Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRỞ VỀ NHÂN GIAN

*Dạo gần đây vừa xem một bộ phim Hàn tên <Hi Bye, Mama>, trong lòng có tí cảm xúc nên quyết định tự mình viết nên một câu chuyện đề tài về trở nhân gian.

*Không dùng tên thật, không liên hệ người thật, cứ xem như một bộ phim rạp.

THƯỢNG

Tiêu Tán đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn con mannequin không mặt mũi đang mặc chiếc váy cưới hoa lệ đứng sau cửa kính, từng viên kim cương đính trên tà váy lấp lánh như dãy ngân hà.

Hôm nay anh có bóng rồi, hình bóng của anh in trên cửa sổ nhìn không khác gì so với mười năm trước. Cảm giác như thời gian đã ngưng động lại từ đấy, chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra.

Tiêu Tán ngẩng đầu nhìn chăm chăm chiếc váy cưới, thật ra nếu mười năm trước chuyện đó không xảy ra thì hẳn anh và lão Vương đã kết hôn lâu rồi. 

Chỉ tiếc là anh đã chết, ngay trước hôn lễ ba ngày.

Lúc đó anh thật sự không cam tâm, day dưa với lão Vương nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới dụ cậu đi đăng kí kết hôn. Mặc dù lão Vương trông vẫn không được tình nguyện cho lắm nhưng Tiêu Tán thật sự đã rất mong đợi lễ cưới này.

Nhưng đáng tiếc, đã không kịp nữa. 

Nhẫn cưới còn chưa kịp mua.

Nhưng chuyện duyên phận thật sự không thể cưỡng cầu. Điều anh luôn hướng đến là cùng nhau bạc đầu, nên trong lòng vẫn hay lo sợ có ngày nào đó Vương Nhất Bác sẽ hối hận. 

Nhưng kết quả không ngờ tới được, đâu phải ai cũng được ngày bạc đầu.


Tiêu Tán không biết tại sạo mình lại bị bỏ quên ở nhân gian, anh đã ngẩn ngơ ở đây lâu lắm rồi. Mỗi ngày cứ thế trôi qua, anh lại bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn là hai người chưa kịp kết hôn. Ít nhất bây giờ Vương Nhất Bác không phải trở thành kẻ tội nghiệp mất đi bạn đời, vẫn là một anh chàng độc thân đẹp trai ưu tú.

Anh du đãng thế gian, nhìn thấy mọi người vì anh mà rơi lệ, chỉ có lão Vương là lòng dạ sắt đá, diện vô biểu tình chưa từng rơi giọt lệ nào vì anh.

Tiêu Tán ngồi kế bên cậu nhịn không được mở miệng oán trách: “Đại ca, em thật sự không rớt một giọt nước mắt nào cho anh sao? Lạnh lẽo vô tình quá đi.”

Mà người đang gồng lưng ngồi thẳng kia vẫn im lặng không hề động đậy nhìn về phương xa vô định, trong mắt ảm đạm không một tia sáng.

Nhìn còn giống a phiêu* hơn cả a phiêu hàng thật là Tiểu Tán. 

(*)A phiêu: Ma

Nói đến a phiêu, thật ra hồn ma không hề biết bay, lại càng không thể độn thổ, Tiêu Tán chỉ có thể thành thành thật thật mà nhích từng bước một theo sau lão Vương về nhà. Hai người tính ra đã ở chung với nhau được một năm, trong phòng nơi đâu cũng có vết tích của người còn lại.

Ngày đó trước khi ra cửa Tiêu Tán đã nhồi sẵn bột chuẩn bị làm mì trường thọ cho lão Vương, vừa vào cửa anh đã lên tiếng nhắc Vương Nhất Bác: “Vài ngày không về nhà rồi, hoa quả hư thì lấy ra đem bỏ đi, mấy chuyện này lúc trước em chả thèm động vào, sau này anh không còn nữa em phải học tự lo thôi. Em đã 22 tuổi rồi, phải biết tự lập đi.”

Người còn lại vẫn không có phản ứng gì, đương nhiên cũng sẽ không biết phải vào nhà bếp xem xét, hoa trong phòng khách khô héo từ lâu cũng chả ai đem bỏ, không khí trong nhà một màu khô tàn. Vương Nhất Bác chỉ im lặng đi vào phòng ngủ, ngã đầu lên giường rồi trùm chăn kín mít.

Tiêu Tán không biết phải làm sao đứng bên cạnh giường than thở: “Lão Vương, sau này anh thật sự không thể tiếp tục chăm sóc em nữa rồi.” 

“Em phải hiểu chuyện tí đi…”

Lão Vương có vẻ như bị đám tang hành đến rã cả người, vừa về đến nhà đã vùi đầu ngủ liên miên.

Tiêu Tán đi một vòng quanh nhà, anh đứng lại ngây người một lúc lâu trước bức ảnh chụp chung hiếm có của hai người.

Thì ra ma cũng biết buồn.

Chỉ là ma không có nước mắt.

Giống như ngay cả quyền được biểu đạt nỗi đau cũng bị cướp đi mất.


Sau đó anh quay lại phòng ngủ nằm im cạnh lão Vương. Chỗ anh thường ngủ bị Vương Nhất Bác chiếm mất rồi, anh không còn cách nào khác chỉ đành kê đầu trên gối của lão Vương đưa tay từ sau ôm lấy thân mình đang co ro kia.

Dù cho người yêu đã không còn cảm nhận được cái ôm của mình. 


Cảm ơn trời đất là a phiêu cũng biết ngủ. Thật ra cũng không hẳn gọi là ngủ, chỉ là lúc ấy khi linh hồn muốn lắng động lại thì sẽ biến mất vào hư vô.

Những lúc như thế, chỉ có những chấp niệm níu kéo họ ở lại nơi nhân gian mới có thể làm họ tỉnh giấc.

Đợi đến lúc Tiêu Tán khôi phục lại ý thức đã không biết là ngày thứ mấy trôi qua.

Người bên cạnh vẫn còn đó, tư thế gần như chưa từng thay đổi. Tiêu Tán ngồi dậy khều nhẹ người bên cạnh: “Lão Vương, ít nhất em cũng phải ăn gì đi chứ…”

Anh đang cằn nhằn bỗng dưng ngừng lại, thì ra anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nằm đó thật ra không hề ngủ, mà trong mắt cậu thì toàn là tơ máu.


Tiếp sau đó, có rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Hai tháng sau, Vương Nhất Bác khóa trái cửa nhà. Tiêu Tán vội vàng đuổi theo nhưng rốt cuộc vẫn không kịp.

Lão Vương lên máy bay, rời khỏi đất nước này.

A phiêu Tán không phải một con ma có sức mạnh to lớn, anh không có mấy cái năng lực kiểu như xuyên qua không gian và khoảng cách địa lí.

Anh chỉ có thể đưa mắt tiễn theo bóng lưng Vương Nhất Bác, ngày hôm ấy nắng thật đẹp, hình bóng thân thuộc ấy như hòa vào với ánh mặt trời.

Tương lai của cậu hẳn sẽ tốt đẹp.

Nhưng hiển nhiên những điều đó đều không liên quan đến Tiêu Tán.

Thật ra từ đầu anh cũng không muốn lão Vương cứ chìm đắm trong nỗi đau khổ khi mất đi mình. Nhưng anh vẫn ích kỉ mong rằng Vương Nhất Bác có thể nhớ anh lâu một tí.

Đáng tiếc, chỉ được hai tháng. 

Tiêu Tán cảm thấy, ngày mà lão Vương rời khỏi thành phố này mới thật sự là ngày anh chết đi.


Mãi sau đó cũng chả ai đến mang anh đi, thế là anh lại ở lại nhân gian thêm mười năm.


Trong khoảng thời gian này anh đã đến rất nhiều nơi, nhớ đến lúc bàn chuyện đám cưới anh đã từng hỏi Lão Vương: “Trăng mật nên đi đâu nhỉ?”

Lão Vương là một tuyển thủ esport phải gọi là nóng bỏng tay lúc bấy giờ, nghe anh hỏi cậu vẫn nhíu mày nhìn chăm chăm màn hình máy tính: “Làm lễ cưới xong em còn phải thi đấu…”

Thấy thế Tiêu Tán chỉ “Ừ” một tiếng rồi nằm dài ra bàn máy tính giương mắt nhìn đăm đăm góc mặt nghiên của Vương Nhất Bác, vừa nhìn vừa tự hỏi, nếu không phải tên này được cái mặt đẹp chắc mình cũng chả chịu nổi cái tính kì của hắn.

Vương Nhất Bác bị người ta nhìn đến đỏ cả mang tai, cậu đành quay lại hỏi một câu: “Hay là đi ngắm biển?”. Biển mà cậu nhắc đến là một bãi biển ở kế bên thành phố B, nếu tổ chức hôn lễ xong lập tức chạy qua đó hẳn là có thể ở lại một đêm.

Tiêu Tán nghe vậy lập tức cười tươi đồng ý: “Vậy để anh đi chuẩn bị đồ bơi!”

Chả biết câu nói của anh chọc trúng chỗ nào của Vương đại thiếu, cái mặt vừa mới tươi lên được tí lại sầm xuống: “Không được xuống bơi, đứng xa xa nhìn là được rồi.”

Tiêu Tán lắc đầu: “Anh bơi giỏi lắm đó!”

Đáng lẽ anh nên nghe lời Vương Nhất Bác, thật ra anh bơi lội thật sự chả ra làm sao, nếu không lúc cứu người sẽ không đến nỗi cứu được người khác mà không cứu được bản thân…….

Một sự cố ngoài ý muốn, hôn lễ bị hủy, trăng mật tất nhiên cũng chả còn.

A phiêu Tán quyết định tự mình đi ngắm biển lớn một lần.

Anh đứng trên bãi biển ngắm mặt trời lặn rồi mọc.

Chỉ là đây không phải kì nghỉ trăng mật cùng người yêu như đã hứa hẹn.

Thật ra anh đến đây cốt cũng vì muốn thực hiện lời hứa lúc ấy.

Nên thế là đủ rồi.


Lúc Tiểu Tán làm ma có quen biết với một bà chị lệ quỷ. Chị gái này lợi hại hơn anh một tí, cô ấy có thể làm bóng đèn chớp tắt, còn có thể làm không khí xung quanh lạnh xuống nữa, nói chung là cô có thể tao ra một số ảnh hưởng nhỏ tới thế giới này. Chị gái rất xinh đẹp, trước khi chết cô là một hot girl mạng có tí tiếng tăm, cô còn có một anh bạn trai chuẩn kiểu mẫu nữa. Chỉ là mới sáu tháng sau khi cô mất do tai nạn ngoài ý muốn tên bạn trai bán thảm suốt năm tháng trời trên mạng của cô tuyên bố kết hôn, còn là kiểu cưới chạy bầu.

Ngày hắn làm đám cưới, bóng đèn trong lễ đường chớp tắt không ngừng, nhưng chả ai để ý đến.

Ánh đèn chớp tắt như trở thành trò đùa dai không ai quan tâm trong mắt người.

Cho nên, thật ra lệ quỷ cũng chả lợi hại gì cho cam.

Chị gái cằn nhằn một hồi lâu xong lại quay ra hỏi Tiêu Tán: “Nè, nhìn cậu còn trẻ như vậy, đã lấy vợ chưa?” 

Tiêu Tán đứng dưới tán cây ngẩng đầu nhìn chị gái đang treo lơ lửng trên không: “Có người yêu.”

Chị gái lại hỏi: “Vậy cậu chết nhiều năm vậy rồi, người kia đã kết hôn chưa?”

Tiêu Tán mỉm cười gật đầu: “Kết rồi.”

“Nhưng em đỡ hơn chị một tí, em chết được ba năm cậu ấy mới kết hôn.”

Chị gái nghe vậy trợn trừng mắt: “Cậu đừng có kích thích tôi! Lệ quỷ như tôi dư sức nuốt chửng mấy đứa tiểu quỷ vô danh như cậu đấy.” 

Tiêu Tán hỏi: “Vậy chị có muốn ăn em không? Chị ăn em được rồi đấy.”

“Tôi… tôi không thèm. Cậu chẳng qua cũng chỉ là một con ma tội nghiệp bị người ta quên lãng thôi.” 



Chuyện Vương Nhất Bác kết hôn là anh vô tình biết được lúc đi theo người anh em tốt là Hạch Đào, Hạch Đào tên thật là Hà Đào, là một người bạn chung của Vương Nhất Bác và Tiêu Tán, có thể xem là người đã chứng kiến tình cảm của hai người họ phát triển. Ngày hôm đó Hạch Đào nhận được một kiện chuyển phát nhanh, trong đó là tin tức đầu tiên Tiêu Tán biết được về Vương Nhất Bác sau ba năm trời.

Trong kiện đồ chỉ có duy nhất một tấm thiệp mời đám cưới màu đỏ.

Hạch Đạo nắm chặt trong tay một lúc lâu vẫn không mở ra xem.

Sau đó Tiêu Tán chỉ biết cứng đơ ra đó nhìn Hạch Đào bự con to xác khóc lóc sướt mướt y như hồi còn đại học mỗi lần anh ta lên cơn sau khi say.

Hạch Đào nói: “Tiểu Tán à, tớ cảm thấy mọi người sắp quên mất cậu rồi.” 

“Chuyện xảy ra năm ấy chỉ còn một mình tớ nhớ đến.” Nói rồi anh ta vất bỏ phong thiệp cưới, quay đầu nhìn bức ảnh người thanh niên treo cạnh ảnh gia đình: “Không sao, Tiểu Tán, còn tớ luôn nhớ cậu.”

“Tớ sẽ không quên đâu.”



Cũng từ giây phút ấy, Tiêu Tán không muốn làm ma nữa, anh thật sự muốn chết đi một cách triệt để.

Hạch Đào mà năm xưa ai ai cũng bảo là sẽ cô độc suốt đời giờ có cả con gái rồi, Tiêu Tán cảm thấy mình hẳn là không còn gì để nhớ mong nữa.

Anh muốn rời khỏi nơi đây.

Thời gian Tiêu Tán chìm vào giấc ngủ ngày càng dài, dù cho chị gái lệ quỷ luôn nhắc nhở anh phải khống chế bản thân đừng để chìm vào giấc ngủ thì Tiêu Tán vẫn luôn vô thức ngủ mất.

Anh luôn thích tìm những nơi ngập nắng để ngủ, mỗi lần như thế lại ngủ mất vài ngày.


Mãi đến một hôm, anh mở mắt ra thấy trước mắt mình đứng đầy người, mặt mũi ai nấy đều vô cùng trầm trọng, à không, mấy vị này hình như cũng không phải người.

Họ là thần minh cai quản chuyện sinh tử nơi minh giới, tình cờ phát hiện ra Tiêu Tán dương thọ chưa tận nhưng lại mất đi mạng sống do tai nạn ngoài ý muốn.

Mười năm trước, người nên chết trong tai nạn đó nên là cô gái muốn tự sát mà được cứu sống kia chứ không phải Tiêu Tán nhảy xuống để cứu người.

Cùng ngày hôm đó, cô gái năm xưa phản nghịch nay đã trưởng thành nhìn thấy một chiếc xe tải lao thẳng về phía mình. Sai lầm đã được sửa chữa, người nên chết thì không nên sống tiếp, mà nhân sinh của Tiêu Tán cũng được tiếp tục.

Toàn bộ những điều này thật sự là vừa hoang đường vừa khôi hài.

Cả một bi kịch này thì ra chỉ là một lỗi nhỏ của thần minh, giờ họ giúp Tiêu Tán “khôi phục cài đặt” coi như là đã giải quyết xong sai lầm của mình.



Tiêu Tán đứng trước cửa sổ sát đất, lần này trên kính đã có hình bóng anh, trên người vẫn là bộ đồ anh đã mặc khi rời nhà vào mười năm trước, trong túi thậm chí vẫn còn tờ thiệp cưới anh mới lấy ngày hôm đó.

Anh nhìn hình bóng mình trong gương mỉm cười, đã lâu không gặp.

Đẩy cửa bước vào cửa tiệm chuyên nhận đặt làm nhẫn cưới, mục đích anh ra ngoài lúc ấy chính là để lấy chiếc nhẫn cưới đặt trước đã lâu này.

Vương Nhất Bác không hề biết chuyện này, là Tiêu Tán nhân lúc cậu ngủ say mới len lén dùng chỉ đỏ đo ngón áp út tay trái của cậu.


Thật ra thì Tiêu Tán cũng không mang hy vọng gì nhiều, dù sao thì cũng đã quá nhiều năm trôi qua rồi, cho dù trên người anh vẫn còn biên nhận nhưng thế sự thật không thể lường trước được. Nhân viên trực quầy sau khi nghe yêu cầu của anh vội nhìn anh thêm một lần rồi lập tức xoay người rời đi.

Thật y như những gì mình đã dự đoán, Tiêu Tán nghiêng đầu buồn chán chọc chọc hình nhân tân lang bằng gỗ trang trí trên quầy.

Không lâu sao đó, từ sau cửa hàng chạy ra một người phụ nữ anh cảm thấy khá là quen mắt, cô im lặng nhìn Tiêu Tán một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiêu tiên sinh, anh đây là chạy lạc vào khe nứt thời gian trực tiếp đi đến mười năm sau hả?”

“Chúng tôi vẫn luôn đợi anh đấy.”

Cô đưa cho anh chiếc hộp vẫn cầm trên tay từ lúc nãy, trong đó chính là cặp nhẫn cưới của Tiêu Tán.


Anh đã không còn gì, thứ duy nhất còn lại chính là cặp nhẫn này.

Tiêu Tán lấy một chiếc đeo vào ngón áp út của mình, chiếc còn lại đem cất vào túi áo trước ngực.

Anh gật đầu đầy ôn hòa: “Cảm ơn cô.”

Cô bé trẻ trung năm ấy giờ đã thành thục ổn trọng hơn nhiều, cô mỉm cười gật đầu với anh: “Chúc anh hạnh phúc, Tiêu tiên sinh.”


Anh muốn đi tìm Hạch Đào, lại sợ hù chết anh ta.

Hạch Đào đó giờ không xem phim ma, tiếng la của anh ta còn đáng sợ hơn con ma trong phim.

Tiêu Tán lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa nhà, anh do dự hết một lúc lâu, đã rất lâu rồi anh không trở về tiểu khu đó.

Căn nhà đó là do Vương Nhất Bác ra tiền mua, giờ cậu đã có gia đình của riêng mình rồi thì tất nhiên Tiêu Tán cũng không thể ở lại nơi đó nữa, anh chỉ là muốn lên đó lấy lại những gì thuộc về mình thôi, đợi lấy xong đồ anh sẽ đem trả chìa khóa lại cho cậu,


Nỗi đau dù có sâu bao nhiêu rồi cũng sẽ có ngày bị thời gian bào mòn.

Tiêu Tán làm ma suốt mười năm nên tính cách cũng thay đổi không ít, anh gần như đã mất đi tình cảm nên có của một người bình thường, gần như đã chấp nhận sự thật rằng mình và Vương Nhất Bác đã không còn gì.

Người mà năm ấy liều mạng cũng muốn có được, nay đã bị anh chôn vùi cùng hồi ức năm ấy.

Tiêu Tán đã quyết bắt đầu lại từ đầu thì tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cậu bất cứ lần nào nữa.


Chuyện năm ấy đã là chuyện xưa, mà người năm ấy cũng chỉ còn là cố nhân.


Trong nhà phủ đầy một lớp tro bụi, Tiêu Tán do dự một hồi vẫn quyết định động thủ dọn sạch sẽ căn nhà. Sau đó lại tốn một mớ thời gian gom đồ của bản thân lại, đến lúc làm xong trong nhà đã không còn bất cứ thứ gì có liên quan đến anh nữa.

Nhưng cuối cùng anh vẫn mang đi một thứ không thuộc về mình, bức ảnh chụp chung cùng Vương Nhất Bác.

Anh mở nguồn chiếc điện thoại đồ cổ của mình lên, vẫn còn dùng được, có điều sim bị khóa mất rồi.

Anh đành mặt dày ỷ vào sắc đẹp mà nhờ một dì trong ban quản lí giúp mình nạp tiền điện thoại. Cảm tạ trời đất là ví điện tử của anh vẫn dùng được, Tiêu Tán vội chuyển lại tiền điện thoại cho người ta rồi cười tươi cảm ơn.

Dì ấy phất phất tay: “Dì vừa nhìn con đã thấy đặc biệt thân thiết. Con biết không, ngày xưa ở đây cũng từng có một cậu trai đẹp trai y như con vậy, chỉ tiếc là… haiz… đó cũng là một đứa trẻ rất lịch sự…”

Tiêu Tán nghe đến đây vội chào bà rồi ra về, sắc trời lúc này đã tối.

Anh đứng dưới tòa nhà, nhìn một đống đồ của mình mà cảm thấy phiền muộn. Cũng may trong tài khoản còn tiền, anh lên mạng đặt một chuyến xe, ngay lúc vừa nhấc máy xác nhận điểm đón với tài xế, anh thấy một bóng người đang đi về phía mình.

“Tiêu tiên sinh, anh nói là số 32 đường Phong Tần đúng không? Tiêu tiên sinh… Tiêu… anh có nghe thấy không ạ?”


Trong giây phút đó Tiêu Tán như mất đi khả năng lên tiếng, mặt mũi anh trắng bệt nhìn chăm chăm con người quen thuộc đang đứng phía đối diện.

Anh muốn lên tiếng chào hỏi lắm, dù chỉ là một câu: “Lâu ngày không gặp, Vương Nhất Bác.” 

Nhưng khuôn miệng anh cứng đơ, trong ánh nhìn lạnh lẽo của Vương Nhất Bác, anh không thể nói được tiếng nào dù chỉ là một câu chào hỏi bình thường.


Vương Nhất Bác, em thay đổi nhiều quá. 

Vốn đã chẳng được mấy lạng thịt, nay lại càng gầy hơn, đường nét ngũ quan ngày càng sắc bén, ánh mắt cũng ngày càng sâu lắng.

Giữa hai người ngăn cách tháng năm dài đằng đẳng.


Sau đó, Vương Nhất Bác di chuyển tầm nhìn đi nơi khác, đi lướt ngang qua anh như chưa hề quen biết.

Tiêu Tán nhắm chặt mắt, nước mắt đến muộn mười năm tuôn trào.

Em, em quên mất anh là ai rồi sao?

Cho dù có nhìn thấy cũng không nhớ ra?





Vương Nhất Bác đứng trước của cầu thanh, cậu lôi điện thoại ra gọi cho bác sĩ chủ trị của mình: “Abe, tôi…”. Cậu hít sâu một hơi, cố gắng khống chế sự cảm giác kích động và tốc độ nói của mình, “Tôi lại thấy anh ấy. Mới lúc nãy thôi.”

Ngữ khí của Abe ở đầu dây bên kia trở nên lo lắng: “Tình trạng ấy lại xuất hiện? Đây là lần đầu tiên từ sau khi cậu ngừng thuốc đúng không?”

“Ừ.” Vương Nhất Bác tựa cả người vào tường cố để mình không gục ngã, “Lần đầu, còn rất rõ ràng nữa, anh ấy… anh ấy còn mặc bộ đồ lúc rời nhà.”

“Tôi thấy chứng ảo giác của cậu có chuyển biến tốt nên mới kiến nghị cậu ngưng thuốc, nhưng nếu tình trạng này còn xảy ra lần nữa. Tôi nghĩ cậu nên khôi phục dùng thuốc đi.”

“Ông biết không, kiểu ảo giác này, thật đáng sợ.” 


Vương Nhất Bác từng nhìn thấy Tiêu Tán đứng ngoài cửa sổ hỏi cậu có muốn gặp mình không, nếu muốn thì hãy mở cửa sổ nhảy xuống.

Vương Nhất Bác làm thật, cuối cùng bị mọi người xung quanh cố hết sức giữ lại.

Sau đó cậu lại gặp Tiêu Tán, anh hỏi cậu tại sao còn chưa cử hành hôn lễ?

Vương Nhất Bác lúc ấy như phát điên, cậu bắt đầu lên kế hoạch làm đám cưới, phát cả thiệp mời. Không một ai dám ngăn cậu lại, chỉ biết đứng nhìn cậu đứng một mình giữa nhà thờ nói lời hẹn thề với một người do cậu tưởng tượng ra.

“Yêu anh một đời một kiếp, không cần biết khỏe mạnh hay ốm đau.”

“Mãi cho đến chết”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net