cho dù anh ấy chỉ xuất hiện ngẫu nhiên.”

“Tôi sẽ không uống bất kỳ thứ thuốc gì nữa.”

.

.

.

.

“Uống thuốc gì cơ? Em bị gì?” Tiêu Tán biểu tình trầm trọng đi vào phòng ngủ, trên người anh đeo tạp dề trong tay là một bát mì trường thọ còn nóng hôi hổi.

Vương Nhất Bác tay cầm điện thoại ngồi ngơ ra nhìn người yêu vô cùng trân thật trước mắt, Tiêu Tán hỏi một hồi lâu vẫn chưa thấy cậu trả lời lại bắt đầu thấy giận: “Em bị bệnh ở đâu hả?”

Mà ở đầu dây bên kia, bác sĩ Abe còn đang ép hỏi cậu: “Vương tiên sinh, vị đang ở bên cạnh cậu là ai vậy…”

Vương Nhất Bác không thèm trả lời ông ta nữa, vẻ mặt ngơ ngác của cậu hiện giờ thật giống với cậu thiếu niên của mười năm trước: “Anh là ảo giác sao?” 

Tiêu Tán nghiêm túc lắc đầu: “Anh không phải ảo giác, anh là chồng em.”

“Nào, nói cho chồng em biết, em phải uống thuốc gì?”

Vương Nhất Bác áp tay lên ngực Tiêu Tán, ý đồ muốn cảm nhận được nhịp tim từ anh, cậu trả lời: “Thuốc em uống, là thuốc tương tư.”

.

.

.

.

Hạch Đào là đứa trẻ lớn lên trong đòn roi của người lớn, nhớ năm ấy anh ta cũng thường hay chém gió rằng sau này mình sẽ trở thành một ông bố nghiêm khắc, hở tí không được là đánh.

Kết quả ấy hả, con gái năm nay năm tuổi rồi, anh ta ngay cả một câu nói nặng cũng không dám nói, có khi nói chuyện ngữ khí có lỡ nặng một tí thôi cũng rối rít xin lỗi: “Baba không có hung dữ với tiểu Hà, baba chỉ đang nói đạo lí cho con hiểu thôi.”

Thấy con gái bảo bối cầm theo một cái bóng bay màu xanh lá siêu to khổng lồ chạy về phía mình, Hạch Đào lập tức cảm giác lên, ngồi vội xuống đón lấy bé con rồi tra hỏi: “Tiểu Hà, bóng banh màu xanh lá là ai cho con đấy?”

Tiểu Hà ngọng nghịu trả lời: “Anh đẹp trai, anh đẹp trai cho con á!” Nói rồi cô bé chỉ về hướng hai người đang mỉm cười đứng nhìn hai bố con đằng xa.

Hạch Đào nhìn theo hướng tay bé, anh ngơ ra một lúc rồi chầm chậm đứng thẳng lên, kìm nén hết một lúc lâu mới mở miệng: “Tiêu Tán, cậu là người hay ma đấy?” 

Nụ cười của người ấy vẫn trong veo như thời còn học đại học, anh giở giọng trêu đùa: “Là người thì sao mà là ma thì sao?”

Hạch Đào đi về hướng anh, trong lời nói mang theo tiếng khóc: “Là người thì tớ sẽ dắt cậu đi uống rượu. Còn nếu là ma, cậu ở dưới đó chắc hẳn là không đủ tiền xài, tớ sẽ đốt cho cậu vài nghìn tỷ.” Anh đưa tay lau đi nước mắt của bản thân, “Sau đó đốt thêm cho cậu một người giấy Vương Nhất Bác.” 

“Vậy thì không cần đâu,” Người vẫn luôn đứng bên Tiêu Tán từ nãy giờ giở mũ lên, “Có hàng sẵn rồi, Vương Nhất Bác sống nhăn đây.”

“Hạch Đào, thế cậu phải dắt tớ đi uống rượu rồi.”

“Tớ sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện làm ma của tớ suốt mười năm qua, cậu dám nghe không?”

Hạch Đào bế Tiểu Hà lên, cô bé liền giơ tay lau nước mắt trên mặt baba, bé nghĩ mãi không hiểu tại sao baba lại vừa khóc vừa cười.

“Có gì mà không dám! Đi, Tiểu Hà, đi nghe chú Tiêu Tán của con chém gió.”

“Là anh trai.”

Tiêu Tán rất thích nhóc con đáng yêu này , anh cười gật đầu: “Đúng rồi, tiểu Hà, cứ kêu anh trai nhé. Thế còn cậu ta con kêu bằng gì?” Anh cố tình gây chuyện mà vịn vai Vương Nhất Bác, “Tiểu Hà kêu cậu này bằng gì nào?”

Cô bé có tí sợ sệt sau đó lại dũng cảm trả lời: “Chú… Chú ạ!”

Tiêu Tán nghe thế vịn lấy lão Vương đang đen mặt cười lớn, anh vốn đã trông trẻ hơn tuổi thật, mười năm trôi qua ưu thế của anh càng nổi bật hơn.

Người kia thế mà không hề giận dỗi, còn nhẹ nhàng phản bác lại: “Tiêu Tán, gọi ca ca.”

“Nè, ý gì hả, anh lớn hơn em…”

“Nhỏ hơn em bốn tuổi, bây giờ anh nhỏ hơn em bốn tuổi.” Vương Nhất Bác hiếm khi cười nhẹ nhàng vậy, ánh mắt cậu nhìn Tiêu Tán đầy ấm áp.

“Kêu ca ca nào.”

.

.

.

.

Không gặp được anh không dám già.

Đã gặp rồi mong được bạc đầu cùng nhau.

-HOÀN- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net