Hồi 10. Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Dương Yến Tử cùng Tiêu Ngữ Yên từ biệt, để khó tránh đêm dài lắm mộng, ngay cả vương phủ cũng không trở về, Dương Yến Tử liền trực tiếp đến phủ thừa tướng, bước ra con hẻm vắng gặp nàng chính là Long Phi, cung thủ số một của thừa tướng phủ.

Long Phi lần này bí mật đến gặp Dương Yến Tử là do đền ơn giúp đỡ của Tô Vân Ly, nhờ đại phu nhân mà hắn được vào thừa tướng phủ, lại có tiền lo cho mẹ già nên khi Đại tiểu thư cần giúp đỡ, dù biết là chuyện tru di hắn vẫn cam tâm tình nguyện làm cho ân nhân.

Mà Dương Yến Tử đối với người trước mặt thật rất muốn tìm một chút cảm giác tin tưởng, tranh thủ dò hỏi xem năng lực của Long Phi.

Cái người đứng trước mặt nàng kia trông không có chút nào giống một cung thủ hay sát thủ, không biết giao cho hắn chuyện này, có thành công được hay hay không.

Long Phi nhìn thấy bộ dạng Dương Yến Tử lo lắng, đột nhiên cuối người cung kính : "Quận chúa không cần quá mức lo lắng, kỳ thật Tam vương phi cũng không khó ra tay như Tam vương gia. Chuyện của người cùng tiểu thư thuộc hạ đã nghe qua, thuộc hạ sẽ cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ, người yên tâm tới lúc đó thần sẽ tặng một món quà thật tốt cho vương phi."

Dương Yến Tử chỉ gật đầu không nói gì, nàng không phải lo lắng vấn đề có giết được Tiêu Chiến hay không mà vấn đề nàng lo lắng chính là Vương Nhất Bác.

"Ngươi xác định có thể một mũi tên giết chết Tiêu Chiến ?"

"Thuộc hạ trước giờ chưa từng có sai sót."

Dương Yến Tử gật đầu rời khỏi tiêu phủ, Long Phi đứng thở hắt ra một hơi, hắn thừa biết Dương quận chúa đang lo lắng điều gì.

..............
.......

Tiêu Chiến bên trong phòng không ngủ được lâu lắm, ngày mới vừa sáng anh đã bị phu quân làm loạn trên người từ bên trong ổ chăn ấm áp, bên ngoài thì Tiểu Đan léo nhéo nói là quận chúa Dương Yến Tử muốn gặp.

Tiêu Chiến bực mình mở mắt, nhăn mày, quay sang nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn cái tay đang sờ loạn trên người mình, bặm môi nhìn hắn, sau đó đưa tay nhào nặn hai cái má của Vương Nhất Bác như nặn bột mì, gương mặt tựa hồ có chút vui sướng, làm cho Vương Nhất Bác đang mơ màng ngủ phải nhíu mày, tựa hồ hơi gắt ngủ nắm tay Tiêu Chiến đặt xuống phần cơ bụng săn chắc của hắn, vùi đầu vào hõm cổ Tiêu Chiến, vươn tay ôm lấy người bên cạnh, lại ngủ tiếp.

Nhưng mà, tới lúc Vương Nhất Bác sắp chìm vào mộng đẹp lần nữa, quận chúa thế mà lại ở bên ngoài to tiếng nói vào trong "Yến Tử đến vấn an vương phi."

Bên trong, Vương Nhất Bác đang mơ màng bị tiếng của Dương Yến Tử làm giật bắn cả người, ngơ ngác một hồi mới tỉnh ngủ mà xù lông lên, mà Tiêu Chiến nằm bên cạnh không nhịn được cười đến run vai.

Vương Nhất Bác ngồi dậy, nhíu mày một chút, sau đó ra lệnh cho Tiểu Đan chuẩn bị nước rửa mặt cùng y phục cho cả hai, xong xuôi ra lệnh cho gọi Dương Yến Tử vào trong, hôm nay Dương Yến Tử cũng mặc một thân đỏ thẫm giống như bình thường, trang điểm đẹp đẽ, sặc sỡ lóa mắt, đứng ở phía trước Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bộ mặt âm trầm không nói lời nào, Tiêu Chiến ngồi trên giường vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, như người không xương dựa hẳn lên lưng Vương Nhất Bác, Dương Yến Tử đứng phía trước ánh mắt tựa hồ vui vẻ bắn thẳng đến chỗ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngồi cao cao tại thượng trên giường, hắn hé ra khuôn mặt lạnh như băng, đầy sát khí, ném thẳng đến chỗ Dương Yến Tử, tay vẫn không ngừng làm loạn trên eo Tiêu Chiến.

Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Dương Yến Tử, ánh mắt rất có lực uy hiếp làm cho cả người nàng không được tự nhiên.

"Tham kiến vương gia, vương phi." Dương Yến Tử giả giả thật thật cung kính một cái.

"Yến Tử, muội đến đây làm gì ?" Không đợi Dương Yến Tử nói thêm, Vương Nhất Bác liền cướp lời vào thẳng vấn đề.

Dương Yến Tử mỉm cười, nhìn Vương Nhất Bác nháy mắt mấy cái: "Ngày mai huynh phải vào cung gặp phụ hoàng, muội sợ vương phi trong phủ một mình nên định đến mời vương phi ngày mai cùng muội tham gia yến tiệc.

Tiêu Chiến lúc này mới tập trung nhìn vào Dương Yến Tử, quận chúa vậy mà lại mời anh tham gia yến tiệc sao ?

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một hồi, lắc đầu thở dài: "Yến Tử, ta thật không nghĩ tới muội sẽ mời ta đến yến tiệc của phủ quận chúa. Đa tạ muội, nhưng ngày mai ta còn có viêc, thật sự làm cho muội thất vọng rồi!"

Tiêu Chiến vừa nói vừa cảm thấy có lỗi, cuối đầu thở dài, tựa hồ thật sự áy náy với Dương Yến Tử, ngày mai anh thật sự có việc.

Dương Yến Tử trong lòng nổ tung, mọi kế hoạch trong nháy mắt liền biến thành vô nghĩa, nhưng nàng đâu dễ chịu thua như thế.

"Vương phi không cần áy náy đâu, Yến Tử hiểu vương phi công việc bận rộn mà, vậy Yến Tử cáo lui trước."

"Được, ta cho Tiểu Đan tiễn muội nhé."

Dương Yến Tử rời đi, Vương Nhất Bác im lặng nãy giờ đột nhiên ho một tiếng, mặt lộ vẻ khó hiểu, nhìn Tiêu Chiến : "Ngày mai, chàng đi đâu sao ? Có cần ta cho Vu Bân theo chàng không ?"

Tiêu Chiến mỉm cười, ôm lấy Vương Nhất Bác vuốt nhẹ lưng hắn : "Nhất Bác, ngày mai ta về thăm nhũ nương, có Phồn Tinh theo ta chàng đừng lo lắng quá nhé, ta sẽ không sao đâu."

Vương Nhất Bác chỉ im lặng ôm chặt Tiêu Chiến trong lòng, không nói một lời, không hiểu sao hai hôm nay hắn cứ có linh cảm không tốt, sợ Tiêu Chiến sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng có lời nói của Tiêu Chiến, hắn cũng trở nên yên tâm hơn rất nhiều. Chắc có lẽ là do Vương Nhất Bác tựa hồ mẫn cảm quá mức, nhưng mà vương phi của hắn xinh đẹp đến động lòng người như vậy, hắn lo lắng cho bảo bối tâm can của hắn cũng là lẽ thường tình mà.

Nếu lời độc thoại trong lòng của Vương Nhất Bác bị người khác nghe được, bọn họ nhất định sẽ bị dọa đến chết. Đây là vị Tam vương gia bình tĩnh khôn khéo, cao cao tại thượng, xưa nay không hề biết sợ là gì đây sao?

Được Tiêu Chiến an ủi, Vương Nhất Bác thả lỏng người hơn, đưa tay xoa đầu mỹ nam trước mặt, mỉm cười nói tới " Hôm nay không bận công vụ, bảo Tiểu Đan chuẩn bị, ta đưa chàng ra ngoài chơi."

Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, Tiêu Chiến không khỏi kích động, bước xuống giường, nắm tay Vương Nhất Bác, một đường kéo người đi thẳng ra ngoài "Không cần, chúng ta đi thôi."
.
.
.
.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ra phố đi dạo, thực sự thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, đặc biệt là Vương Nhất Bác.

"Là Tam vương gia thật sao ? Ngài ấy đẹp trai quá đi".

"Còn đẹp hơn cả đại vương gia nữa".

"Tiểu nữ tham kiến Vương gia~".

"Vân Mộng Nhi vấn an vương gia a~".

"Vấn an cái gì mà vấn an, ai mượn giới thiệu tên, ai cần vấn an, thử đưa mắt với người của lão tử lần nữa thử xem" Tiêu Chiến lầm bầm, ôm chặt lấy cánh tay Vương Nhất Bác, trợn mắt với nữ nhân xung quanh đang thi nhau chặn đường vấn an tam vương gia của anh.

Vương Nhất Bác đang nhịn cười nhìn vương phi nhà hắn trừng mắt tuyên bố chủ quyền bên cạnh, vì mọi người thật sự chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. Dù sao con người đối với cái đẹp đều khó lòng rời mắt, không tránh khỏi trong lòng sinh ra cảm giác muốn được bảo hộ, trân trọng vẻ đẹp trước mắt này.

Tiêu Chiến cũng không phải ngoại lệ.

"Công tử, huynh thực xinh đẹp quá."

Suy cho cùng, trong mắt nhiều người, Tiêu Chiến cũng là mỹ nam đệ nhất, xinh đẹp như vậy, còn mang theo khí chất quý phái khiến người ta khó lòng mà xem nhẹ.

Sau khi câu nói kia vang lên, sự chú ý của Vương Nhất Bác lập tức di chuyển đến vị tiểu thư đang đứng ở quầy trang sức đối diện, người vừa khen Tiêu Chiến xong.

Vương Nhất Bác con ngươi lãnh khốc, phóng thẳng đến vị tiểu thư kia, khiến cố có chút đứng không vững. Tiêu Chiến là mỹ nam của hắn, có khen cũng là hắn khen, đâu đến lượt người khác. Vì vậy, lực chú ý của Vương Nhất Bác hoàn toàn không phải ở những người xung quanh hay Tiêu Chiến mà là vị tiểu thư đối diện.

Gương mặt Vương Nhất Bác tối sầm lại, toàn thân toát ra hàn khí, trong lòng cơ hồ hiện lên sự khó chịu.

Sau đó, Vương Nhất Bác xoay người đứng ra sau lưng trực tiếp che Tiêu Chiến khỏi tầm mắt nữ nhân kia.

Với chiều cao của Vương Nhất Bác thì trực tiếp bao kín luôn cả người Tiêu Chiến là điều không thể, nhưng che hẳn Tiêu Chiến khuất tầm nhìn của nữ nhân kia thì chắc chắn có thể.

Tiêu Chiến đột nhiên sững sờ:" Sao tự nhiên lại ra sau lưng ta đứng vậy ?"

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, gương mặt vẫn còn chút khó chịu :" Che nắng cho chàng !".

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác có chút không thể giải thích được, hết nhìn trời rồi lại ngơ ngác nhìn hắn :" Vương gia, trời hôm nay có nắng hả ?".

"Sang bên kia xem thử nhé." Bỏ qua câu hỏi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trực tiếp ôm lấy Tiêu Chiến nhanh chóng bước sang quầy khác.

Những người qua đường nhận được một màn cẩu lương chất lượng.

"Tam vương gia dù hơi chiếm hữu nhưng thật sự quá ôn nhu rồi".

"Trông lạnh lùng vậy nhưng đối với vương phi kia lại vô cùng dịu dàng a!".

"Hai người họ thật sự rất đẹp đôi. Vương phi xinh đẹp như vậy, vương gia cho dù có tính chiếm hữu đi nữa cũng có thể hiểu được".

Khi Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến dạo đến bờ hồ, vốn định lên thuyền đi dạo, Vương Nhất Bác lại nghe tiếng Vu Bân gọi, hắn quay sang Tiêu Chiến bảo đợi hắn rồi tiến tới chỗ Vu Bân, tìm một vị trí thích hợp mà nói chuyện. Thế nhưng quay đi quay lại, Vương Nhất Bác lại mất dấu Tiêu Chiến !

Tiêu Chiến nhàm chán đi dạo một vòng, cuối cùng quyết định bước vào một quầy hàng bán ngọc bội khá lớn. Ngay khi bước vào quầy hàng, tiếp đón Tiêu Chiến là ông chủ quầy thân thiện quá mức, hay nói đúng hơn là đang thèm muốn Tiêu Chiến " Hoan nghênh mỹ nam, quầy ngọc bội của ta luôn sở hữu những món ngọc bội quý giá nhất, để ta giúp người lựa chọn."

Tiêu Chiến né tránh ánh mắt cùng bàn tay đang đặt trên thân thể mình, lùi lại một bước, lên tiếng:" Ta tự mình xem được, đa tạ ông chủ."

Lão chủ quầy như không để ý, tiếp tục tiến đến gần Tiêu Chiến, đặt tay vòng qua eo anh, nói :" Đừng khách sáo, ta...".

Không kịp để lão chủ quầy nói hết câu, Tiêu Chiến dùng sức đẩy mạnh lão ra, hung hăn nói lớn :" Biến thái ! Có tin ta kêu tướng công của ta bẻ tay ông không hả, lão già thúi."

Tiêu Chiến hôm nay một thân y phục trắng, kèm theo chiếc áo khoát lông trắng phía sau càng làm anh trở nên động lòng người, mọi người nhìn Tiêu Chiến rồi lại thầm cầu nguyện cho lão chủ quầy dê sòm, vì ngoại trừ lão thì ai cũng biết đây là người của Tam vương gia.

Lão chủ quầy nghe thấy lời Tiêu Chiến nói, đột nhiên cười lên một cái, sau đó ra lệnh cho người làm bắt giữ Tiêu Chiến lại.

Dường như chưa từng có ai đối xử với lão như thế này. Trước đây chưa từng có ai dám chối từ lão chứ đừng nói là làm ra cái hành động như vừa rồi.

Tiêu Chiến trừng mắt, hung hăng nói với lão chủ quầy :"Thả ta ra, ngươi biết ta là ai không hả."

Vẻ ngoài mềm mại, lại đáng yêu khiến lão chủ quầy càng muốn có được Tiêu Chiến, bàn tay có chút khó chịu, không nhịn được đưa tay ra chạm vào má Tiêu Chiến xoa xoa.

"Ngoan".

Má của Tiêu Chiến vô cùng mềm mại, chạm vào rồi cái ham muốn có được Tiêu Chiến càng trỗi dậy, khi ngón tay lão trượt xuống chạm vào cổ anh, Tiêu Chiến hung hăng quay đầu, cắn phặp một cái vào tay lão, vì đau mà lão phải rút tay lại.

Lúc lão chủ quầy đem Tiêu Chiến vào bên trong, ánh mắt Tiêu Chiến tối lại. Trong lòng chỉ có một hi vọng mong manh, là Vương Nhất Bác.

Mà lão chủ quầy nhìn chăm chăm vào gần cổ trắng nõn của Tiêu Chiến, nuốt nước bọt một cái, hung hăng nhào tới.

Tiêu Chiến nhìn hành động của tên chủ quầy có chút run sợ, đồng tử run lên. Anh lấy hết can đảm, co chân đạp vào bụng lão chủ quầy, sau đó đứng dậy bỏ chạy.

...............
........

Đông Hà phủ.

Nhìn thấy ba chữ này, Tiêu Chiến vớ được phao cứ sinh, mừng rỡ chạy thẳng vào trong.

Quân lính thấy Tiêu Chiến không nói không rằng xông thẳng vào công đường, chặn lại hỏi: "Công tử, muốn kêu oan cũng phải đợi ta báo với Sử đại nhân đã."

Tiêu Chiến đang sợ, vừa nghe thế vội vàng nói " Mau lên, mau bảo Sử đại nhân cứu ta, cho ta vào."

Mà sau khi tri phủ Sử Thôi Nghiên xuất hiện cùng với lão chủ quầy, Tiêu Chiến rất kinh ngạc. Bọn họ cùng một giuộc sao? Tên quan phủ này rốt cuộc là loại người gì ? Bỗng nhiên Tiêu Chiến lại có chút hối hận, vì đã tin tưởng mà chạy vào nơi này.

Biểu tình của Tiêu Chiến đều được thu lại trong tầm mắt của lão chủ quầy, khiến cho lão lại nổi lên tức giận.

Tuy rằng muốn có được mỹ nam trước mắt, nhưng mà không thể dùng cách cũ được...Bất quá, chỉ cần nhờ đến tên quan phủ ham tiền này, chỉ cần động não một chút, liền nghĩ ra biện pháp đối phó với Tiêu Chiến.

"Đại nhân, ta muốn kiện lão ta." Tiêu Chiến chỉ tay thẳng vào mặt lão chủ quầy, từ tốn nói tiếp:" Lão ta ngang nhiên dám dở trò động vào tam vương phi ta, Sử đại nhân ngài nói xem nên xử thế nào."

"Ngươi...hỗn xược, ngươi dám mạo nhận cả tam vương phi, ngươi đáng phải chịu phạt. Người đâu, đem hắn nhốt lại chờ ta phán quyết." Sử Thôi Nghiên rõ ràng nhận ra Tiêu Chiến nhưng vì ngân lượng nên thay trắng đổi đen, cố ý đem Tiêu Chiến kết tội chết.

"Rõ, thưa đại nhân." Hai thị vệ lập tức muốn lôi Tiêu Chiến đi.

"Buông ra, các người dám động vào ta sao." Tiêu Chiến bị giữ hai tay, kiên quyết không chịu bước đi.

"Hôm nay cho dù là ai cũng không cứu được ngươi đâu, lôi đi !" Sử Thôi Nghiên tức giận đập bàn ra lệnh.

Đúng lúc này, Vương Nhất Bác lại dẫn người từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tiêu Chiến bị binh lính giữ chặt hai tay, hắn nhíu mày, toàn phân toát ra sát khí, dùng một phần công lực đánh hai tên lính bay ra ngoài cửa, ôm lấy Tiêu Chiến trong lòng, con ngươi như muốn giết người phóng thẳng đến chỗ Sử đại nhân, giọng nói lạnh lùng " Sử đại nhân khẩu khí lớn thật !"





----------------

Sắp có biến gòii =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net