C2 : Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác trở thành chìa khi còn là một cậu nhóc học sinh đối với thái độ cùng những ánh nhìn xung quanh đã khiến cậu rơi vào trầm cảm cũng từng nghĩ đến việc rời đi nhân thế. Nhưng... ngay khi cậu quyết định nhảy xuống một tiếng nói liền xuất hiện trong đầu cậu, nó ra lệnh cho cậu không được làm những chuyện nguy hại cho bản thân.

'Sợ cái gì? Giết hắn chẳng phải xong chuyện?' - Trần Vũ đưa nước cho Vương Nhất Bác nói ra những lời không ai nghĩ hắn từng là người bảo vệ sinh mệnh.

'Cảm ơn.' - Vương Nhất Bác tiếp nhận nước sau đó chỉ uống một ngụm rồi cầm trên tay - 'Giết người là phạm pháp.'

'Thế thì thiến hắn đi.' - Trần Vũ lại đưa ra thêm một ý kiến khác.

Vương Nhất Bác nghe Trần Vũ nói thế thì nhìn hắn bằng một ánh mắt phức tạp muốn nói lại thôi.

'Anh... lúc anh bị biến đổi... anh có nhớ gì không?' - Sau một hồi đấu tranh Vương Nhất Bác mới ngập ngừng hỏi.

'Không.' - Trần Vũ nghĩ đi nghĩ lại rồi mới đáp - 'Hôm đó tôi cùng cả đội xông vào giải cứu một con tin bị bắt cóc tống tiền sau đó bùm một cái, tỉnh dậy thì thấy nằm bệnh viện bị cắt chức đẩy qua đây.'

'Anh không ngại em kiểm tra giúp anh chứ?' - Vương Nhất Bác nghe Trần Vũ nói thì không biết nên nói hắn hên hay xui xẻo.

'Ồ, cậu còn biết kiểm tra nữa à.'

Trần Vũ sau khi thành chìa cũng được đưa đến lớp học kỷ năng cần biết. Nề hà thầy dạy giọng khá trầm ấm kết hợp với không khí mát mẻ dễ chịu nên mỗi ngày đầu học nghiêm túc ra thì mấy bữa còn lại đều ngủ. Tới lúc thi thì mượn cái đáp án của bạn ngồi trên tô theo.

'Anh im lặng một chút.'

Vương Nhất Bác hai mắt nhắm lại tập trung năng lượng vào tay trái. Khi cậu mở mắt ra một bên mắt liền biến thành xanh đậm trên tay cũng có một luồng sáng xanh vây quanh. Vương Nhất Bác đưa tay trái chạm vào giữa trán của Trần Vũ.

'Bùm'

Hai người bắn ra hai phía sau đó cùng nhau hộc máu bất tỉnh. Diệp tiên sinh bước vào phòng chính là một mảnh đổ nát cùng hai tên nhóc mỗi đứa nằm một nơi kèm vũng máu không khác gì hiện trường giết người.

..

Vương Nhất Bác tỉnh dậy nhìn trần nhà trước mắt không cần nói cậu cũng biết bản thân đang ở bệnh viện.

'Tỉnh?'

Diệp tiên sinh ngồi gọt táo bên cạnh đứng Triệu Vũ cũng là một trong 8 người thuộc quản lý của hắn.

'Nói cho Vương Nhất Bác nghe xem bản thân đã tự huỷ ra sao đi.'

'Chìa cùng chìa là không thể tiến vào thức hải của nhau. Hành vi hôm qua của cậu với Trần Vũ đã bị liệt vào trường hợp nguy hiểm cấp độ 1 cho nên từ giờ trở đi hai người sẽ bị khoá giám sát. Ngoài ra xét thấy 2 người từ khi trở thành chìa đến nay đều chỉ phá hoại không xây dựng ảnh hưởng nghiêm trọng đến tài sản cùng sinh mệnh của người dân cho nên bên trên đã quyết định đưa cậu ra tuyến đầu còn Trần Vũ thì ở tuyến phụ.'

'Không, tôi phản đối.' - Trần Vũ đầu quấn băng nằm ở giường bên đột nhiên lên tiếng khiến Vương Nhất Bác hết hồn.

'Phản đối vô hiệu.' - Triệu Vũ không cần suy nghĩ liền đáp.

'Triệu Vũ, chúng ta dù sao cũng là anh em nhà Vũ Vũ sao cậu có thể độc ác đẩy anh vào chổ chết như vậy chứ?'

'Đàn ông bị sờ vài cái không chết được.'

'Triệu Vũ, anh mi là thuần đàn ông.'

Trần Vũ vẫn chưa từ bỏ việc thuyết phục Triệu Vũ.

'Biết, rồi sao?'

'Aaaaa... tức chết đi được...'

Ngôn ngữ không thể diễn tả được điều Trần Vũ muốn nói khiến hắn chỉ muốn đập phá. Tiếc là trên cổ tay hắn cùng Vương Nhất Bác lúc này đều đang đeo vòng kiểm soát.

'Chú ý cảm xúc ở đây bác sĩ khoá chưa có chìa nhiều lắm đấy.'

Triệu Vũ nói xong Trần Vũ liền nằm phịch xuống giường đắp mền quay lưng về phía bọn họ, hờn cả thế giới.

'Không thể thay đổi gì hay sao?' - Vương Nhất Bác thấy Trần Vũ vậy thì lo lắng hỏi.

'Cậu lo cho cậu trước đi, Tiêu Chiến không phải thiện nam tính nữ gì đâu.' - Triệu Vũ trước đây làm thư ký từng nghe qua danh tiếng không mấy tốt đẹp gì của Tiêu Chiến.

'Vương Nhất Bác không sợ, tối nay chúng ta bỏ trốn đầu quân cho tổ chức phản khoá.' - Trần Vũ hất chăn tự tin nói sau đó bị điện từ chiếc vòng tay giật nhẹ - 'Moẹ kíp, thứ này còn có chức năng giám sát.'

Diệp tiên sinh cùng Triệu Vũ khá nghi ngờ về bằng cắp cảnh sát của Trần Vũ. Thanh niên khoẻ mạnh phản xã hội này vì sao lại lọt được vào hàng ngũ bảo vệ quốc gia.

'Trần Vũ, tôi cảnh cáo cậu, cậu mà còn xúi bậy Vương Nhất Bác nữa tôi sẽ nói với bên trên đưa cậu đi tuyến phục vụ quốc gia.'

'Moẹ kíp, Triệu Vũ cậu là đồ .... aaaaa ...' - Trần Vũ nói chưa hết lời đã bị giật điện lần này còn mạnh hơn lần trước.

'Làm nó yên tỉnh chút đi.' - Diệp tiên sinh xoa xoa trán, đứa nhỏ này lúc còn chưa thành chìa cũng bình thường lắm mà.

Triệu Vũ có năng lực khiến người bị hắn chạm vào sẽ ngủ đến bất tỉnh nhân sự đương nhiên cũng có tác dụng phụ là bản thân cũng ngủ luôn. Chiêu thức diệt địch 1000 tổn hại 800 này thật khiến người nghe thấy đều không khỏi bật cười.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bacchien