Hồi 2. Xuyên không rồi ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chậm rãi mở to mắt, Tiêu Chiến kinh ngạc phát hiện, bản thân vẫn chưa chết, anh đã bị một tiếng sấm làm cho hoảng sợ đến mức ngã lăn ra đất, vậy mà cư nhiên còn có thể sống lại, đang mừng thầm vì thấy mình thật may mắn, đột nhiên Tiêu Chiến nghe thấy bên cạnh có người đang gọi mình.

"Thiếu gia, người tỉnh rồi, người làm Tiểu Đan sợ quá đi mất..huhu"

Quay đầu lại nhìn, Tiêu Chiến không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, nữ nhân đang nói trông giống như một nha hoàn, tóc dài quá thắt lưng, còn có Tiêu Chiến phát hiện mình đang nằm trên một cái giường được trạm khắc thật tinh xảo, lại còn là một cái giường thật lớn, như thế nào như vậy ? cổ kính ?

Tiêu Chiến cơ hồ khẳng định lại chính mình, mày đột nhiên nhíu một chút, tối hôm qua trong lúc đang phác thảo ý tưởng thiết kế thì trời mưa to, Tiêu Chiến vốn định đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại thì bất ngờ sấm sét nổ toang làm anh ngất xỉu. Sau đó..sau đó anh tỉnh lại thì...thì ở đây ?

Vẻ mặt nhất thời hoảng hốt, Tiêu Chiến phục hồi lại tinh thần, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, để phân tích sự việc. Đưa mắt nhìn lại, phòng này bố trí đều là màu đỏ, nhìn xem bốn phía đều là những đồ dùng giống thời cổ đại, không còn gì để nghi ngờ, cái này chính là rất giống với quang cảnh thành hôn của cổ đại.

Thành hôn ?

Tiêu Chiến cả kinh, nhìn lại xem trên giường có một bộ hỉ phục đỏ thẫm, đột nhiên phát hiện, chính ở trên giường mà bản thân đang nằm cũng là chăn nệm màu đỏ, sao lại thế này ? Diễn trò sao ?

Không đúng, hay là anh cũng giống như những nhân vật trong ngôn tình tiểu thuyết, linh hồn xuyên qua rồi ?

Mặc kệ thế nào, Tiêu Chiến phải tùy cơ ứng biến thôi, nếu thật sự là xuyên qua rồi, anh rơi vào tình huống hết sức rắc rối rồi.

Trong lòng có trăm ngàn loại nghi hoặc, nhưng là chính mình không thể giải thích được. Tiêu Chiến đang cố gắng ngồi dậy, tìm nha hoàn hỏi rõ hơn mọi chuyện đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm vô cùng tức giận.

"Tỉnh rồi sao, tỉnh rồi thì ngoan ngoãn thành hôn cho ta."

Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu về phía cửa chính, liền nhìn thấy một người phụ nữ mang theo ý khinh miệt, chán ghét, thù hận, hàn khí bức người đang nhìn anh.

Tiêu Chiến lẳng lặng theo dõi, nhìn thẳng bà ta, không chút sợ sệt, mặc kệ bà ta là ai, cũng bất kể bản thân hiện tại là ai, dù sao cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, còn sợ ai?

Tô Vân Ly hiện lên một tia nghi hoặc, ánh mắt của nam nhân đang nhìn bà khác biệt rất nhiều so với ánh mắt yếu đuối lúc trước, chẳng lẽ đã bị ép đến điên rồi, bất quá như vậy chẳng phải ngược lại có lợi cho bà sao.

"Nhớ phải chăm sóc tốt cho thiếu gia." Quay lưng về phía Tiêu Chiến, bà cất giọng phân phó.

"Vâng, phu nhân." Nha hoàn tên Tiểu Đan lên tiếng trả lời, tiến tới đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy, rồi lui ra ngoài.

Tiêu Chiến hoạt động một chút thân thể mệt mỏi, rồi ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nhìn người trước mặt, tiến đến hỏi: "Có thể nói cho ta biết đây là làm sao không ?"

Vừa rồi Tiêu Chiến nghe được rõ ràng có người gọi người phụ nữ trước mặt mình là phu nhân, rõ ràng đây là cách xưng hô ở cổ đại.

Tô Vân Ly trợn mắt, gắt gao nhìn nam nhân trước mặt, điên rồi sao? Vì cái gì lại bình tĩnh đến như vậy? Xem bộ dạng trấn tĩnh tự nhiên như vậy, tuyệt không giống bị ép đến phát điên.

"Bà không nói cho ta biết sao, vậy ta đi tìm người khác vậy." Tiêu Chiến thấy người trước mặt không nói lời nào, tự mình cáo biệt, dù sao bà đã không muốn nói, anh sẽ tự đi tìm xem người nào biết đây là có chuyện gì để giải thích cho anh hiểu.

"Còn muốn đi, ngươi cho là ngươi đã đến đây rồi, còn có thể đi sao?" Tô Vân Ly cơ hồ tức giận, quả nhiên là giả điên, mục đích là muốn trốn khỏi Tiêu phủ để không phải thành hôn, đáng tiếc, muộn mất rồi.

Tiêu Chiến ngạc nhiên ngẩng đầu, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vài tia nghi hoặc, đây là rốt cuộc là làm sao? Anh hiện tại đang ở chỗ nào? Người phụ nữ kia là ai?

Đột nhiên Tiêu Chiến phát hiện trên bàn có một chiếc gương đồng, từng bước tiến tới gần, nhìn vào gương. Vẫn là Tiêu Chiến với đôi mắt long lanh như ánh nước, làn da trắng mịn như ngọc, miệng anh đào nhỏ nhắn, người gặp người mê. Nhưng trên gương mặt xinh đẹp đến mê hồn lại hiện hữu một vết sẹo dài bên má trái.

Này rõ ràng là Tiêu Chiến mà ? Nhưng mặt anh làm gì có sẹo ? Chẳng lẽ Tiêu Chiến thật sự xuyên không rồi.

Tô Vân Ly vẫn đứng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, trên mặt âm thầm biểu tình, đánh giá qua một chút, đứa con riêng này của phu quân bà có phải điên hay không, vậy làm thử một chút đi, đột nhiên lại gần đưa tay bắt lấy cánh tay của Tiêu Chiến.

"Bà muốn làm gì?" Tiêu Chiến hoàn hồn cảnh giác nhìn người trước mặt.

"Ngươi nói xem, thánh chỉ ban hôn của Tiên Hoàng cũng đã ra, con gái ta lại không muốn thành thân, ngươi nói ta muốn làm gì?" ngón tay của Tô Vân Ly nhẹ nhàng đặt lên vai Tiêu Chiến như khiêu khích, ánh mắt vô cùng bức người, không có một tia độ ấm.

Thánh chỉ ban hôn ? Tiêu Chiến trong lòng cười lạnh, mặc kệ là thành hôn với ai ? Cũng không quản người trước mặt này là ai? Nếu đã đến đây rồi, Tiêu Chiến sẽ không tùy ý để người khác dẫm đạp lên thân thể anh như thế.

Gạt bàn tay đang đặt trên vai mình ra, ánh mắt cười mà như không cười, Tiêu Chiến bình thản trả lời: "Bà biết ta không thích nhất là gì không ? Chính là nói chuyện với kẻ tiểu nhân."

"Ngươi...."

Tô Vân Ly tức giận nắm chặt tay, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, "Ngươi quả nhiên không điên, tốt lắm, đợi thành hôn đi."

Thành hôn ? Thành hôn cái quái gì ? Tiêu Chiến khẽ nhíu mày.

"Người đâu, thay hỉ phục cho thiếu gia." Tô Vân Ly nhếch môi, sau đó hướng về phía ngoài cửa vừa đi vừa to giọng quát.

"Thiếu gia." Rất nhanh, từ bên ngoài nha hoàn tên Tiểu Đan lúc nãy tiến vào, cung kính hành lễ.

"Không cần phải làm vậy đâu, em mau đứng lên đi" Tiêu Chiến đưa tay đỡ Tiểu Đan lên, sau đó tiến đến bên giường ngồi xuống, một tay ôm gối trên giường, khóe miệng tươi cười.

Ngồi ở bên giường, Tiểu Đan vẻ mặt sửng sốt, chân mày nhíu chặt, đột nhiên tay Tiêu Chiến bắt lấy cổ tay nàng, "Ta là ai?"

"Người là ai ? Còn không phải người là Tiêu thiếu gia hay sao?" Tiểu Đan ngẩng mặt mở to mắt nhìn vị thiếu gia trước mặt, không phải bị mất trí nhớ đấy chứ ? Lại không biết mình là ai ?

"Người là Tiêu Chiến, hai mươi lăm tuổi, là nhị thiếu gia của Tiêu gia, nhưng mà mẹ mất sớm, lão gia lại không yêu thương nên từ bé sống cùng nhũ mẫu ở y quán. Thiếu gia là người hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thi họa không gì không biết, được mệnh danh là mỹ nhân của kinh thành này, cũng chính vì vậy mà đại tiểu thư hại gương mặt người thành ra như vậy. Hôm qua thánh thượng ra chiếu chỉ thực hiện lời bạn hôn của tiên hoàng cho Đại Tiểu Thư cùng Tam Vương Gia, nhưng đại tiểu thư có tình cảm với Đại Vương Gia nên không đồng ý, Đại Phu Nhân liền để người thay thế Đại Tiểu Thư. Thiếu gia, chính vì người không đồng ý nên mới bị Đại Phu Nhân dìm xuống hồ đến ngất đi, em còn tưởng người chết rồi, người không sao chứ, thiếu gia..huhu" Tiểu Đan nức nở nói ra từng chữ, sau đó ánh mắt đột nhiên tức giận, nắm chặt tay Tiêu Chiến: "Thiếu gia, em biết người cũng thích Đại Vương Gia nhưng chưa kịp thổ lộ, giờ Đại Phu Nhân lại dùng nhũ mẫu của người ép buộc như vậy thật là quá đáng mà"

"B...buông tay, đau..đau..đau quá Tiểu Đan." Trên tay một trận đau đớn truyền tới, làm cho Tiêu Chiến không khỏi nhíu mày một chút, tên của anh cũng không có thay đổi, chỉ là có thêm một vết sẹo, lại còn là thiếu gia nữa, chẳng lẽ Tiêu Chiến anh lại xuyên qua chính kiếp trước của mình? Nếu là kiếp trước của mình, vì cái gì đến thành hôn với tên Vương Gia chưa biết mặt, lại còn phải chịu ấm ức như thế ?"

"Tiểu Đan, nếu ta nói ta không phải thiếu gia của em, ta đến từ một nơi rất xa, em có tin không ? Hơn nữa nếu ta muốn bỏ trốn em có giúp ta không ?" Tiêu Chiến ánh mắt long lanh, tay lại nắm chặt tay nha hoàn của mình.

Nghe xong, Tiểu Đan biến sắc, giống như không thể tin, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến "Thiếu gia, người nói gì vậy ? Người nếu không phải là thiếu gia của nô tỳ vậy người là ai ? Người bỏ đi còn nô tỳ cùng nhũ nương, còn có Trịnh công tử ở Tiêu phủ người cũng không quan tâm sao."

Tiêu Chiến sửng sốt, anh không nghĩ được nhiều như vậy, huống chi bọn họ cùng anh có quan hệ thân thiết, không thể vì bản thân mà làm liên lụy người khác. Tiêu Chiến tựa hồ suy nghĩ một chút, giải thích : "Tiểu Đan, ta sẽ không liên lụy đến nhũ mẫu cùng mọi người. Trước hết em cho ta biết vị Vương Gia kia là người thế nào, được không ?."

"Thiếu gia, người không chỉ xinh đẹp, còn thật sự rất rất tốt nữa" Tiểu Đan vẻ mặt sùng bái nhìn Tiêu Chiến, sau khi tỉnh lại thiếu gia hoàn toàn thay đổi, không như lúc trước nữa.

"Được rồi, Tiểu Đan, vậy em kể cho ta nghe đi về vị Vương Gia kia đi"

"Em chỉ nghe mọi người nói chứ cũng chưa được thấy dung mạo của Vương Gia. Tên của Vương Gia là Vương Nhất Bác, Vương Gia dung mạo không được đẹp nên mới phải dùng mặt nạ che lại, lạnh lùng, phúc hắc, nói chung không có gì tốt cả." Tiểu Đan trầm mặc, hai tay vò vò vạt áo trên đầu gối.

"Tiểu Đan, em đi nói với cha ta là ta đồng ý kết hôn chỉ cần không làm khó nhũ mẫu." Tiêu Chiến đột nhiên gọi nàng, sau đó ở bên tai nàng nhẹ giọng nói một ít.

"Được, thiếu gia, em đi đây, đừng quên kể cho em nghe về người, nhất định phải chờ em với Trịnh công tử đi cùng." Tiểu Đan lo lắng nói xong đứng lên rời đi.

"Được, ta sẽ không bỏ lại mọi người, đi đi, ta sẽ tự thay hỉ phục." Tiêu Chiến không nhanh không chậm nói với theo Tiểu Đan.

Tiểu Đan đi ra ngoài, rất nhanh ngoài sân cách đó không xa có người nói lớn vọng vào trong phủ : "Tam Vương Gia đến !"




--------
Tube Continue~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net