Hồi 14. Bị ép tiến cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến lau người, thay y phục cho Vương Nhất Bác xong, vốn định gọi Tiểu Đan ra khỏi vương phủ một chút, theo dõi xem Dương Yến Tử sáng nay định đi đâu mà lén lén lút lút, lúc này mới phát giác, Tiểu Đan không biết chạy đi đâu mất rồi ?

Đành phải rời khỏi thư phòng, quyết định rời khỏi Vương Nhất Bác để đi tìm. Ánh sáng chiếu vào hoa viên, Tiêu Chiến đã đi tìm Tiểu Đan được nửa ngày rồi, những hạ nhân vội vàng đi qua, không chỉ nói thái độ kì lạ, chính là dè chừng cùng lo sợ, Tiêu Chiến cũng không để tâm nhiều, ngồi ở trên tảng đá bên cạnh cái ao, ngắm nhìn những chú cá các màu sặc sỡ, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện của hai nha hoàn.

"Nha hoàn của quận chúa ức hiếp người quá đáng, chúng ta thật sự không nói cho vương phi biết sao ?"

"Đó là chuyện của nàng ta, dù sao là cũng là người. của quận chúa, chúng ta không nên dính tới thì hơn. Vương phi lại đang lo lắng chuyện của vương gia, không thể để người lo lắng thêm nữa."

"Nhưng không lẽ để nàng ta lộng hành như vậy ?"

Tiểu Đan bị ức hiếp ? Tiêu Chiến đứng lên, vài bước bước đến trước mặt hai nha hoàn kia, chau mày hỏi: "Các ngươi mới vừa nói gì ?"

Tiêu Chiến đột nhiên xuất hiện, hai tiểu nha hoàn sợ hãi, run run quỳ xuống, không dám nói một câu, cũng không dám ngẩng mặt lên.

"Đứng lên đi, ta không trách mắng các ngươi, mau nói cho ta biết Tiểu Đan đang ở đâu ?" Tiêu Chiến mâu quang bình tĩnh nhìn hai nha hoàn, nhẹ giọng nói đến.

Hai tiểu nha hoàn nghe Tiêu Chiến nói như vậy, lập tức đứng lên, hung hăn chỉ vào căn phòng cách đó không xa, chính là phòng mà nha hoàn dùng để giặt y phục của vương gia cùng vương phi.

Tiêu Chiến không để ý tới nữa, ra lệnh cho các nàng lui xuống, bước nhanh chạy tới, đẩy mạnh cửa phòng, liền thấy Tiểu Đan đang quỳ dưới chân nha hoàn của Dương Yến Tử, phía trên nàng ta đang dùng nước đổ xối xả lên đầu Tiểu Đan, còn cư nhiên ra lệnh cho hai nha hoàn còn lại "tát cho ta !"

Từng bước tiến lên, Tiêu Chiến hất hai nha hoàn kia ra, đỡ Tiểu Đan đứng dậy, sau đó chậm rãi nhả ra từng chữ : "Có gan thì tát cho ta xem ?"

"Vương phi." Hai nhà hoàn bên cạnh cả kinh, vương phi như thế nào lại tới nơi này.

"Tiểu Đan, nhớ cho kỹ em là nha hoàn của ta, ngoài ta ra, không ai được phép ức hiếp em hay sai bảo em cả." Tiêu Chiến đỡ Tiểu Đan đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Đào đang đứng trước mặt, cố ý nói cho nàng ta nghe.

"Vương phi dung túng nha hoàn như vậy chỉ e làm cho người khác khó lòng tâm phục, nô tỳ chỉ theo quy định của tam vương phủ mà trừng phạt kẻ làm sai thôi." Tiểu Đào đi tới, vẻ mặt khinh miệt cùng xem thường, lại không cười nói : "Thân là nha hoàn mà không xem lời của vương gia ra gì thì theo vương phi có nên phạt không ?"

"Phải không? Bổn vương phi lại rất muốn biết Tiểu Đan đã làm sai lời của vương gia ở chỗ nào ?" Tiêu Chiến đảo mắt qua hai cái roi mây đang chờ sẵn ở trên tay hai nha hoàn còn lại 

"Lệnh của vương phủ nha hoàn không được động tay đến bếp ăn, Tiểu Đan lại xuống bếp làm canh hoa đào vậy theo vương phi có nên trừng phạt hay không ?" Tiểu Đào mang theo đắc ý, quận chúa rất tín nhiệm nàng, vương gia lại đang hôn mê chưa tỉnh, vương phi thế nào ?

"To gan" Tiêu Chiến đột nhiên lớn giọng, làm hai nhà hoàn bên cạnh Tiểu Đào sợ hãi quỳ xuống, họ cũng thừa biết ở vương phủ này vương gia sủng vương phi ra sao, chỉ là Tiểu Đào nói lệnh của quận chúa nên các nàng cũng không dám làm trái, "Là lệnh của tam vương phủ hay là lệnh của Trắc Phi ? Nha hoàng của một trắc phi nhỏ nhoi mà dám ngang nhiên đứng ở đây lên mặt với bổn vương phi ?" Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Tiểu Đào đang đắc ý, Dương Yến Tử là đang muốn lợi dụng lúc Vương Nhất Bác hôn mê làm loạn cả tam vương phủ hay sao ? Vậy đợi xem Tiêu Chiến anh dẹp loạn thế nào !

"Ha ha, vương phi ." Tiểu Đào đột nhiên phát ra một trận cười, sau đó nói đến: "Người là xem chính mình làm chủ tam vương phủ rồi, không có vương gia chống lưng , người nên biết điều rồi, nói đến, người cũng bất quá chỉ là nhờ vương gia mà ra oai thôi."

Tiêu Chiến không hề sinh khí, nhìn nàng, khóe môi gợi chút châm chọc ác độc tươi cười nói: "Ta không xem chính mình là chủ tam vương phủ, mà ta chính là chủ của nơi này, ta cũng là chủ tử của ngươi, ngươi chung quy cũng chỉ là hạ nhân nô tài."

Tiểu Đào sắc mặt có chút biến đổi, mâu quang tức giận không thể bật lại Tiêu Chiến.

"Ngay cả một nha hoàn mà cũng dám lên mặt với tam vương phi do tiên hoàng ngự ban, có lẽ chuyện này bổn vương phi nên để hoàng thượng đích thân xử lý thì hơn." Tiêu Chiến lại tiếp tục châm chọc nói tới.

Bên cạnh, Tiểu Đan nhịn không được cười thành tiếng, thiếu gia thật là không dễ ức hiếp như trước nữa rồi, nàng cũng không biết thiếu gia từ khi nào thì biến thành lợi hại như vậy.

Hai nha hoàn bên cạnh cũng đều cúi đầu, run rẩy, các nàng cũng không dám lên tiếng cầu xin, bằng không vương phi nổi giận thì khó mà giữ mạng.

"Ngươi...." Tiểu Đào tựa hồ có chút run sợ, nhìn đến Tiểu Đan lại tức giận đến đỏ mặt, giơ tay lên hung hăng tiến đến định đánh nàng.

Chátt....

Một tiếng âm thanh rất lớn, vang lên trong cả căn phòng.

"Thiếu gia." Tiểu Đan kinh hoảng kêu lên, sau đó hoàng hồn lại mới thấy Tiêu Chiến đưa tay chộp lấy tay Tiểu Đào, trên mặt Tiểu Đào lại có in dấu bàn tay, nàng mở lớn miệng, người bị đánh không phải thiếu gia.

"Cái tát này là cảnh cáo ngươi, to gan dám vô lễ với bổn vương phi." Tiêu Chiến hung hăng vung tay lên, thân thể của Tiểu Đào không đứng vững loạng choạng ngã xuống đất.

Tiểu Đào ngã ngồi xuống, sau đó một lúc mới phản ứng lại, lập tức không nhịn, giống như nổi điên đứng lên vọt đi qua chỗ Tiểu Đan, quát: "Chủ tử nhà ngươi dám đánh ta, ta tính xổ với ngươi."

"Tránh ra." Tiêu Chiến lập tức túm Tiểu Đào đẩy ra, hôm nay anh phải hảo hảo giáo huấn lại nha hoàn xấc xược này một chút.

"Bổn vương phi hôm nay phải dạy dỗ lại ngươi." Tiêu Chiến hướng phía mặt Tiểu Đào vung tay tới, dù sao Vương Nhất Bác cũng chỉ sủng mỗi mình anh, Tiêu Chiến anh còn sợ ai ?

Chátt.....

Một âm thanh nữa lại vang lên, Tiểu Đan lại nhìn thấy, trên mặt nha hoàn kia xuất hiện một cái dấu bàn tay, Tiểu Đào thân thể loạng choạng.

"Đây là giáo huấn ngươi, đừng nghĩ có Dương Yến Tử chống lưng thì người khác sẽ sợ ngươi."

Chátt.....

Lại là một cái tát nữa ở trên mặt Tiểu Đào.

"Đây là giáo huấn ngươi, đừng khi dễ người khác."

Chátt....

Lại là một cái tát nữa.

"Đây là giáo huấn ngươi, phải biết phân biệt cao thấp."

Tiểu Đan cùng một đám nha hoàn đưa ánh mắt hả hê, nhìn một màn Tiểu Đào bị Tiêu Chiến đánh, trên mặt sưng đỏ, thân thể loạng choạng ngã về phía sau....

Tiêu Chiến đánh đủ rồi, dừng lại, nhìn Tiểu Đào cơ hồ bị đánh đến ngốc, lạnh lùng nói : "Nhớ kỹ những gì hôm nay ta giáo huấn ngươi, về sau làm người không được xấc láo như vậy."

"Các ngươi đang làm loạn cái gì?" Ở cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng.

Tiêu Chiến nhìn lại, thấy thân ảnh cao lớn của Vương Nhất Lâm đứng ở cửa, không biết đến tam vương phủ từ lúc nào, mâu quang sắc bén nhìn anh.

"Tham kiến thái tử điện hạ." Các nha hoàn xung quanh vội vàng quỳ rạp xuống đất.

"Điện hạ, xin người làm chủ cho nô tỳ, nô tỳ hầu hạ quận chúa lâu như vậy, chưa từng bị ủy khuất như thế này." Tiểu Đào đột nhiên phản ứng lại, lập tức đi tới, quỳ gối túm lấy chân Vương Nhất Lâm, kêu thảm.

Vương Nhất Lâm cúi đầu liền thấy trên mặt Tiểu Đào sưng đỏ, con ngươi đen có chút biến âm trầm làm cho người ta sợ hãi " Nói, ngươi làm sao ?"

"Hồi, điện hạ, nô tỳ chẳng qua chỉ phạt nô tỳ của vương phi là Tiểu Đan, vì nàng ta sai phạm nhưng vương phi lại nói nô tỳ khi dễ người, đem nô tỳ đánh thành như vậy." Tiểu Đào khóc lóc kể lể, giống như chính mình bị ủy khuất rất lớn.

Nghe được Tiểu Đào cứ như vậy bẻ cong sự thật, Tiêu Chiến chính là trong lòng cười lạnh một chút, Tiểu Đan đột nhiên lo lắng có chút run run, Thái tử điện hạ có hay không xử phạt thiếu gia ? Dù sao thái tử điện hạ đã từng bị thiếu gia làm cho tức giận, đều do chính nàng.

"Huynh có sao không ?" Vương Nhất Lâm vài bước đi đến trước mặt Tiêu Chiến, cả người tỏa ra khi tức lo lắng, tựa hồ chỉ cần Tiêu Chiến thừa nhận ủy khuất, hắn lập tức có thể làm cho Tiểu Đào mất mạng.

"Thái tử tha mạng, không phải thiếu gia, là Tiểu Đan." Tiểu Đan không nghĩ ngợi lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu.

Một bên nha hoàn đều quỳ trên mặt đất, cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám, Thái tử điện hạ, Vương phi, các nàng một đều đắc tội không nổi.

Chỉ có Tiểu Đào mâu quang mang theo oán hận, mang theo đắc ý trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, nhưng rất nhanh liền hạ xuống, tựa hồ khẳng định Vương Nhất Lâm sẽ xử phạt Tiêu Chiến.

"Tiểu Đào !!" Vương Nhất Lâm đột nhiên một tiếng kêu to, làm Tiểu Đào run sợ quỳ sụp xuống đất.

"Điện hạ tha tội....." Tiếng khóc đột nhiên vang lên, dọa tất cả những người ở đây giật mình.

Tiểu Đan ngẩng đầu, khiếp sợ mở lớn miệng, nàng không thể tin tưởng, cái kia thanh âm là từ chỗ Tiểu Đào vọng lại.

"Ngươi đang làm cái gì? Khóc tang sao?" Vương Nhất Lâm nhíu mày nhìn Tiểu Đào, nàng khóc lớn như vậy, trên mặt nàng bao nhiêu là nước mắt rơi xuống, đáng thương nhìn hắn.

"Đại vương gia." Tiêu Chiến nhẹ giọng gọi đến, vẻ mặt bình thản nhìn Vương Nhất Lâm, nói như thế nào anh cũng là vương phi của Tam vương gia Vương Nhất Bác, còn cần Đại vương gia ra mặt hay sao ?

Vương Nhất Lâm cũng bị tiếng gọi làm cho không biết làm sao, một lúc sau mới bước đến muốn ôm lấy Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến nhanh hơn nhé tránh sang một bên.

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn đến, hai hàng chân mày khẽ nhăn lại, nhìn Vương Nhất Lâm nói: "Đa tạ đại vương gia nhưng ngài không cần phải ra mặt giúp ta, thái tử phi biết chuyện như vậy không hay cho lắm, nói như thế nào ta cũng là tam vương phi, hôm nay ta tự mình có thể giáo huấn nha hoàn trong phủ của mình."

Vương Nhất Lâm lúc này mới tức giận kéo tới, Tiêu Chiến trong lòng chỉ muốn làm tam vương phi ? Đã vậy hắn càng muốn đem Tiêu Chiến về làm thái thử phi !

Tiểu Đào nhìn Vương Nhất Lâm khóe môi cười lạnh, lại nhìn đến Tiêu Chiến đang bình thản, trong lòng lúc này mới nghĩ mà sợ, chính mình tựa hồ đã quên, chung quy Tiêu Chiến vẫn là vương phi của tam vương gia, trên đầu mồ hôi lạnh đều theo mặt chảy xuống dưới, thái tử điện hạ có hay không xử phạt chính mình?

Vẫn quỳ gối một bên nha hoàn, trong lòng lại đều đang nói thầm.

"Tiểu Đào, lần này thái tử ta nể mặt quận chúa không trừng phạt ngươi, còn có lần sau thì cái mạng nhỏ của ngươi đừng mong giữ được, lui xuống đi. " Vương Nhất Lâm đột nhiên lên tiếng ra lệnh cho Tiểu Đào cùng đám nha hoàn đang quỳ gối lui xuống, sau đó lạnh lùng quay lưng rời đi.

"Tạ điện hạ khai ân." Tiểu Đào thở hắt ra, thái tử vẫn là nể mặt nàng đã hầu hạ quận chúa, không làm khó.

Các nha hoàn còn lại vội vàng đứng lên, nâng Tiểu Đào đứng dậy, lui đi ra ngoài.

Vương Nhất Lâm một phen tức giận bỏ đi ra ngoài, lạnh lùng rời khỏi tam vương phủ.

Tiêu Chiến lập tức trở lại bình thường, đối diện Tiểu Đan nhìn một cái, nói đến: "Tiểu Đan, em về nghỉ ngơi đi, không phải theo ta đâu, ta đến chỗ Nhất Bác."

.............
.....

Vương Nhất Lâm trở về đại vương phủ, một phen tức giận nói đến " Quách công công, ngươi đến tam vương phủ truyền ý chỉ của thái tử điện hạ, tấn phong Tiêu Chiến làm thái tử phi, lập tức tiến cung."

Quách công công xoay người lại, trợn mắt, lo lắng nói đến :" Điện hạ, dù sao cũng là vương phi của tam vương gia, người làm vậy chỉ sợ kinh động đến bệ hạ."

"Yên tâm, Vương Nhất Bác hôn mê chưa tỉnh, nhân lúc này đưa Tiêu Chiến vào cung, bệ hạ sẽ không truy cứu."

"Điện hạ muốn lợi dụng cơ hội tam vương gia hôn mê mà bắt người sao ?" Quách công công tỏ vẻ ngạc nhiên, thái tử điện hạ quả nhiên âm mưu hiểm độc.

"Ngươi muốn bổn thái tử nói lần hai ?" Vương Nhất Lâm cười lạnh một chút, bị nhìn trúng nội tâm, hắn phi thường cảm thấy không thoải mái.

"Nô tài tuân chỉ." Quách công công cung kính lui ra ngoài, muốn làm trái ý điện hạ, điều này tựa hồ không có khả năng.

Bên này, Tiêu Chiến đang chậm rãi nắm tay Vương Nhất Bác, gắt gao gọi tên hắn, chợt nghe tiếng chân Tiểu Đan vội vàng chạy vào, hớt hải gọi tới "Thiếu gia, không xong rồi."

"Tiểu Đan, xảy ra chuyện gì ? Sao lo lắng như vậy ?" Tiêu Chiến nhíu mày, buồn cười nhìn nàng.

"Thiếu gia, Quách công công đem thánh chỉ của thái tử điện hạ đến, còn có cả kiệu đỏ, hình như là đưa người tiến cung." Tiểu Đan chi tiết nói đến.

Tiêu Chiến giật mình một chút, đương nhiên phải hoảng sợ, bởi vì Tiêu Chiến chính là người của Vương Nhất Bác, nhưng là anh không thể vào lúc này một mình chống lại, chỉ sợ có chống lại, cũng không đủ năng lực đối đầu với thái tử, lại nhìn Tiểu Đan hỏi: "Tiểu Đan, ông ấy bao giờ đến nơi ?"

"Đến rồi, ông ấy đa...." Tiểu Đan dùng sức nói gấp gáp, chưa kịp nói hết, đột nhiên bên ngoài phát ra âm thanh cắt ngang lời nàng "Quách công công đến."

"Không cần phải sợ." Tiêu Chiến gương mặt lạnh băng, nhìn ra phía cửa, nhẹ giọng nói tới.

"Nô tài tham kiến vương phi, nô tài phụng chỉ của thái tử điện hạ mang thánh chỉ tấn phong đến đón người nhập cung." Vốn tưởng rằng Tiêu Chiến cùng ông ta rời đi, vạn vạn Quách công công không nghĩ tới Tiêu Chiến cư nhiên không tiếp chỉ.

"Làm phiền Quách công công rồi." Tiêu Chiến cười khẽ một chút, nhìn vị công công trước mặt, nói đến: "Quách nông công thứ lỗi Tiêu Chiến không thể tiếp chỉ, tướng công của Tiêu Chiến đang ở đây, Tiêu Chiến không đi đâu cả, phiền công công nói lại với thái tử, ngôi vị thái tử phi Tiêu Chiến từ chối nhận."

"Nếu vương phi không đi, nô tài đành phải đắc tội." Quách công công đưa vẻ mặt bình thản nhìn Tiêu Chiến, giọng điệu uy hiếp, sau đó ra lệnh cho hai nha hoàn đứng chờ sẵn ngoài cửa " Đưa vương phi đi."

Hai nha hoàn lập tức tiến tới, giữ chặt tay Tiêu Chiến chờ lệnh lôi đi.

"Buông ra, các ngươi lợi dụng lúc vương gia hôn mê ép ta tiến cung, ta khinh, có chết ta cũng phải chết bên cạnh Vương Nhất Bác, đừng hòng mang ta đi khỏi tam vương phủ." Tiêu Chiến nhịn không được, nói lớn, vùng tay muốn thoát khỏi hai tiểu nha hoàn.

"Công công, xin tha cho thiếu gia nhà nô tỳ." Tiểu Đan khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi quỳ xuống, liên tục dập đầu van xin.

"Đưa đi." Quách công công không để tâm, phất tay ra hiệu cho hai tiểu nha hoàn đưa Tiêu Chiến đi.

Chưa được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng phẫn nộ hô to.

"Buông chàng ấy ra!"









------------------

Chúc mọi người chiều mátt~ 🐰🦁💚❤️.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net