C1 : Truy Đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đang trên đường tan học về nhà, một tay cầm ô che mưa một tay đút vào túi quần chiếc điện thoại yêu thích đang phát ra những bài nhạc hay nghe truyền qua tai nghe thì....

... một vòng tròn màu đen xuất hiện trước mắt cậu cùng một người đàn ông với một bên mắt màu đỏ xuất hiện...

...

5 năm sau, thành phố H. Tổng cục quản lý dị năng giả. Phòng A.

Diệp tiên sinh nhìn hai tên nhóc trạc tuổi con hắn đang đứng trước mặt thì đau đầu không thôi. Một đứa thì cứ thích làm theo ý mình, còn một đứa thì không khống chế được sức mạnh của bản thân.

'Trần Vũ, Vương Nhất Bác tháng này là lần thứ mấy hai đứa bị khiếu nại rồi hả?'

Trần Vũ hai tay để sát vào đùi thân hình căng chặt sống lưng thẳng tắp nhìn Diệp tiên sinh dõng dạc trả lời.

'Báo cáo sếp, không biết.'

Vương Nhất Bác thì hai tay đan vào nhau bất an đáp.

'Con xin lỗi.'

Diệp tiên sinh trước khi về hưu từng là tình báo vì quốc gia vào sinh ra tử không có gì có thể làm khó được hắn. Nhưng kể từ khi được giao quản lý 8 thằng nhóc con này thì hắn ngày nào cũng không bệnh này thì bệnh khác.

Lại nói mấy đứa nhỏ này cũng tương đối xui xẻo như Trần Vũ, vốn dĩ là một cảnh sát với tương lai hy sinh vì quốc gia rộng mở nằm mơ cũng không nghĩ rằng bản thân lại trở thành Chìa chứ?

Thế giới nay chia thành nhân, chìa và khoá. Người có thể sinh ra người và khoá. Còn chìa là từ người bị khoá biến đổi thành.

'Phía bên trên đã hoàn toàn tức giận cho nên hai đứa hãy chuẩn bị tâm lý đi, khoá có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.'

Diệp tiên sinh thở dài những đứa trẻ này đều bị khoá tổn thương bọn người đó chẳng những không nghĩ cho chúng còn ép buộc kết hợp cho bằng được.

'Chú Diệp, con thật sự không...'

Vương Nhất Bác nghe đến khoá thì sợ hãi không khống chế được cảm xúc làm cho mọi thứ trong phòng của Diệp tiên sinh bay lên sau đó vỡ ra thành những mảnh vỡ bén nhọn bay thẳng về phía Diệp tiên sinh.

Ngay khi chúng cách Diệp tiên sinh chỉ còn vài cm thì đột nhiên dừng lại rồi trở về trạng thái ban đầu tại nơi đặt chúng.

'Cốc' một người thanh niên lưng dựa vào cửa một tay để ngang ngực một tay gõ vào cửa đột ngột xuất hiện phía sau làm cả ba không khỏi giật mình.

'Diệp tiên sinh, lâu quá không gặp.'

Diệp tiên sinh nhìn người thanh niên cười trong lòng lại không mấy thoải mái. Người thanh niên này tuy rằng nhỏ tuổi nhưng địa vị lại không thấp.

'Tiêu thiếu, lâu quá không gặp, mời ngồi.'

Tiêu Chiến đi đến chổ Vương Nhất Bác lấy tay nâng khuôn mặt đang cúi gầm của cậu lên cười nói.

'Bảo bối, lâu rồi không thấy em vẫn ngon miệng như ngày nào.'

Vương Nhất Bác hất tay Tiêu Chiến ra tràn ngập sợ hãi lùi về phía sau.

'Không, không...'

Sự sợ hãi của Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến làm Diệp tiên sinh nhớ đến những thông tin ghi trên hồ sơ của cậu khi hắn mới tiếp nhận.

Bị khoá mạnh mẽ chuyển đổi, có chủ.

'Cậu không thể dịu dàng với người của bản thân một chút được sao?'

Diệp tiên sinh thấy công việc hắn đang làm thật sự quá nguy hiểm. Một Tiêu Chiến đột nhiên xuất hiện đã không ổn rồi giờ còn thêm một Cố Nguỵ.

'Mấy đứa còn nguyên seal như cậu không hiểu đâu?'

Vương Nhất Bác bị Cố Nguỵ gỏ bất tỉnh từ phía sau Tiêu Chiến đứng đối diện tay chân nhanh nhẹn ôm lấy cậu đáp.

'Cũng không lâu nữa đâu.'

Cố Nguỵ nhìn Trần Vũ từ trên xuống dưới rồi mới trả lời Tiêu Chiến. Khiến Trần Vũ đột nhiên thấy sống lưng hơi lạnh.

'Trần Vũ, mang Vương Nhất Bác ra ngoài đi.' - Diệp tiên sinh ra hiệu cho Trần Vũ.

'Vâng, sếp.'

Trần Vũ đi đến chổ Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác khỏi hắn sau đó vác cậu như vác bao gạo mở cửa rời khỏi.

'Hai vị mời ngồi.'

Diệp tiên sinh nhìn cửa phòng đóng lại một lúc rồi đứng dậy đi đến bàn tiếp khách ngồi xuống rót trà.

'Dù sao cũng là người quen tôi cũng không nói vòng vo làm gì. Tôi sẽ báo với tổng bộ từ chối việc kết hợp Trần Vũ cùng Vương Nhất Bác với hai vị.'

'Diệp tiên sinh, Vương Nhất Bác vốn dĩ là của tôi, ông từ chối cũng vậy thôi.'

Tiêu Chiến cảm thấy Diệp tiên sinh già rồi những chuyện cơ bản như vậy cũng không nhớ được.

'Tiêu thiếu, chìa cùng khoá kết hợp chính là hình thức trấn an về tinh thần. Nhưng cậu muốn với Vương Nhất Bác lại là hình thức khác là người giám hộ của đứa nhỏ này tôi sẽ dùng hết sức của bản thân ngăn cản việc này xảy ra.'

Vương Nhất Bác lúc bị Tiêu Chiến chuyển hoá chỉ mới qua sinh nhật 16 tuổi chưa được vào ngày. Tuy rằng pháp luật thừa nhận trưởng thành nhưng tâm lý của cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ đối với việc bị xâm hại ảnh hưởng về mọi mặt lớn vô cùng. Diệp tiên sinh còn nhớ lần đầu tiên hắn gặp Vương Nhất Bác chính là trong phòng bệnh bộ dạng ốm yếu nép vào góc bức tường sợ hãi phòng bị mọi thứ xung quanh vẫn rõ như mới hôm qua.

'Diệp tiên sinh, nếu chúng ta đã không có tiếng nói chung vậy chờ bên trên quyết định đi. Xin phép.'

Tiêu Chiến đứng dậy, Cố Nguỵ cũng đi theo hắn rời đi. Dù sao chuyện này Diệp tiên sinh phán kháng là phí công vô ích.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bacchien