Hồi 9.Bí mật của Tiêu Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khuôn viên Tuyết viện, thư phòng của Tiêu Chiến được bao bọc bởi những bông hoa mẫu đơn rực rỡ, đẹp đẽ. Trên chiếc giường lớn, Tiêu Chiến đang cuộn tròn trong chăn như mèo nhỏ, nhíu nhíu mày vì bị ánh nắng ban mai làm phiền, có chút bực mình, anh ngồi phắt dậy, nhăn mày gọi Tiểu Đan.

"Thiếu gia." Tiểu Đan ôm một bên má sưng đỏ, đùng đùng đi vào phòng Tiêu Chiến, ngồi phịch xuống giường rưng rưng muốn khóc. Tiêu Chiến quên cả buồn ngủ, trợn mắt nhìn Tiểu Đan, không phải là nữ tử này vừa đi đánh nhau với ai về đấy chứ ? Mà Tiêu Chiến cũng rất muốn biết kẻ nào lại dám cả gan động đến nha hoàn bên cạnh anh ?

"Tiểu Đan, mặt em làm sao vậy ? Em đánh nhau với ai ?" Tiêu Chiến gỡ bàn tay đang che mặt của Tiểu Đan xuống hỏi tới. Đúng lúc đang ấm ức, Tiểu Đan xụ mặt xuống, nhìn Tiêu Chiến mếu máo, "Em không đánh nhau, là nha hoàn của Trắc phi tát em !"

Tiêu Chiến không phản ứng gì, chỉ có nụ cười lạnh đang hiện diện trên môi.

Nha hoàn của một trắc phi nhỏ nhoi, mới vào Tam vương phủ chưa đầy hai ngày đã muốn làm loạn rồi ?

"Em nói rõ cho ta nghe, ta giúp em làm chủ !"

Tiêu Chiến lạnh giọng nói tới. Từ khi nào mà nha hoàn trong Tam vương phủ tự tung tự tác như vậy ? Nha hoàn bên cạnh vương phi cũng dám động tới ?

"Lúc nãy em đi lấy y phục cho thiếu gia, trên đường về gặp nha hoàn Tiểu Đào của trắc phi, cô ấy chặn đường em, ném miếng ngọc thanh vân trên tay xuống đất sau đó đổ thừa cho em làm, sau đó liền tát em, y phục của thiếu gia cũng bị làm cô ta làm bẩn rồi."

Nhìn sắc mặt Tiểu Đan trầm xuống , ánh mắt Tiêu Chiến chuyển sang ôn nhu nhìn nàng, nói : "Hổ không gầm, coi ta là mèo hello kitty sao ? Chuẩn bị y phục khác cho ta, chúng ta đi tìm trắc phi. Ta giúp em xả cục tức này !"

............
......

"Tham kiến Tam vương phi." Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng, trợn mắt nhìn nữ nhân phía trước, Tiêu Chiến anh còn chưa kịp tìm tới, Dương Yến Tử này đã tự đem người dâng lên, nếu hôm nay không chỉnh lại vị trắc phi này của Vương Nhất Bác, chỉ sợ Tam vương phủ sớm muộn quên mất ai mới là chủ của nơi này.

"Thứ lỗi cho Yến Tử nói thẳng, vương phi tuy tôn quý nhưng cũng không thể dung túng nha hoàn làm càng được, miếng ngọc thanh vân là do thái hậu ban cho nay Tiểu Đan lại làm vỡ, dù là sơ ý thì theo lý vẫn phải trừng phạt nếu không nhà hoàn cả Tam vương phủ này sợ là không phục." Dương Yến Tử mang theo một tia đắc thắng, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến có chút nhíu mày nhưng cũng không phát giận, chỉ dùng lời nói bình thường đe dọa " Thanh vân ngọc là vật của thái hậu, dám hỏi Trắc phi là ai tự ý đưa nó cho nha hoàn đem đi rêu rao vậy ? Nếu phải phạt thì ai mới là người đáng chịu phạt ? Hơn nữa đây là Tam vương phủ chứ không phải hoàng cung, Tiểu Đào, ngươi ngang nhiên dám đánh người ngay trong nơi ở của Vương gia, bổn Vương phi còn chưa hỏi tội ngươi, ngươi lại dám nhờ Trắc phi ra mặt hỏi tội ta ?"

Nghe vậy, nha hoàn Tiểu Đào cùng một số nha hoàn sau lưng Dương Yến Tử vô thức khẽ run một cái.

"Hôm nay dù vương phi có nói gì thì Yến Tử cũng phải thay thái hậu dạy dỗ kẻ dưới." Dương Yến Tử tiến lên một bước, hất mặt với Tiêu Chiến " Cho dù là Vương gia ở đây cũng đừng hòng ngăn cản."

"Haha" Tiêu Chiến cười to hai tiếng, bước về phía Vương Nhất Bác đang đi tới, lạnh giọng nói: "Tốt, vậy Trắc phi thử làm cho bổn vương phi xem."

"Thần thiếp tham kiến Vương gia." Dương Yến Tử nhìn ánh mắt lạnh băng của Vương Nhất Bác, có chút sợ, trong lòng chùn xuống, nở nụ cười gượng gạo.

Mà sau khi dời mắt khỏi Tiêu Chiến, hắn chuyển mắt nhìn sang phía Dương Yến Tử, trên mặt mang theo một tia lửa giận, khóe môi gợi lên một chút tàn nhẫn, cười lạnh " Dương Yến Tử, muội cho là có thái hậu chống lưng, bổn vương không dám động tới muội sao ? "

"Nhưng...rõ ràng là vương phi sai quấy, Nhất Bác ca ca sao huynh có thể như vậy ?" Dương Yến Tử có chút sợ nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn, đứng ở một bên Vương Nhất Bác, nói tới.

Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên vẻ mặt, nhếch môi một cái, lạnh giọng "Vu Bân, lần trước bổn vương nói nha hoàn ngang nhiên làm loạn ở tuyết viện xử lý ra sao ?"

Vu Bân ở phía sau tiến lên, nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, sau đó quay sang Tiểu Đào, giọng nói không chút tia ấm "Nhẹ thì đánh gãy chân, nặng thì giết chết không tha."

"Lập tức thi hành." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.

"Rõ, vương gia." Vu Bân chính là gật đầu, cũng không có cảm thấy đây là Vương gia quá đáng, mặc cho nàng khóc lóc xin tha, y vẫn cho người kéo Tiểu Đào đi.

"Còn không dâng trà tạ tội với vương phi ?" Vương Nhất Bác khóe môi gợi lên một chút lãnh khốc nhìn thẳng Dương Yến Tử.

"Yến Tử mạo phạm vương phi, xin vương phi rộng lượng bỏ qua cho." Dương Yến Tử chính là miệng nói, tay dâng trà, nhưng lòng vẫn còn căm tức, nàng biết Vương Nhất Bác muốn làm chuyện gì, không ai ngăn cản được nên đành bấm bụng lấy lùi làm tiến.

"Bổn vương phi rộng lượng nên bỏ qua cho cô đấy, hơn nữa nha hoàn của trắc phi cũng không bị phạt, yên tâm." Tiêu Chiến biết Dương Yến Tử sẽ không thể không để ý đến sống chết của Tiểu Đào nên đã bí mật lệnh cho Vu Bân không phạt nàng nữa.

"Nhớ cho kĩ, lần sau còn để bổn vương thấy muội ở tuyết viện thì không chỉ đơn giản là dâng trà đâu." Vương Nhất Bác lạnh giọng, con ngươi lạnh như băng không bắn ra tia độ ấm nào.

"Muội biết rồi, muội cáo lui trước." Dương Yến Tử lên tiếng, lui ra ngoài, đối với lời nói của Vương Nhất Bác, nàng từ bé cho tới bây giờ đều không có cãi lời, chính là yên lặng vâng theo, nhưng lần này e là không thể, đi được một đoạn Dương Yến Tử quay lưng lại, con ngươi bắn thẳng đến chỗ Tiêu Chiến đang ôm eo Vương Nhất Bác "Tiện nhân, đợi xem ta và ngươi ai hơn ai."

...............
......

" Vu Bân, mặc kệ hôm nay nhà ngươi làm cái gì, ta đều sẽ không bán đứng Chiến ca !" Khí thế trên người Trịnh Phồn Tinh dần dần dâng lên, hung hăn nói tiếp "Cho nên, hôm nay ngươi đừng hòng đem đồ ăn ngon ra dụ ta!"

Vu Bân nhướng mày, phát ra tiếng cười: "Ta đã nói không liên quan tới chuyện của Vương phi, ngươi không ăn thì ta ăn vậy, đừng có hối hận đấy."

Nói xong lời này, Vu Bân giả vờ không để ý đến Trịnh Phồn Tinh, xoay người từ từ đi tới bàn ăn cách đó không xa.

"Muốn ăn một mình? Hừ, Vu Bân ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ !"

Trịnh Phồn Tinh trợn mắt, không nói hai lời liền hung hăn đẩy Vu Bân, nhào tới bàn ăn.

Trên bàn, khoảng cách của cả hai được kéo gần lại, trong lòng Trịnh Phồn Tinh bỗng bối rối, mà Vu Bân cũng không biết lí do từ đâu, tay lại vô thức đưa lên xoa đầu Trịnh Phồn Tinh, nở một nụ cười không thể ôn nhu hơn.

Trịnh Phồn Tinh nhìn chằm chằm người trước mặt, tai bất giác đỏ ửng, hai tay chặt chẽ dán vào đầu gối, làm cho Vu Bân cơ hồ cảm thấy có chút đáng yêu. Nhưng mà, dần dần, Vu Bân cảm giác được có chút ngứa ngáy từ đáy lòng truyền đến.

Không!

Vu Bân tuyệt đối không thể làm nam nhân đáng yêu trước mặt sợ hãi.

"Khụ...Sao vậy, không ăn mà lại nhìn ta làm gì ?" Vu Bân khẽ ho một tiếng, nhíu nhíu mày, giả vờ nhìn Trịnh Phồn Tinh hỏi tới.

"A.." Trịnh Phồn Tinh giật mình, lắc lắc cái đầu nhỏ "Không... không có, ta..ta vẫn đang ăn"

"Tiểu Tinh, ngươi thật không có lương tâm, tốt xấu gì ta cũng quan tâm ngươi như vậy, ngươi lại nhẫn tâm để ta bị Vương gia trách phạt." Vu Bân tỏ ra rất là ủy khuất, giống như bị Trịnh Phồn Tinh ức hiếp.

"Vu..Vu Bân ca ca." Trịnh Phồn Tinh ngẩn ra, " Ta... Ta không phải muốn vậy, ta cũng chỉ biết Chiến ca từ nơi khác đến thôi...Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ta ở bên cạnh Chiến ca, nhất định sẽ điều tra giúp ngươi. À phải rồi, nha hoàn Tiểu Đan chắc có lẽ giúp được ngươi."

"Được rồi, ta cũng không nỡ để Tiểu Tinh khó xử, chuyện này để vương gia tự mình đi điều tra vậy." Vu Bân cười cười, nói tiếp "Ta muốn nhìn Tiểu Tinh cười vui vẻ hơn là đi điều tra cho vương gia."

Trịnh Phồn Tinh mở to mắt nhìn Vu Bân, khuôn mặt hồng hồng mang theo ý cười.

Mà bên ngoài dạ phòng của Vu Bân, vị tam vương gia nào đó vừa âm thầm rời đi, vừa lặng lẽ nghiến răng " Huynh đệ tốt, gan ngươi lớn lắm rồi."

...................
.........

Trở về thư phòng, Vương Nhất Bác nhìn thấy thân ảnh màu trắng ngồi xếp bằng ngay ngắn ở trên giường, say mê ngắm nhìn hộp ngọc trân châu mà hắn vừa tặng.

Vương Nhất Bác cũng không nóng lòng mà chỉ ngồi lẳng lặng đợi chờ ở một bên.

Mất một lúc sau, Tiêu Chiến mới thả hạt ngọc trân châu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh : "Nhất Bác, chàng lại nhớ ta nữa rồi à, dạo này chàng cứ hay dính lấy ta cứ như là..như là cún con ấy hahaa."

Vương Nhất Bác cong môi mỉm cười, vươn tay ôm lấy Tiêu Chiến, cọ đầu vào vai anh, giọng nói đầy ủy khuất "Chiến Chiến, cún con chính là vì thích thỏ nhỏ mới dính với thỏ nhỏ như vậy."

" Thỏ nhỏ cũng rất thích cún con." Tiêu Chiến dựa vào lòng Vương Nhất Bác, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Nhưng mà Nhất Bác, thời gian hạnh phúc sẽ kéo dài trong bao lâu."

Chân mày Vương Nhất Bác nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một tia khó hiểu : "Tiêu Chiến, cuối cùng chàng đang giấu ta chuyện gì vậy ? Chàng không phải là nhị thiếu gia của thừa tướng đúng không ?"

Trái tim Tiêu Chiến bỗng nhiên nhảy dựng, ở trong lồng ngực đập đến lợi hại " Ta...ta không phải cố ý, chỉ là chuyện này hơi khó nói, ta sợ nói ra chàng không tin ta." Đè nén nổi sợ trong lòng xuống, Tiêu Chiến chậm rãi giải thích.

Vương Nhất Bác vươn tay xoa đầu Tiêu Chiến, ôm người vào lòng, nhu tình nói: "Chàng là vương phi của ta, không tin chàng thì ta còn tin ai, chỉ cần chàng chịu nói bổn vương chắc chắn tin chàng."

"Vậy...để ta nói cho chàng nghe mọi chuyện." Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, khóe môi lại kéo ra một nụ cười, sau đó chậm rãi kể lại mọi chuyện.

.
.
.
.

"Chuyện là vậy đó, cuối cùng linh hồn ta lại xuyên qua nơi này, gặp được chàng." Nhưng mà ngay lúc kết thúc câu chuyện, Tiêu Chiến bỗng nhiên sờ lên vết sẹo trên mặt, không đợi Vương Nhất Bác  đồng ý liền mạnh mẽ vươn đến hôn môi hắn.

Trong phút chốc, trái tim Vương Nhất Bác dường như muốn nổ tung, hắn ôm Tiêu Chiến thật chặt, đôi môi nhỏ nhắn bị hôn đến sưng mọng.

Không biết qua bao lâu...

Nụ hôn cuối cùng cũng dừng lại, lúc này Vương Nhất Bác mới luyến tiếc buông môi Tiêu Chiến ra.

"Nhất Bác, thật ra không phải ta dùng thuốc, mà sự thật là vết sẹo sẽ tự mờ dần đi và khi nó biến mất, ta cũng sẽ trở về với thế giới của ta." Một tiếng khóc nhỏ xíu truyền tới tai Vương Nhất Bác.

Rồi sau đó Tiêu Chiến liền nghe thấy một âm thanh trầm thấp ở bên tai " Tiêu Chiến, chàng về thế giới của chàng, có thể mang ta theo cùng không ?"

Ngay lúc đó đập vào mắt Tiêu Chiến là một nam nhân phong thần tuấn lãng, một vương gia cao cao tại thượng xưa nay chưa từng biết sợ, đang khóc.

Hắn chính là sợ mất đi Tiêu Chiến.

Nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác trầm xuống, giọt nước mắt nóng hổi cứ vậy chảy xuống, Tiêu Chiến quýnh lên, vươn tay ôm ngược lại Vương Nhất Bác vào lòng, vuốt nhẹ lưng hắn. Từ khi nào mà Vương Nhất Bác cao cao tại thượng của anh lại trở nên như vậy?

Ngay giây phút đó, Tiêu Chiến biết rằng cho dù có chết, anh cũng phải chết bên cạnh người anh yêu.

"Vương Nhất Bác, ta sẽ mang chàng về cùng ta..."

..............
.....

Kinh thành, Đại vương phủ.

Là một cảnh tượng vắng lặng đến đáng sợ.

Dương Yến Tử tiến vào trong chính phòng, ánh mắt lạnh lùng quan sát người trước mắt, cần phải xác định lần nữa, hắn có thật sự là có bản lĩnh hay không ?

"Chỉ cần Tiêu Chiến ra khỏi phủ, ta nhất định có thể làm cho mỹ nam này không còn cơ hội trở về." Dùng giọng điệu sắc bén nói với Dương Yến Tử, Vương Nhất Lâm hơi mỉm cười, trên khuôn mặt đang theo một nét mong đợi.

Dương Yến Tử khẽ nhếch môi, gật đầu nhìn hắn, nghĩ tới cử chỉ vừa rồi trên mặt của nam nhân kia, trong tim hắn hẳn là rất muốn Tam vương phi.

Không có biện pháp, vì để mau chóng có được Vương Nhất Bác, Dương Yến Tử chỉ có thể nhờ hắn !

"Quận chúa, có thể nói chuyện cùng muội một lát không ?" Âm thanh Tiêu Ngữ Yên vang lên sau lưng, khiến Dương Yến Tử có chút ngạc nhiên, nói "Đại vương phi, tỷ thành hôn rồi ?"

"Chúng ta ra hoa viên dạo một lát nhé." Tiêu Ngữ Yên gật đầu một cái, cái biểu cảm nhìn Dương Yến Tử kia thật giống với cái kiểu xem thường người nàng cái gì cũng không hiểu.

Nhưng mà Dương Yến Tử cũng không so đo, nàng khẽ quay lưng, trong ánh mắt mang theo tia mỉm cười "Đi thôi, tỷ tỷ"

Lúc này, tại hoa viên của đại vương phủ, Tiêu Ngữ Yên hít một ngụm khí lạnh, chân mày nàng cau lại, chính là muốn nhìn xem biểu tình trên mặt của Dương Yến Tử khi thấy nàng ở phủ đại vương gia, nhưng khi thấy Dương Yến Tử tỏ ra vô cùng bình thường chân mày Tiêu Ngữ Yên khẽ nhíu một cái.

Bỗng nhiên, Tiêu Ngữ Yên khẽ cười, con ngươi đen sắc bén nhìn về khoảng không phía trước cơ hồ như vừa nghĩ ra chuyện gì thú vị.

"Yến Tử, muội nghĩ rằng hôn ước của muội cùng tam đệ có nghĩa lí gì không khi Tiêu Chiến còn tồn tại ? Hôn ước với muội là một món quà quý giá nhất nhưng với tam đệ thì sao ? Trừ phi muội làm Tiêu Chiến biến mất, nếu không thì cho dù với kế hoạch Tiêu Chiến bị đại vương gia làm nhục của muội, tam đệ, đệ ấy cũng sẽ tha thứ cho Tiêu Chiến mà thôi."

Nếu không phải muốn dành ngôi vị thái tử về cho Vương Nhất Lâm, thì Tiêu Ngữ Yên cũng sẽ không cất công như vậy. Đương nhiên, nàng biết hiện tại Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến đến tận tâm can rồi, nếu như nha đầu kia muốn giết Tiêu Chiến, thì Vương Nhất Bác tất nhiên sẽ từ bỏ mọi thứ mà đến cứu người trong lòng, đến lúc đó không phải chỉ còn Vương Nhất Lâm trong đại điện cùng hoàng thượng hay sao ? Ngôi vị thái tử không trao cho chàng thì còn ai nữa ? Mà nếu như đến lúc đó, Vương Nhất Lâm vì cảm động mà yêu Tiêu Ngữ Yên một phần nào đó như Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến thì nàng còn mong đợi gì hơn nữa.

Lúc này chân mày Dương Yến Tử nhíu lại, nói như vậy, Tiêu Chiến phải chết thì nàng mới mong có được Vương Nhất Bác rồi.

"Muội hiểu rồi, đa tạ tỷ tỷ."

Ngụ ý, Tiêu Ngữ Yên phải núp trong bóng tối không thể đi ra.

Nhưng mà với tính cách của Tiêu Ngữ Yên làm sao có thể tin tưởng giao hết cho Dương Yến Tử mà ở trong bóng tối ?

"Cung thủ của thừa tướng phủ có thể giúp muội nếu muội cần."

"Đa tạ tỷ tỷ, ngày mai muội cần hắn nhờ tỷ chuyển lời giúp muội." Dương Yến Tử mỉm cười, trong hai tròng mắt chứa đựng chút tà ác, quay lưng rời đi.

Mà Tiêu Chiến đang nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác, đắm chìm vào hạnh phúc, lại không hề hay biết bản thân mình sắp gặp nguy hiểm, Vương Nhất Bác cũng không biết rằng Vương Nhất Lâm muốn có được người của hắn đến mê muội đầu óc, nếu bây giờ hắn mà biết đoán chừng vẻ mặt anh tuấn của hắn sẽ đỏ như máu.







------------

Chời ơi chuyện là toi định đăng chap vào tối hôm qua, nhưng mà viết xong chap hổng hiểu sao ngủ quên mất tiêu không thèm tắt app luôn :))))

May là chap vẫn còn trời ạ =)))) 🤦‍♀️🤦‍♀️

Chúc mọi người năm mới an yên nhaaa❤️

Chúc Chiến ca, Bác đệ năm mới cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau an yên 🐰🦁u

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net