Hồi 12. Tam vương phi bị bắt đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là câu đó, cảnh báo chương có H.
-----------

Mang theo tâm tình mệt mỏi cùng tức giận, Tiêu Chiến vẫn là nhanh chóng cùng Vương Nhất Bác rời khỏi hoàng cung.

Về tới tuyết viện, Tiêu Chiến cả người nằm trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm trên trần.

"Cuối cùng cũng được về thư phòng thân yêu."

Khó chịu trong lòng dâng lên, Vương Nhất Bác lập tức đi tới đè lên người Tiêu Chiến.

"Nhất Bác, chàng làm sao...ưm..."

Vương Nhất Bác mỉm cười, tiện tay tháo đai lưng của Tiêu Chiến, từng bước tới hôn lên chiếc cổ trắng nõn.

Tiêu Chiến bị nhột, đẩy đầu Vương Nhất Bác ra khỏi, trừng mắt.

"Chàng lại nháo cái gì ?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến giống như con thỏ nhỏ đang xù lông, phì cười một tiếng, lại tiếp tục nhào tới ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn.

"Tiểu tâm can, chàng không thể quên chuyện chàng nói với ta trước lúc vào cung được..." nhìn Vương Nhất Bác trưng ra gương mặt cún con vô cực đáng yêu, Tiêu Chiến không thể không mềm lòng, trực tiếp đè lên người Vương Nhất Bác, nhắm lấy đôi môi đỏ kia mà hôn xuống.

Ngậm vào liền có cảm giác ngọt vô cùng.

Lão công nhà anh hương vị thật ngọt.

Dục vọng trong người Vương Nhất Bác đã lên tới đỉnh điểm.

Thật sự là tiểu yêu tinh mà.

Tay xoa nhẹ một chút lên cặp mông căng tròn liền nghe thấy được tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ miệng của Tiêu Chiến.

Ngọt ngào câu nhân, câu nhân thật sự !

"Tiểu tâm can, âm thanh của chàng thật sự rất câu dẫn, để lão công xem xem phía dưới có phải cần giúp đỡ gì không." Vương Nhất Bác vừa phả hơi nóng vào tai người phía trên, bàn tay hư hỏng lại luồng xuống vị trí tư mật của Tiêu Chiến.

"A..Nhất Bác...Chàng...xấu xaa..."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trừng lớn mắt, bộ dáng thật sự rất khả ái, âm thanh Vương Nhất Bác liền trở nên ôn nhu, "Phía dưới của chàng thật sự rất thành thật, rất nghe lời."

Nói xong liền lật ngửa Tiêu Chiến lại, sau đó lột sạch sẽ y phục trên người Tiêu Chiến.

"Á..."

Tiêu Chiến xấu hổ kẹp hai chân lại, thế nhưng vừa định kẹp chân thì Vương Nhất Bác nháy mắt đã thấy nơi kỳ diệu.

Toàn bộ nội bích hồng nhạt cứ vậy ở trước mặt khiến Vương Nhất Bác nuốt một chút nước miếng. tiểu đệ đệ ở phía dưới trướng đến nỗi muốn đem quần trong phá thủng.

"Chiến Chiến, nơi này của chàng thực sự xinh đẹp." Ánh mắt Vương Nhất Bác gần như si mê đưa tay chạm nhẹ vào nơi tư mật của Tiêu Chiến, làm anh có  chút run rẩy.

Vương Nhất Bác tâm tình vui vẻ, không ngờ bản thân lại có được bảo bối có hạ thân xinh đẹp như vậy.

Tiêu Chiến vừa nghe xong khuôn mặt trắng nõn liền xuất hiện đỏ ửng, mị nhãn như tơ, xấu hổ cắn môi dưới " Nhất Bác, chàng đừng nhìn nữa mà.."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn thấy đôi môi hồng còn lưu lại dấu răng, cười nói, " Đừng xấu hổ, nơi này rất xinh đẹp, hơn nữa cảm ơn chàng đã tin tưởng trao tất cả cho ta."

Nói xong hắn liền cúi đầu, vươn đầu lưỡi ra liếm láp hai điểm hồng đang căng cứng.

Tiêu Chiến cả người run lên, khoái cảm như có dòng điện chạy qua làm tê liệt toàn thân.

"A.... Không được... Chỗ đó ... Nhất Bác....a...." Hô hấp có chút nhanh, khoái cảm bất ngờ ùa đến khiến cả người Tiêu Chiến trở nên mẫn cảm.

Làn da trắng nõn trơn mềm trở nên phấn nộn, Tiêu Chiến khó nhịn lắc đầu, nhắm mắt lại khóe mắt có chút nước.

"Nhất Bác...sắp...sắp...không được."

Để Tiêu Chiến nằm trong lòng mình hô hấp nặng nề xong, Vương Nhất Bác mới từ tốn men theo đường cong cơ thể của người bên cạnh, trượt dần dài tới nơi dính ướt một mảng ở mông xoa ấn nhẹ bên ngoài.

Nhiệt độ lành lạnh từ đầu ngón tay của hắn càng làm cho Tiêu Chiến hô hấp nặng nề thêm, hậu huyệt bởi vì kích thích quá độ mấp máy mấy lần muốn ăn đầu ngón tay của Vương Nhất Bác vào bên trong.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác vờn quanh mãi, thở gấp níu lấy vai y siết chặt.

" Nhất Bác, cho ta...cho ta... " Mông theo đó không tự chủ được chủ động cọ sát lên đầu ngón tay Vương Nhất Bác, hậu huyệt lại bố trí dịch ra bôi trơn để tay của hắn chơi đùa dễ dàng hơn.

Vương Nhất Bác nhìn một màn này, khoé miệng càng lúc càng cười tươi hơn.

Tiêu Chiến là đang câu dẫn hắn sao?

Tam vương gia uy chấn thiên hạ, ý chí bản thân cứng như sắt thép cùng khí lực cường tráng, không gì làm khó được.

Thế nhưng từ lúc Tiêu Chiến xuất hiện, lại trở thành thứ duy nhất trói buộc được Vương Nhất Bác, thậm chí còn nghiễm nhiên trở thành điểm yếu của hắn...

"A a... Nhất Bác, đừng vào nữa mà... A a..."

Tiêu Chiến đang vô cùng gắng sức ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, trọng lượng toàn thân đều tập trung trên cánh tay săn chắc của người phía trên, tay còn lại Vương Nhất Bác đang từ từ xỏ xuyên qua lỗ nhỏ.

"Ưm...Nhất Bác... Không được...Không chịu nổi..." Tiêu Chiến ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, phát ra tiếng kêu mê người.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến dưới thân uốn éo đầy dụ hoặc, hưng phấn mà phát điên, nâng cao cái mông rắn chắc căng tròn của Tiêu Chiến, vung vẩy tiểu đệ đệ vừa nóng lại vừa cứng, từ từ đưa vào trong cơ thể Tiêu Chiến.

"Aaaa...Nhất Báccc..." Tiêu Chiến kêu to do bị đâm chọc, ưỡn người mà bắn ra.

Không đếm được bản thân đã bắn bao nhiêu thứ, cũng vô lực tính toán Vương Nhất Bác đã bắn trong cái mông mình bao nhiêu thứ...

Tiêu Chiến chỉ biết là trong bụng mình đầy ắp tinh dịch Vương Nhất Bác lưu lại...

"Ưm...Nhất Bác...từ...chậm...chậm thôi..." Còn có Vương Nhất Bác mãnh liệt như vậy nói không chừng sẽ hỏng thật đó, Tiêu Chiến nghẹn ngào nức nở.

"Chàng còn để người khác nhìn chàng hay không ?" Vương Nhất Bác hung hăng ra vào hậu huyệt của Tiêu Chiến, làm người dưới thân run lên không ngừng.

"Không...Không dám nữa..." Tiêu Chiến ủy khuất nép vào lòng Vương Nhất Bác, cái đầu nhỏ cứ hết lắc rồi lại dụi, chỉ mong Vương Nhất Bác mềm lòng mà tha cho.

"Ngoan...Tiểu Tâm Can của ta..." Vương Nhất Bác ôn nhu hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tiêu Chiến, ôm chặt người trong lòng, mang đi tẩy rửa.

Tiêu Chiến thở dài một hơi, thả lỏng người mặc cho Vương Nhất Bác bế đi.

Đặt tiểu tâm can nằm trên giường, Vương Nhất Bác cười đến thập phần ôn nhu "Để ta xem miệng vết thương của chàng, tiểu cây hoa cúc có đau hay không ? Lão công đặc biệt đem thuốc quý cho chàng đây."

"Thoa thuốc thôi, không được làm gì khác đâu." Tiêu Chiến chu môi, ôm mền nói trong mơ hồ đang thiếp ngủ.

"Được rồi, tiểu tâm can của ta bị thương, ta làm sao còn có thể động chứ? Ta còn không nỡ làm chàng đau mà." Vương Nhất Bác cười cười kéo chăn ra khỏi người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm giác hạ thân mát lạnh, không khỏi xấu hổ, kéo mền che kín cả khuôn mặt đang đỏ ửng.

Vương bát đản nhà chàng là đồ xấu xaa !

Hai chân thon dài rắn chắc nhanh lẹ bị Vương Nhất Bác mở ra, tỉ mỉ quan sát cúc huyệt tiểu bảo bối.

Mẹ ơi...chỉ vì hắn không kìm chế được, đau lòng quá mà!

Tiểu cây hoa cúc toàn bộ đều sưng đỏ đến kỳ cục.

Vương Nhất Bác vừa đau lòng, vừa yêu thương chẳng biết làm sao, "Tiểu bảo bối... Ta lập tức giúp chàng thoa thuốc... Xin lỗi, là ta không tốt... Đều là ta sai..."

Tại thời điểm Tiêu Chiến còn chưa kịp thời cảm động, thì Vương Nhất Bác lại làm cho Tiêu Chiến cảm thấy xấu hổ đến mức thiếu chút nữa đá hắn bay ra ngoài !

Có cái gì đó mềm mềm...

Đang đụng chạm lên hậu huyệt của Tiêu Chiến...

Mẹ ta a!

Vương...Vương Nhất Bác thế mà lại dùng đầu lưỡi liếm mông Tiêu Chiến...

Định đem anh ra hành nguyên đêm hay gì ? Tiêu Chiến thật sự không thể nào chấp nhận được.

"Vương...Vương Nhất Bác chàng lại định làm cái gì ??" Tiêu Chiến xấu hổ đẩy đầu Vương Nhất Bác ra, trừng mắt với hắn, suy nghĩ muốn một cước đá bay tên lão công này.

Vương Nhất Bác mặt dày tiếp tục !

Từ trong ra ngoài Tiêu Chiến đều bị Vương Nhất Bác liếm không sót chỗ nào !

Khoái cảm xen lẫn, đồng thời chạy tán loạn trong cơ thể lúc Tiêu Chiến không hề phòng bị...

Đầu óc dừng hoạt động, chỉ có đầu lưỡi không ngừng đâm vào chỗ sâu trong cơ thể mới là nơi tồn tại linh hồn...

"Aaa....Nhất Bácc " Tiêu Chiến nắm chiếc chăn tơ tằm, không ngừng lắc lắc mà rên rỉ.

Đầu lưỡi Vương Nhất Bác không ngừng xỏ xuyên đâm chọc, khi hắn đụng tới một điểm tiêu hồn thì, Tiêu Chiến rốt cục nhịn không được kêu to bắn ra ngoài "Áaaaa......"

Lúc này Vương Nhất Bác mới thực sự mang Tiêu Chiến đi tắm, sau đó ôm tiểu tâm can ở trong lòng ngủ một giấc đến sáng.

................
......

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến mở mắt ra, liền thấy Vương Nhất Bác chống đầu nhìn mình, đôi mắt kia, thật sự phải gọi là tuyệt mỹ.

Bỗng dưng Tiêu Chiến phồng má nhìn Vương Nhất Bác, hất người bên cạnh một cái, định ngồi dậy thì cơn đau từ eo truyền tới làm Tiêu Chiến khẽ nhíu mày.

Đúng là đồ lão công ác độc !

Vương Nhất Bác hoảng hồn, xốc chăn trên người Tiêu Chiến, ôn nhu nói: "Cẩn thận, ta giúp chàng xoa eo, một lát gọi Tiểu Đan giúp chàng chuẩn bị về nhà có được không."

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt lo lắng của Vương Nhất Bác, tâm tình tốt lên, liền nhẹ giọng : "Ừm, nghe chàng hết."

Một lúc sau, Tiểu Đan mang nước ấm cùng y phục của Tiêu Chiến đặt trong phòng, liền lui ra ngoài. Vương Nhất Bác đích thân lấy khăn nhúng nước, lau người, thay đồ cho tiểu bảo bối.

"Được rồi, ta đi nhé, lão côngg~" Vương Nhất Bác thấy vẻ mặt đắc ý của Tiêu Chiến khi trêu ngươi hắn không khỏi bật cười, hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến thay cho hình phạt rồi mới thả người rời đi.

Mặt trời lên cao, ngoài thành trên một con đường nhỏ, bốn kiệu phu đang khiêng kiệu, trên kiệu Tiêu Chiến không ngừng nhăn mày, xoa nắn eo nhỏ, bên cạnh là Trịnh Phồn Tinh đang nhịn cười. Đột nhiên trên trời một trận sấm vang lên, cuồng phong dữ dội, bầu trời vốn trong xanh lập tức thay đổi sắc màu.

Kiệu phu bước nhanh hơn, nghĩ trước khi trời mưa có thể về tới thái y quán, nhưng một khắc sau đó trời đã mưa tầm tã.

"Mọi người dừng kiệu, tìm một chỗ trú mưa trước đã." Trong kiệu, Tiêu Chiến truyền ra một âm thanh mềm nhẹ.

"Vâng, vương phi." Bên ngoài kiệu phu lấy tay che mưa, đột nhiên phát hiện phía trước có một gian nhà, vội vàng nói:" Vương phi, phía trước có chỗ trú mưa."

Kiệu phu gia tăng bước chân, nâng cỗ kiệu đi vào, sau đó đặt cỗ kiệu xuống, đứng ở một bên, quần áo đã ướt sũng.

"Các ngươi không bị ướt chứ ?" Bên trong kiệu Tiêu Chiến cùng Trịnh Phồn Tinh từ tốn đi ra, nhìn bốn kiệu phu bên cạnh hỏi.

"Đa tạ vương phi, thuộc hạ không sao." Bốn kiệu phu lắc đầu cung kính.

"Chiến Chiến đẹp quá, Vương Nhất Lâm ta hôm nay gặp may mắn rồi, trú mưa lại gặp được huynh như vậy." Từ cửa Vương Nhất Lâm đột nhiên đi vào, phóng đãng, ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, phía sau đi theo một thuộc hạ.

"Tham kiến vương gia." Bốn kiệu phu lập tức quỳ xuống trước mặt Vương Nhất Lâm.

Vương Nhất Lâm phóng đãng lập tức nhìn về thủ hạ phía sau, hắn lập tức hiểu ý, cực nhanh phất tay ra hiệu, bốn kiệu phu lập tức đứng lên lui ra ngoài.

"Chiến Chiến lại đây, làm cho ta hảo hảo thương ngươi." Vương Nhất Lâm phóng đãng đi bước tiến về phía Tiêu Chiến.

"Ngươi muốn làm gì ?" Trịnh Phồn Tinh lập tức chắn trước mặt Tiêu Chiến, hùng hổ nhìn Vương Nhất Lâm nói lớn.

Thủ hạ phía sau của Vương Nhất Lâm không đợi hắn lên tiếng, lập tức một cước điểm huyệt, làm Trịnh Phồn Tinh không thể nhúc nhích được.

Tiêu Chiến  nhìn người trước mắt cười có hoảng sợ lui về phía sau ..............

"Chiến Chiến, đừng sợ, lại đây." Vương Nhất Lâm nhanh như chớp cầm trụ cánh tay của Tiêu Chiến.

"Mau thả ta raaa." Trịnh Phồn Tinh bên này cắn một miếng vào tay tên thủ hạ đang chuẩn bị sờ xuống cổ mình một cái, hung hăng nói lớn.

"Đáng chết." Tên thủ hạ sắc mặt giận dữ, tay dùng sức vung lên, thân thể Trịnh Phồn Tinh ngã thật mạnh trên mặt đất.

"Đại vương gia, ta van cầu ngươi, buông tha cho chúng ta.........." Tiêu Chiến nhìn thấy Trịnh Phồn Tinh, bị ép không thể phản khán, liền khóc đến động lòng người.

"Xem bộ dạng đáng thương này, huynh thực làm cho người ta đau lòng. Chiến Chiến, ta cam đoan không làm đau huynh." Vương Nhất Lâm nhếch môi, một phen kéo Tiêu Chiến qua, bắt đầu cởi từng lớp quần áo của Tiêu Chiến.

"Nhất Bác, chàng đang ở đâu, mau cứu ta....." Tiêu Chiến bị trói, không còn chút năng lực, chỉ có thể âm thầm gọi Vương Nhất Bác ở trong lòng.

Trịnh Phồn Tinh thân thể đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất, chống cự tên thủ hạ của Vương Nhất Lâm đang có ý đồ với mình, liền liều mạng khóc to:"Thả bọn ta ra, đồ hỗn đản các ngươi...."

Tiêu Chiến nhìn áo bị xé rách, lộ ra bả vai tuyết trắng, cùng lớp áo lụa mỏng bên trong. Nhìn nam nhân trước mắt gương mặt dữ tợn đáng sợ, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống dưới, tuyệt vọng nhắm mắt lại, dù chết anh cũng muốn bảo vệ bản thân cho Vương Nhất Bác, hả miệng định cắn lưỡi tự sát....

"Ai da....Kẻ nào ? Dám đánh bổn vương gia." Một âm thanh thét lên của Vương Nhất Lâm đột nhiên vang lên ở bên tai.

Tiêu Chiến mở to mắt, liền thấy trước mặt Vương Nhất Bác tuấn mỹ, một thân áo xanh, cả người tỏa ra sát khí, đang dùng kiếm chỉ thẳng vào cổ Vương Nhất Lâm nằm trên mặt đất, thanh âm lạnh băng nói đến: "Nhớ cho kỹ, là Vương Nhất Bác đánh ngươi."

"Chết tiệt, ngươi còn không xông lên." Vương Nhất Lâm đưa mắt tìm kiếm thủ hạ của hắn, lại đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, tên kia đã nằm ở dưới chân của Vu Bân rồi. Lúc này hắn mới kinh hoảng, đến cửa, lảo đảo đi lên, chạy ra ngoài, căn bản không để ý tới tên thủ hạ nằm ở cửa.

"Nhất Bácccc." Tiêu Chiến lúc này được cởi trói mới phản ứng lại, nhào vào lòng Vương Nhất Bác liều mạng khóc to.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái, vẫn chưa nói chuyện, chính là đem áo khoác trên người cởi ra, nhẹ nhàng khoác lại cho người trước mặt.

Tiêu Chiến tiếp nhận áo khoác, tiếp tục ôm Vương Nhất Bác, cả người run lên "Nhất Bác, thật may là chàng đã đến."

"Không sao, ta ở đây." Lúc này Vương Nhất Bác mới thở hắt ra, nhẹ nhàng ôm Tiêu Chiến vào lòng.

Lúc nãy dọa chết hắn rồi !

Bên nay Vu Bân vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng Trịnh Phồn Tinh, đã lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
.
.
Giữa không trung, đột nhiên bay qua một mũi tên màu trắng bạc, một ánh sáng chói lóa lướt qua, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên xoay chuyển, đã bị người ôm vào trong ngực, ngoái đầu nhìn lại, liền thấy Vương Nhất Bác một thân ảnh nhuốm máu, khóe môi mỏng manh đang cười, làm cho Tiêu Chiến thất thần "Nhất Bác, chàng đừng ngủ, đừng làm ta sợ, có được không, ta còn chưa nói với chàng là ta yêu chàng mà, Nhất Bác." Sau đó lại hét to " Vu Bânnnnnn"

"Vương phi, để thuộc hạ đưa vương gia về phủ." Vu Bân lúc này mới hồi phục tinh thần lại.

"Chiến ca." Trịnh Phồn Tinh chống thân thể đi tới, khẽ lay Tiêu Chiến.

"Chiến ca, chúng ta nhanh về phủ gọi thái y." Trịnh Phồn Tinh ở một bên nhắc nhở, nên hồi phủ sớm một chút mới có thể cứu Vương gia.

Tiêu Chiến gật đầu, đứng dậy từ từ đi lên kiệu...

Trịnh Phồn Tinh tạm dừng một chút, nói: "Chiến ca, huynh đừng lo lắng quá, Nhất Bác ca nhất định không sao đâu..."

Trịnh Phồn Tinh nói đến đây, Tiêu Chiến bỗng dưng bật khóc, chỉ sợ là đến khi hai người họ đã xác định, trọn đời bên nhau, thì thiên ý lại trêu ngươi, muốn bọn họ âm dương xa cách.

...........
...

Mà ở tam cương phủ, Dương Yến Tử nghe tin người bị trúng tên, thập tử nhất sinh là Vương Nhất Bác liền lập tức tái xanh mặt mày, trong phòng đóng kín cửa, một bước cũng không ra ngoài.











-----------

Chúc mọi người chiều mát a~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net