Hồi 3. Nụ hôn đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Đan, em kiểm tra xong cả chưa". Tiêu Chiến không khỏi lo lắng, ngồi trên giường tân hôn hối thúc Tiểu Đan.

"Thiếu gia, chúng ta làm vậy liệu có quá đáng không?" Tiểu Đan vừa kiểm tra công đoạn cuối cùng của chiếc bẫy do Tiêu Chiến đích thân tạo ra tặng cho Tam Vương Gia, vừa không khỏi lo sợ hỏi.

"Vậy em muốn thiếu gia nhà em bị tên Vương Gia kia ăn sạch sẽ hay sao mà còn lo cho hắn chứ".

Hiểu được ý tứ của Tiêu Chiến, Tiểu Đan giúp anh trang điểm hoàn chỉnh hơn, khiến anh trở nên thanh thoát như hạt sương mai. Gương mặt sau mấy ngày dưỡng bệnh đã trở nên tươi tắn, vẻ đẹp của nam nhân này thật khiến người khác say đắm.

Bảo sao Đại Tiểu Thư lại muốn loại trừ thiếu gia như thế.

Hôm nay là đại hôn của Tam Vương Gia nên các quan viên trong triều từ những người trẻ tuổi đến những vị quan lão làng, râu tóc bạc phơ, ai ai cũng đến chúc mừng, cư nhiên người mà Vương Nhất Bác không muốn gặp nhất là Đại Vương Gia cũng có mặt, nguyên nhân cũng chỉ có một đó là nhìn xem mỹ nhân hắn yêu thầm là tình nguyện hay bị ép cưới người khác, vì người được ban hôn rõ ràng là Tiêu Ngữ Yên sao đột nhiên lại thành Tiêu Chiến được ?

Còn tên đệ đệ của hắn rõ ràng biết Tiêu Chiến không phải là đại tiểu thư của Tiêu phủ, rõ ràng biết bản thân bị lừa tại sao vẫn đồng ý cưới ?

Mà ở trong phòng, ngồi chờ cho đến tối vẫn chưa thấy ai xuất hiện, Tiêu Chiến có chút mệt mỏi cộng thêm nóng lòng muốn nhìn vị Tam Vương Gia kia sập bẫy nên hơi cáu gắt. Tại sao cái tên đáng ghét kia vẫn chưa tới ?

Tiểu Đan đã dặn anh là sau khi hoàn thành xong cái bẫy thì phải ngồi yên chờ vương gia tới, vì vậy anh phải ngồi yên suốt từ nãy tới giờ, hắn muốn để anh chết khô trong này sao?

Không chờ nữa, phải kiếm cách dụ hắn vào.

"Thiếu gia, thiếu gia..." Một thanh âm trong vắt vang lên, liên tiếp vài tiếng, đều không thể đem Tiêu Chiến từ trong trầm tư trở về.

Tiểu Đan nhìn thấy Tiêu Chiến không có phản ứng, lập tức đến trước mặt Tiêu Chiến kêu la: "Thiếu gia, người đang nghĩ cái gì vậy ?"

"A! Tiểu Đan, ở nơi này của em cái người kết hôn với ta thì ta phải gọi hắn là gì vậy ?" Tiêu Chiến bị thanh âm cao vút dọa người của Tiểu Đan gọi hồn trở về. Nàng ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt tuấn tú: "Gọi là tướng công."

Tiêu Chiến không nhanh không chậm hướng ánh mắt về phía cửa chính, gọi vọng ra ngoài.

"Tướng cônggg~ chàng mau vào đây với ta đi~"

Rồi anh lại quay sang Tiểu Đan, hớn hở "Tiểu Đan, còn gì nữa không ?"

Tiểu Đan xụ mặt, hậm hực trả lời "Phu quân"

Tiêu Chiến lại một lần nữa hướng về phía cửa tiếp tục gọi "Phu quân àaaa~ chàng nỡ để ta đợi lâu vậy sao, ta không đợi được nữa đâuu~"

Mà bên ngoài trùng hợp Vương Nhất Bác lại đang đứng nói chuyện với Đại Vương Gia, không khí trở nên lạnh hơn khi hai nhân vật được mệnh danh là hầm băng vạn năm gặp nhau.

Đến lúc Tiêu Chiến ở trong phòng vọng ra ngoài gọi hai tiếng "tướng công", Vương Nhất Bác lại không tự chủ được mà mỉm cười thầm nghĩ "thật mong gặp mặt vị vương phi này".

"Vương huynh, huynh nói đúng, đến lúc bổn vương đón nhận hạnh phúc của mình rồi. Để lâu, e là vương phi của bổn vương đợi không nổi mất" Vương Nhất Bác rất không khách khí mà chặt đức ý định của Vương Nhất Lâm. Hắn rõ ràng nhận ra vị đại ca này có ý với vương phi của hắn nên mới đến tận đây xác nhận người kết hôn với hắn là ai.

"Tam đệ còn có nhiều việc bận rộn, ta không thể làm chậm trễ việc của đệ được, cáo từ." Mà vị Đại Vương Gia nào kia đã sớm dậy sóng trong lòng nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh như không có gì mà từ biệt ra về.
................................
.........

Tiêu Chiến gọi xong đang vui vẻ chờ đợi thành quả thì nghe thấy tiếng chân người bên ngoài bước vào. Cánh cửa sau lưng Vương Nhất Bác đóng lại, không hiểu sao anh bỗng cảm thấy rất áp lực.

Chính là, Vương Gia kia rất kỳ quái rồi, làm tân lang còn mang mặt nạ, nhưng mà mặt nạ kia thật tốt , được làm bằng bạch ngọc, có khả năng dọa chết Tiêu Chiến !!

" A " Tiêu Chiến khẽ kêu lên một tiếng, nhìn người đang đứng trước mặt, thoáng chốc liền ngây ngẩn cả người.

Con ngươi đen thâm trầm đang nhìn anh chằm chằm, trên người toát ra hàn khí. Tiêu Chiến ngay lập tức cúi gằm mặt xuống, toàn thân cứng ngắc, cảm thấy hô hấp có phần khó khăn. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ người khác.

"Tướng...tướng công, đến đây đi~" Tiêu Chiến tuy hơi sợ nhưng vẫn thầm cầu mong rằng hắn ta bị sập bẫy, vấp té lăn quay. Bởi vì hắn tuy đeo mặt nạ nhưng Tiêu Chiến biết quả thật là hắn rất đẹp mà cũng rất đáng sợ, anh không muốn động phòng với hắn một tí nào. Với lại giờ anh đang rất mệt, nếu hắn mà ăn anh thì sức đâu mà chịu nổi chứ.

" Muốn động phòng cùng ta đến vậy sao ? " Quan sát xung quanh rồi lại nhếch môi nhìn dáng vẻ của Tiêu Chiến, lúc lâu sau Vương Nhất Bác mới lên tiếng.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, trên mặt âm tình bất định biểu tình, đánh giá qua một chút, vương phi này cuối cùng là muốn gì, vậy thử trêu chọc một chút đi. "Được, ta động phòng cùng vương phi."

"Ngươi..ngươi muốn gì ? " Tiêu Chiến nghe xong đột nhiên hoàn hồn cảnh giác nhìn hắn.

"Vương phi nói xem, đêm nay là đêm chúng ta động phòng hoa chúc, vậy bổn vương muốn làm gì?" Vương Nhất Bác vận khinh công bay đến gần Tiêu Chiến, ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt của anh, làm như khiêu khích, ánh mắt không còn hàn khí bức người, có một ít tia độ ấm.

"Ngươi muốn làm gì ?" Tiêu Chiến lập tức cảnh giác, đồng thời hung hăng nhìn về phía Vương Nhất Bác hỏi.

"Đương nhiên là động phòng cùng vương phi rồi." Vương Nhất Bác vuốt ve gương mặt mềm mại của Tiêu Chiến, thản nhiên nói, nhìn thấy được hoảng sợ trong mắt Tiêu Chiến, làm cho hắn có chút xót xa, cũng càng khiến hắn có hứng thú.

Vẻ mặt của Tiêu Chiến có vẻ ngượng ngùng, đỏ đỏ hồng hồng nhìn Vương Nhất Bác, không dám nói một lời.

"Vương phi, chúng ta không nên bỏ lỡ đêm xuân chứ." Vương Nhất Bác cố ý vươn tới gần thân thể của Tiêu Chiến, vươn tay giả vờ cởi quần áo của anh.

Tiêu Chiến đã hiểu được tên Vương Gia này muốn làm gì rồi. Không phải quá coi thường anh sao, vậy đừng trách anh không khách khí mà làm loạn đêm động phòng này, đây chính là ngươi tự tìm đến.

"Chờ một chút !! Ta..ta hôm nay ta đau lưng." Tiêu Chiến đột nhiên hô, sau đó đưa tay giữ chặt y phục trên người lùi về phía đầu giường, nhắm tịt mắt không thèm nhìn Vương Nhất Bác.

Hành động của anh tựa hồ vượt ra ngoài dự kiến, Vương Nhất Bác tựa hồ thấy vương phi của hắn thật vô cùng đáng yêu.

Vương Nhất Bác tiến tới gần Tiêu Chiến hơn, hắn lúc này đã cởi y phục khoác ngoài, nhếch môi, chậm rãi tới gần, không khách khí đè Tiêu Chiến xuống giường, đúng lúc bẫy của Tiêu Chiến phát huy tác dụng, rơi thẳng xuống nơi cả hai người đang nằm. Vương Nhất Bác đột nhiên dùng thân ra quyền, nhanh nhẹn, chính xác, tốc độ trong nháy mắt, tưởng có thể bẫy được Vương Nhất Bác hắn sao, cũng phải nhìn xem phu quân của chàng là ai chứ, Tiêu Chiến ?

"A........." Một thanh âm kêu thảm thiết vang vọng trong phòng, Tiêu Chiến nhắm tịt mắt đồng thời hai tay lấy tay ôm hạ thân Vương Nhất Bác, thống khổ kêu to.

Vương Nhất Bác ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Tiêu Chiến, bởi vì vừa rồi Vương Nhất Bác đang nằm đè lên Tiêu Chiến nên khi chiếc bẫy rớt xuống lưng hắn, không nhanh không chậm Vương Nhất Bác khụy tay xuống và cư nhiên môi của cả hai cũng nhân lúc đó mà chạm vào nhau.

Mở to hai mắt nhìn Vương Nhất Bác, bất động một lúc lâu, Tiêu Chiến mới phát hiện chính mình đang bị hôn, vội vàng lấy tay đẩy Vương Nhất Bác ra, mắng : "Lưu manh."

"Lưu manh ? Đối với vương phi, bổn vương còn muốn lưu manh hơn nữa, chàng có muốn thử không." Vương Nhất Bác dùng một chút lực, đem Tiêu Chiến túm đến trước ngực, sau đó dùng ánh mắt ý bảo người bên trong đi ra ngoài.

Tiểu Đan cũng hai người hầu kia hành lễ, lặng lẽ lui ra ngoài.

"Ngươi muốn làm gì?" Tiêu Chiến lập tức cảnh giác, các tế bào trong cơ thể anh đang cảnh báo có nguy hiểm tới gần. 

"Vương phi lúc này mới biết sợ liệu có phải hay không đã quá muộn rồi ? Đã dám làm thế thân mà đến, lại còn câu dẫn bổn vương mà không nghĩ đến loại sự tình này sao?" Vương Nhất Bác khóe môi lộ ra một tia cười châm trọc.

"Cútt" Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, ánh mắt hung hăng, xuất thủ phản kích.

Vương Nhất Bác nhếch môi cười lạnh, loại công phu mèo quào này của vương phi đối phó người bình thường chưa chắc còn có thể, lại cùng đối hắn động thủ, nhưng kì thực có chút đáng yêu. Vương Nhất Bác vì chiều lòng Tiêu Chiến không ngại giả vờ té nhào, nhẹ tay khinh nhắc tới, kéo cả Tiêu Chiến té theo.

Mất đà, Tiêu Chiến lại bị ngã ở trên người Vương Nhất Bác, anh nhanh chóng xoay người ngồi dậy, nhảy dựng lên, chuẩn bị phản kích.....

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, tuy rằng anh thật sự làm cho hắn cảm thấy hứng thú, nhưng cả ngày hôm nay vương phi của hắn hẳn là rất mệt rồi,hắn chính là không muốn anh bị kiệt sức, lập tức đưa hai tay ra túm Tiêu Chiến kéo vào lòng, anh liền ngồi yên, không thể nhúc nhích.

Tiêu Chiến không cựa quậy nữa, ngồi yên trong lòng Vương Nhất Bác, xụ mặt xuống tựa hồ sắp khóc.

"Lưu manh, ngươi...ngươi bắt nạt ta, là..là nụ hôn đầu của ta.." Tiêu Chiến cố ý làm nũng, chỉ mong Vương Nhất Bác sẽ mềm lòng mà không đem anh ra ăn sạch sẽ.

"Nụ hôn đầu sao ?" Vương Nhất Bác thật sự mềm lòng, khẽ mỉm cười một cái liền nhanh chóng quay về dáng vẻ ban đầu, cuối xuống nhìn người trong lòng ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, ánh mắt hiện lên một tia châm chọc, ngón tay vuốt qua mặt, lướt xuống môi, rồi lại trượt qua xương quai xanh của Tiêu Chiến, không thể phủ nhận, da thịt của anh thật sự mềm mại, rất non.........

Tiêu Chiến trong lòng Vương Nhất Bác cũng khẽ run lên, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đã làm cho thân thể của anh như có một dòng điện lưu xẹt qua.

Không được !!

Vương Nhất Bác cơ hồ nháy mắt tỉnh táo lại, giờ chưa phải lúc, không nên làm Tiêu Chiến hoảng sợ, hắn nhìn anh nói đến: "Phòng hoa chúc cũng đã bị vương phi phá thành như vậy rồi, đêm nay cho chàng tạm ở phòng của bổn vương, ngày mai sửa lại phòng cho chàng. Về ngủ thôi, yên tâm vương phi không câu dẫn bổn vương chắc chắn sẽ không ăn vương phi"

Vương Nhất Bác quyết định,hôm nay như vậy là đủ rồi, phần sự tình về sau, thời gian còn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net