Hồi 13.Tam vương gia lành ít dữ nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành, Tam vương phủ.

Vu Bân đem Vương Nhất Bác đặt trên giường, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Trịnh Phồn Tinh bị mưa ướt sũng, rõ ràng lưu loát đem áo cởi ra khoác lên người nam nhân, một đường bế người về thư phòng.

Bên này Tiểu Đan hoảng hồn gọi thái y, sau đó nhanh chóng chăm sóc cho Tiêu Chiến, sợ thiếu gia ngấm mưa lại bị cảm mạo.

Tất cả thái y giỏi nhất ở trong cung đều được hoàng đế Vương Nhất Quân hạ lệnh đến Tam vương phủ, nhưng đổi lại chỉ là những cái lắc đầu vì thương thế Vương Nhất Bác quá nặng, mũi tên lại chỉ cách tim chưa đầy một đốt ngón tay, có mười cái đầu bọn họ cũng không dám cầm dao lấy mũi tên ra ngoài.

Hi vọng duy nhất của Tiêu Chiến chỉ còn lại Lam Hi Thần, vị thái y trẻ tuổi của Tam vương phủ, người luôn chịu trách nhiệm mọi thương thế của Vương Nhất Bác, mặc cho những tên thái y lão làng trong cung ngăn cản, dùng hết lời khuyên can, Tiêu Chiến vẫn lựa chọn tin tưởng, giao tính mạng của Vương Nhất Bác cho vị thái y trẻ tuổi này.

Lam Hi Thần gương mặt lạnh băng bỏ ngoài tai những lời mỉa mai, một đường bước vào thư phòng, xem xét miệng vết thương của Vương Nhất Bác. Máu ở miệng vết thương không ngừng chảy, còn chậm trễ lâu như vậy, Lam Hi Thần sợ diêm vương thực sự sẽ mang vương gia đi.

Nhưng vương gia ý chí kiên cường, tố chất thân thể tốt, bên cạnh lại có một vương phi vô cùng tốt, hi vọng sẽ giúp được vương gia một phần nào đó.

Áo tơ tằm màu xanh mở ra, Lam Hi Thần nhìn sơ qua miệng vết thương trên ngực Vương Nhất Bác, miệng vết thương của hắn rất kỳ quái, Lam Hi Thần đi theo sư phụ học y nhiều năm như thế cũng chưa từng thấy qua vết thương như vậy, sâu như lốc xoáy, mũi tên bị vặn xoắn lại, miệng vết thương trải khá rộng.

Lam Hi Thần không thể tưởng tượng được khi Vương Nhất Bác bị thương như vậy, hắn có bao nhiêu đau đớn, người thường nếu phải chịu loại vết thương này e là sớm đã chết, hắn lại có thể chống đỡ cho đến hiện tại, tuy rằng hô hấp khá vững, nhưng miệng vết thương quá sâu, máu căn bản là không đủ.

Lam Hi Thần thở hắt ra, trên vết thương này hiện tại không có độc, tạm thời sinh mệnh cũng không có gì nguy hiểm, hiện tại điều quan trọng là mau chóng cầm máu, trong thời gian ngắn nhất phải làm miệng vết thương khép lại.

Lam Hi Thần lấy tới một cái dao nhỏ, rạch một đường từ miệng vết thương đi xuống, y nín thở từ từ đem mũi tên đang cắm sâu đến gần một mét trong lồng ngực Vương Nhất Bác kéo ra ngoài, sau đó dùng vật dụng khâu miệng vết thương lại, sau cùng làm sạch máu ở miệng vết thương, xong xuôi mới thở hắt ra một cái, dùng dược thảo đắp lên vết thương băng bó cẩn thận cho Vương Nhất Bác.

"Vương phi, vương gia tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng tỉnh lại hay không, thần thật sự không dám chắc." Lam Hi Thần xoay lưng hướng Tiêu Chiến, lời nói cơ hồ mang theo vạn phần lo lắng.

Tiêu Chiến như không đứng vững được, từng bước chậm rãi đi tới, ngồi bên mép giường, vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua chân mày của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đưa tay chạm vào mâu quang động lòng người, tâm như bị ai bóp nghẹn, một tia ưu tư trong lòng dâng lên.

"Nhất Bác, chàng tỉnh lại đi, ta sợ lắm."

"Nhất Bác, hay là đợi chàng tỉnh lại, ta đưa chàng đến thế giới của ta để chàng không phải chịu đau đớn như này nữa, có được không ?"

"Nhất Bác, ta đồng ý với chàng, mỗi ngày, chỉ cần chàng tỉnh lại với ta thôi, phu quân."

Cứ vậy, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, nắm tay Vương Nhất Bác đặt lên má mình, trò chuyện cả một đêm dài.

............
......

Một đêm mệt mỏi trôi qua, Tiêu Chiến vẫn không có ý định rời khỏi giường, nơi Vương Nhất Bác đang nằm. Tiểu Đan đành phải sáng sớm đem nước rửa mặt đến, thuyết phục Tiêu Chiến.

"Thiếu gia, người mau rửa mặt." Tiểu Đan trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Sáng sớm, nàng đã đến phòng bếp dặn dò thức ăn cho Tiêu Chiến rồi, nhưng Trắc Phi ngày hôm qua lại nói để Vương phi tự mình giải quyết, không được phép giúp đỡ. Cho nên, mọi người cũng không dám làm đồ ăn cho Tiêu Chiến.

"Sao vậy? Tiểu Đan, ai làm khó ngươi?" Tiêu Chiến phát hiện sắc mặt nàng không bình thường, quan tâm hỏi.

"Không có, thiếu gia người thay y phục đi, em chải đầu cho người," Tiểu Đan vội vàng lắc đầu, không muốn làm cho Tiêu Chiến lo lắng thêm, nhưng chính mình lại lo lắng vô cùng, vương gia còn đang hôn mê như vậy, ai đứng ra bảo vệ thiếu gia đây ?

"Được."

Tiêu Chiến thấy nàng không nói, cũng không hỏi nhiều, cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác một chút, đứng lên đi thay y phục.

"Tiểu Đan, em giúp ta đi gọi Thập tứ cùng Vu Bân đến thư phòng, ta có chuyện muốn nói." Chờ Tiểu Đan giúp chải tóc xong, Tiêu Chiến lập tức đứng lên, nhanh chóng trở lại chỗ của Vương Nhất Bác, như sợ rằng khi hắn tỉnh lại sẽ không nhìn thấy anh.

"Được, thiếu gia, em đi ngay." Tiểu Đan gật gật đầu, xoay lưng rời đi.

Một lát sau, Tiêu Chiến đến ngự thư phòng, Vương Nhất Hạo nhìn thấy tam ca ca, liền gọi lớn "Tam ca ca, Tam ca ca có phải huynh nghĩ ra được gì rồi không ?"

"Vương phi, tại sao lại có kẻ muốn hành thích người ? Người có thù oán gì với ai hay sao ?" Vu Bân cũng mang vẻ mặt khó hiểu, hướng Tiêu Chiến hỏi đến.

"Người mà tên thích khách muốn giết là Nhất Bác không phải ta, nếu cố tình muốn giết ta, tại sao không ra tay sớm hơn mà lại phải đợi Nhất Bác đến mới ra tay ? Rất rõ ràng, tên thích khách biết Nhất Bác chắc chắn sẽ đỡ cho ta mũi tên đó, nên lợi dụng ta để giết Nhất Bác, là ta hại chàng ấy." Tiêu Chiến hạ thấp giọng, nhớ tới bộ dạng lúc Vương Nhất Bác đỡ cho anh mũi tên tử thần, may mắn còn có Lam Hi Thần, bằng không Tiêu Chiến sớm kết liễu theo Vương Nhất Bác rồi.

"Tam ca ca, đừng như vậy, chuyện quan trọng là điều tra rõ ràng, rửa hận cho Bác ca." Vương Nhất Hạo mâu trung lộ ra một tia xót xa cùng tức giận.

"Đệ nói đúng, lúc này ta không thể gục ngã được." Tiêu Chiến vỗ vào tay Vương Nhất Hạo một cái, sau đó nhìn hắn nói tiếp " Nhất Hạo, đệ giúp ta điều tra xem tại sao Vương Nhất Lâm lại biết ta sẽ đi đường vòng về thăm nhũ nương mà chặn ta ở căn nhà đó."

"Được, giao cho đệ." Vương Nhất Hạo gật đầu nhìn Tiêu Chiến, sau đó nói tiếp " Tam ca ca, sao huynh lại muốn điều tra chuyện này ?"

"Đệ thử nghĩ xem nếu không có sự cố đó liệu thích khách có cơ hội bắn ra mũi tên đó không ? Ta nghi ngờ việc Vương Nhất Lâm chặn đường ta cũng nằm trong kế hoạch của kẻ đó, chỉ là Vương Nhất Lâm háo sắc nên khó kìm lòng được." Tiêu Chiến từ tốn phân tích mọi chuyện, gương mặt mang theo một tia tức giận.

"Vương phi chẳng lẽ biết trước đường lớn đã bị giám sát sao? Còn nữa tại sao trắc phi đối với chuyện này lại im hơi lặng tiếng ? Đáng lẽ phải lo lắng cho vương gia mới đúng chứ ?" Vu Bân như là đã rõ được phần nào, chậm rãi cùng Tiêu Chiến hỏi tới."

Nghe vậy, Tiêu Chiến cảm thấy nghi ngờ trong lòng đang dâng lên, Dương Yến Tử cư nhiên như thế nhốt mình trong phòng, dù như thế nào, nàng cũng là thanh mai trúc mã của Vương Nhất Bác, tại sao lại trốn tránh ?

"Tam ca ca, huynh làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Nhìn Tiêu Chiến sắc mặt đột nhiên không tốt, Vương Nhất Hạo lo lắng, quan tâm hỏi.

"Ta không sao." Tiêu Chiến lắc đầu, sau đó hướng Vu Bân nói tới " Vu Bân ngươi đi điều tra hành tung của mũi tên trên người vương gia, có gì báo lại cho ta, ta vẫn cảm giác mũi tên này rất quen mắt."

"Tam ca ca, đệ hiểu  ý của huynh rồi." Vương Nhất Hạo mâu trung lóe sáng, thầm nghĩ tam ca ca xinh đẹp lại thông minh như vậy Bác ca cất kỹ cũng không có gì sai.

Tiêu Chiến trong lòng nhẹ hơn một chút, này cũng là một cơ hội, cũng không thể khẳng định là Dương Yến Tử làm, đợi có bằng chứng rồi, Dương thái sư cũng không thể đến uy hiếp Nhất Bác hoặc là nhũ nương, hạ quyết tâm nói: "Để ta đem mọi chuyện ta suy nghĩ nói rõ với mọi người."

"Tam ca ca, huynh mau nói." Nhìn ra tâm tư của người trước mặt, Vương Nhất Hạo đột nhiên lo lắng, đi đến một bên ngăn tủ trong phòng lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tiếp nhận lệnh bài khó hiểu nhìn hắn hỏi:" Đây là ?"

"Đây là lệnh bài điều binh khiển tướng của Bác ca, huynh phải giữ cho kỹ, đừng để nó rơi vào tay đại huynh." Vương Nhất Hạo nói cũng không chớp mắt, hắn không thể nói cho Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Lâm sắp được sắc phong thái tử, sợ Tiêu Chiến lại tự trách.

"Vương phi, không lẽ phía sau còn có cả một âm mưu hay sao ?" Vu Bân đột nhiên nghĩ ra gì đó, hướng về phía Tiêu Chiến nói.

Tiêu Chiến gật đầu, thở dài một cái rồi nói: "Nhất Bác xảy ra chuyện ai là người có lợi nhất ? Là Vương Nhất Lâm. Nếu Vương Nhất Lâm lên ngôi, với ham muốn của hắn thì chắc chắn sẽ ép ta tiến cung, nên nếu loại trừ ta vì ngôi vị chỉ có hai người, nhưng Dương Yến Tử yêu Nhất Bác như thế chắc chắn không làm tổn thương Nhất Bác, cùng lắm cô ta chỉ muốn mượn Vương Nhất Lâm làm ta xấu hổ thôi. Vậy chỉ còn có Tiêu Ngữ Yên ! Nhưng tại sao cô ta lại có lá gan lớn như vậy ? Rốt cuộc là ai chống lưng mà cô ta lại dám làm càng như vậy ?"

"Hoàng tổ mẫu." Vương Nhất Hạo mang gương mặt tức giận nhìn Tiêu Chiến.

"Nhất Hạo, chuyện này phải nhờ đệ rồi." Tiêu Chiến đưa tay vỗ vai Vương Nhất Hạo một cái, sau đó Vương Nhất Hạo mới xoay lưng đi ra ngoài.

"Vu Bân, khoan hãy điều tra những chỗ khác, ngươi thăm dò cung thủ của thừa tướng phủ trước đã. " Tiêu Chiến như nghĩ ra điều gì đó, khẽ nhíu mày một cái, sau đó khôi phục vẻ mặt ban đầu hướng Vu Bân nói tới.

"Thuộc hạ nhận lệnh." Vu Bân ngữ khí rõ ràng mang theo ý cười, vương phi như vậy thật quá tốt cho việc lấy lại ngai vàng của vương gia rồi, thật sự quá xứng đáng với ngôi vị mẫu nghi rồi.

..........
....

Tiêu Chiến từ trong phòng đi ra, đứng ở một bên, thấy Dương Yến Tử đang từ xa đi tới, ánh mắt sắc bén, mang theo một tia đắc ý, hướng Tiêu Chiến nói tới "Vương phi đây là đoạt được ý đồ nên muốn lôi kéo người khác sao ? Đã làm cho vương gia thập tử nhất sinh, như thế nào còn ở đây ra vẻ ?"

Tiêu Chiến ngữ khí không quan tâm, quay sang Vu Bân nói : "Vu Bân, nhớ những gì ta nói, ngươi đi làm việc đi.", sau đó bỏ qua Dương Yến Tử mà bước về phía trước.

"Đứng lại." Dương Yến Tử chặn phía trước, hướng về phía Tiêu Chiến nhếch môi.

Tiêu Chiến cười khẽ một chút "Quận chúa có chuyện gì sao ?" Dương Yến Tử nhịn không được, liếc Tiêu Chiến một cái, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi nói xem hoàng thái hậu sẽ như thế nào khi tam vương gia bị ngươi làm thành như vậy ?"

"Dương tỷ, chuyện này không phải tỷ rõ hơn tam ca ca hay sao, nói không chừng, hoàng tổ mẫu làm gì còn phải hỏi xem tỷ có muốn làm khó người khác hay không." Một ngữ khí đáng khinh phát ra sau lưng, Vương Nhất Hạo tiêu sái đi tới, Dương Yến Tử ánh mắt căm tức phóng thẳng đến chỗ thập thất vương gia.

"Đệ nói cái gì ? Là ai cho đệ lá gan chọc giận bổn quận chúa ?" Dương Yến Tử liếc mắt đến chỗ của Vương Nhất Hạo đe dọa.

"Cũng không biết, ta nghĩ gì nói đấy thôi, tỷ tỷ không có sao phải làm căng lên như vậy ? Bổn vương mà còn phải đợi người khác cho phép hay sao ? Hay quận chúa đây thấy bổn vương gọi một tiếng Dương tỷ liền cho rằng bản thân trên vạn người ?" Vương Nhất Hạo mâu trung lạnh băng, tựa hồ rất muốn một phát bóp chết người trước mặt.

"Trắc phi, điều không biết bổn vương phi sẽ không cần biết." Tiêu Chiến bình thản đáp, sau đó không nhìn Dương Yến Tử lấy một cái cứ vậy rời đi.

Vương Nhất Hạo nhìn chằm chằm Dương Yến Tử, nhìn vẻ mặt tức tối của nàng, khẽ chau mày nói: "Quận chúa còn gì muốn nói cùng bổn vương ?" Tuy rằng hắn rất muốn làm cho Dương Yến Tử một đường rời khỏi tam vương phủ, nhưng là hắn tôn trọng quyết định của Vương Nhất Bác, tạm thời không làm khó, để người rời đi.

............
......

Tiêu Chiến cả người mệt mỏi, anh mắt ngấn nước, nhìn Vương Nhất Bác " Cún con  thật đúng là tàn nhẫn, cư nhiên lại bỏ một mình ta ở đây."

"Thiếu gia, người đừng như vậy, vương gia tỉnh lại sẽ đau lòng." Tiểu Đan nhìn sắc mặt Tiêu Chiến không được tốt, lo lắng nói tới.

"Ừm." Tiêu Chiến gật gật đầu, nếu Vương Nhất Bác thật sự  tỉnh lại, thì tốt quá rồi.

"Nhất Bác, chàng còn định ngủ đến bao giờ, ta thật sự rất nhớ chàng." Tiêu Chiến hai tròng mắt trong suốt nước, lại nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, nghiêng người hôn nhẹ ở trên trán hắn một cái.

Phía sau, Vương Nhất Lâm đến tự bao giờ, đứng ngốc như gà gỗ ở nơi đó, nhìn bong dáng kia càng ngày càng gầy, đầu óc đều là hình bóng của Tiêu Chiến "Chiến Chiến, ta đến thăm huynh."

Đứng ở cửa giường của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm người trước mặt, cười lạnh một tiếng, Vương Nhất Lâm liền muốn ôm lấy Tiêu Chiến, lùi lại một bước, khóe môi Tiêu Chiến lộ ra một tia tức giận " Vương gia xin tự trọng."

"Chiến Chiến, ta..." Vương Nhất Lâm khẽ nắm cổ tay, nhìn người trước mặt, ánh mắt mang theo một tia chiếm hữu. Tiêu Chiến cắt ngang lời của Vương Nhất Lâm, quay đầu cười nhẹ, rút tay về, nói một tiếng: "Gọi tam đệ đệ. Bởi vì ta là Vương phi của Vương Nhất Bác."









---------
Chuyện là tui không nghĩ ra tên của vị thái y nên lấy luôn tên nhân vật của Khoan ca mọi người ạ :)))) đừng ai mắng tui nha 🥺🥺

Chúc mọi người buổi tối dzui dzẻ 🐰🦁❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net