Hồi 8. Đại hôn của Dương quận chúa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo chương có H !!
--------

Đại sảnh Tam Vương Phủ, sắc mặt Hoàng thái hậu tốt hơn mọi khi, ngồi ở ghế chủ tọa, bên cạnh là Hoàng đế Vương Nhất Quân.

Thấy Dương Yến Tử bên ngoài khoan thai tiến vào, Trịnh Phồn Tinh mím môi, vẻ mặt căng thẳng giấu đằng sau lớp mặt nạ bạch ngọc. Trái lại, Dương Yến Tử mặc một bộ váy hỉ màu đỏ, phía sau tấm khăn che mặt là nụ cười hạnh phúc, rạng rỡ.

"Phu thê bái đường." thấy Dương Yến Tử đã đến bên cạnh Trịnh Phồn Tinh, vị công công đứng gần đó nói lớn, nhìn qua Trịnh Phồn Tinh đang vừa bái đường, vừa thầm cầu nguyện trong lòng " Yến Tử tỷ tỷ, ta không cố ý đâu, là tại tỷ xui cứ đâm đầu vào tên mặt băng đó thôi."

............
......

"Nhất Bác ca ca!" Dương Yến Tử nghe tiếng mở cửa liền dùng thanh âm nhỏ nhẹ, êm dịu gọi người trước mặt, lại không giấu được đắc ý trong mắt, " Chúng ta tuy thành hôn rồi, nhưng mà huynh ở đây không biết Vương phi có buồn không nữa."

"Chiến ca nhà ta làm gì nhỏ nhen như cô nói chứ !" Trịnh Phồn Tinh vừa tìm cách ra ngoài, vừa ủy khuất bỉu môi lầm bầm. Chiến ca lại vì cái tên mặt băng kia mà bắt ta đi thay hắn bái đường, điều này càng khiến Trịnh Phồn Tinh ủy khuất hơn.

Nhưng mà Chiến ca cũng không phải không có lương tâm, Vu Bân ca ca lại đẹp trai như vậy, Chiến ca còn cho anh ở lại Tam Vương Phủ lâu dài, cũng không phải là không có cơ hội theo đuổi người ta.

Từ đầu đến cuối Trịnh Phồn Tinh chỉ khoanh tay ôm ngực bước đi, cứ nghĩ cửa ải này sắp qua nên trên môi treo nụ cười tươi rói, không nóng không vội bước ra ngoài.

Thế nhưng Trịnh Phồn Tinh có phần đoán không ra, chân anh thế mà lại đá vô chân bàn !!!!

Một tiếng "ầm" vang lên, khay ngọc châu đổ lăn lóc trên nền nhà, và dựa theo tính cách của Trịnh Phồn Tinh thì anh chắc chắn sẽ mặc kệ mà bỏ chạy, chỉ tiếc là không kịp nữa rồi.

"Sao lại là ngươi, Nhất Bác ca ca đâu rồi ?" Dương Yến Tử nghe tiếng động, lập tức giật phăng tấm khăn trên đầu xuống, phóng đôi mắt sắc bén đến chỗ Trịnh Phồn Tinh. Mà Trịnh Phồn Tinh lúc này cơ hồ không biết làm sao, khẽ cười hai tiếng, thanh âm có chút sợ hãi " Ta..ta đi đây, cáo từ."

Trịnh Phồn Tinh rời đi, sắc mặt Dương Yến Tử âm trầm thêm vài phần: "Tiểu Đào, ngươi biết vương gia đang ở đâu đúng không ?"

"Quận chúa, giờ này chắc là Vương Gia đang ở chỗ Vương phi."

"Mau đi gọi Vương Gia về cho ta." Dương Yến Tử giận xanh mặt, vương phi này quả thật không thể xem thường !

"Nô tỳ đi ngay, quận chúa xin bớt giận." Tiểu Đào vội vàng rời đi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía tuyết viện, trách cứ: "Tiêu Chiến, không làm gì được ngươi, ta còn sợ nha hoàng bên cạnh ngươi hay sao..."

.............
.....

"Vu Bân !! " Trịnh Phồn Tinh bỏ chạy đến tuyết viện, vốn định đem chuyện kể cho Tiêu Chiến nhưng lại bị cái người trước mặt chặn lại, thế mà lúc nãy anh còn khen nam nhân này đẹp trai, còn muốn theo đuổi người ta cơ đấy. Nhưng bây giờ có đẹp trai, Trịnh Phồn Tinh anh cũng mặc kệ, hít một hơi nói lớn : "Ngươi..tên tướng quân đáng ghét này! Vu Bân, ngươi có biết ta là ân nhân của Vương Gia nhà ngươi không? Ta nói ngươi biết, không nhờ ta thì Vương Gia nhà ngươi đã cùng một quận chúa siêu đáng ghét bái đường rồi, rõ ràng là ta vừa cứu Vương Gia nhà ngươi xong, ngươi không cảm ơn lại còn ở đây chặn ta, dù nói thế nào đi nữa ngươi cũng là tên tướng quân cực kì đáng ghét ! Vì sao ngươi không suy nghĩ cho Vương Gia của ngươi một chút? Ngươi làm như vậy không sợ Vương Gia nhà người bị nói là qua cầu rút ván hay sao ? Ta giúp Vương Gia nhà ngươi nhiều như vậy, ngươi đã không biết hồi báo thì thôi, còn dám không cho ta vào !"Một hơi nói xong, Trịnh Phồn Tinh hung hăng thở hổn hển.

Cho đến lúc này, Vu Bân hắn còn cảm thấy người trước mặt khá đáng yêu, có một nam nhi chẳng những đáng yêu lại còn dám không an phận như thế với Vu Bân, có lẽ Trịnh Phồn Tinh là người đầu tiên, biết đâu được cũng là người duy nhất.

"Ngươi nói xong rồi sao? Nếu xong rồi, ta đưa ngươi trở về phòng của ngươi." Vu Bân cười một cái, so với ở đây canh gác, không bằng trở về nghe nam nhân này lảm nhảm, mà Vương Gia cùng Vương phi chắc cũng bận rồi đi.

"Đứng lại!" Thấy Vu Bân xoay người bước đi, sắc mặt Trịnh Phồn Tinh càng thêm tức giận, tuy mấy ngày trước Vu Bân hơi lạnh thật nhưng đâu có dở hơi như vậy ?

Tướng quân cũng có lúc không bình thường ?!?

...

"Vương gia, quận chúa cho gọi Vương gia." Tiểu Đào một thân tự tin đi ngang qua Vu Bân đến trước cửa phòng của Tiêu Chiến, lớn tiếng gọi vào trong. Mà bên này Trịnh Phồn Tinh khẽ nhăn mày, dù anh đang rất muốn xử lý Vu Bân nhưng nhìn nàng nha hoàn kia bị giáo huấn quan trọng hơn.

"Vu Bân, nha hoàn ban đêm ngang nhiên xông vào tuyết viện của ta, nhẹ thì đánh gãy chân tay, nặng thì giết chết không tha." Vương Nhất Bác ở bên trong mâu trung trở nên lãnh khốc, ngữ khí tàn nhẫn nhìn chằm chằm ra cửa.

Tiểu Đào cơ hồ xanh mặt, cắn răng quỳ sụp xuống nói: "Là nô tỳ không hiểu rõ, xin Vương gia khai ân."

Bên này Trịnh Phồn Tinh hấp một ngụm lãnh khí, trợn mắt lầm bầm " Vương Nhất Bác quả nhiên là ma quỷ."

"Ha ha, so sánh này tướng quân ta rất thích." Vu Bân phát ra một trận cười vang, mâu trung mang theo ý cười : "Trịnh Phồn Tinh, ngươi thấy ta có nên làm theo ý của Vương Gia ?"

"Ngươi điên rồi." Hỏi ta để làm gì ? Ngươi có thể không làm theo hay sao ? Vương Gia còn không đem ngươi ra, đánh ngươi tay cho cô ta ?

"Không cần quỳ nữa, muốn giết ngươi Vương gia đã sớm cho người mang ngươi đi rồi, về đi." Một bên Vu Bân mâu trung không ngại nhìn thẳng nha hoàn Tiểu Đào, lạnh lùng nói đến.

Trịnh Phồn Tinh trong lòng có chút tán thưởng, có thể thản nhiên đối mặt với Vương Nhất Bác, phải là một nam nhân tốt, trọng tình trọng nghĩa thì Vương Nhất Bác mới đồng ý cho vượt bậc như vậy.

"Còn ngươi, cuối cùng có chịu về phòng ngủ hay không?" Vu Bân đột nhiên quay sang nhìn Trịnh Phồn Tinh, mày nhướng lên một chút.

"Nếu Vu tướng quân muốn ngủ như vậy, vậy xin cứ tự nhiên." Trịnh Phồn Tinh đột nhiên mỉm cười, hiện tại liền muốn xem ai bị làm cho phát bực đây, tên này không phải là muốn xem anh phát hỏa ? Muốn cùng anh tuyên chiến, Trịnh Phồn Tinh nhất định không để Vu Bân đắc ý.

Vốn hừng hực khí thế định bước tới đẩy cửa phòng Tiêu Chiến, bước chân Trịnh Phồn Tinh đột nhiên dừng lại, hai má đỏ ửng, khẽ nhăn mày vì âm thanh rên rỉ động lòng người từ trong phòng khẽ phát ra.

"Ưm..."

Không nhanh không chậm, Trịnh Phồn Tinh dùng tay áo che mặt, bước qua Vu Bân đi nhanh về phòng, mà nghe được thanh âm, Vu Bân trợn mắt, khẽ nhíu mày sau đó lại phải nhịn cười đi theo sau.

...............
......

Mà bên trong phòng, vị Tam vương gia nào đó bị vương phi nhà mình đánh vào ngực không dưới mười cái, sau đó hắn một tay ôm eo nhỏ của Tiêu Chiến, một tay giữ ót anh, đè xuống dưới người mình.

Khoảnh khắc môi chạm môi, eo Tiêu Chiến cũng trở nên mềm nhũn, nhưng vì mặt mũi, anh vẫn cố ưỡn thẳng lưng, dùng hai tay ôm mặt Vương Nhất Bác, giành quyền chủ động.

Vừa mềm vừa dễ thương lại vừa đáng yêu, người trong lồng ngực rõ ràng ngoan ngoãn đến cơ thể chịu không nổi, mà còn cố ra vẻ cường thế, Vương Nhất Bác bật cười, hôn môi vương phi nhà hắn, bàn tay không có quy luật mà luồn vào trong hai lớp áo, sờ chỗ này nắm chỗ kia.

Trên giường lớn trạm khắc tinh xảo, Tiêu Chiến nhanh chóng bị Vương Nhất Bác lột sạch sẽ, thân thể trần trụi, da thịt trắng nõn nhưng vẫn có phần săn chắc, đôi môi đỏ hồng bị Vương Nhất Bác hôn đến sưng lên căng mọng, cổ tay mảnh khảnh đang ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác, vặn vẹo dưới thân hắn.

"Nhất Bác...Ưm... A... Đừng, đừng đụng... A..."

Đầu lưỡi ấm áp của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng liếm lên nơi đầu nhũ hồng hào, xúc cảm trơn trượt mà Vương Nhất Bác mang đến làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến trở nên đỏ ửng. Giọng nói run rẩy của anh vừa mềm vừa nhẹ, dáng vẻ yếu ớt này thành công thôi thúc tiểu đệ đệ của Vương Nhất Bác đang ngủ say lập tức ngẩng đầu thức giấc.

"Vương phi có thoải mái không ?" Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo hài hước mười phần.

"Ưm...ưm...thoải mái..."

Vương Nhất Bác nhìn thân thể trắng nõn không ngừng vặn vẹo dưới thân, hô hấp dồn dập, trong lòng mắng thầm một tiếng tiểu yêu tinh, đáy mắt hiện lên một tia dục vọng mãnh liệt. Động tác mút liếm mất đi khống chế, để lại trên da thịt trắng nõn của Tiêu Chiến một dấu đỏ, chọc cho người dưới thân run rẩy không ngừng.

"Tiêu chiến, chàng sẵn sàng trở thành người của bổn vương chưa." Vương Nhất Bác giọng điệu mười phần yêu chiều, bàn tay hư hỏng đưa xuống xoa nắn cái mông tròn căng mẩy.

"A..."

Đôi mắt Tiêu Chiến long lanh ánh nước, hai tay báu lưng Vương Nhất Bác chặt đến lợi hại.

"Ưm...Nhất...Nhất Bác...đừng...đừng xoa nữa..."

Tiêu Chiến là lần đầu tiên bị xoa nắng nơi nhạy cảm nên mặt có chút đỏ, lại sợ Vương Nhất Bác hiểu nhầm nên cắn chặt môi không dám phát ra âm thanh, đáng yêu vô cùng.

"Thật sự muốn ta không xoa nữa sao, hửm ?" Vương Nhất Bác cười nhẹ, cúi người liếm lên khuôn mặt non mịn: "Vương phi ngốc, không cần xấu hổ, ta sẽ không vì chàng ở trên giường dụ hoặc mà chán ghét, ngược lại bổn vương vô cùng thích."

Dứt lời, Vương Nhất Bác ngồi thẳng dậy bắt lấy hai chân thon dài mở ra, đặt trên eo mình, nơi tư mật xinh đẹp của Tiêu Chiến cứ vậy phơi bày ra trước mắt làm anh có chút xấu hổ, Vương Nhất Bác khẽ nuốt nước bọt, bàn tay phủ lên tiểu chiến nhẹ nhàng tuốt lọng, xúc cảm mềm mại lên xuống làm hô hấp của Tiêu Chiến càng thêm dồn dập, tiểu đệ đệ trong quần lót của Vương Nhất Bác căng cứng, nóng hổi, ngẩng đầu chỉa vào khe mông Tiêu Chiến.

"Ưm...A....Đừng, đừng vuốt nhẹ nữa... A... Khó chịu... chịu không nổi...Nhất Bác..."

Tiêu Chiến thầm xót thương cho tình cảnh bây giờ của mình, nơi tư mật bị Vương Nhất Bác chơi đùa, anh chịu không nổi bật rên rỉ thành tiếng.

Tiêu Chiến chợt phát hiện bản thân khác thường, hình như là sắp bắn, nhất thời không biết làm sao, có chút cảm giác xấu hổ, đôi chân dài khẽ cong, kẹp chặt tay Vương Nhất Bác lại.

"A... Nhất...Nhất Bác đừng đùa nữa... Ta chịu, chịu không nổi..."

Tiêu Chiến ngay cả làm bạn với bàn tay phải cũng chưa từng thì làm sao chịu nổi trêu chọc thế này, Vương Nhất Bác lại được đà cúi thấp xuống thả hơi nóng vào tiểu đệ đệ của Tiêu Chiến, cảm giác bị hơi nóng thổi vào căng cứng co rút, hậu huyệt nhỏ rỉ ra chút nước trong suốt.

"Ưm..."

Vương Nhất Bác dùng ngón cái vuốt dọc theo da thịt mềm mịn, lau đi chút vệt nước, sau đó tiến tới hậu huyệt nhỏ của Tiêu Chiến, ngón tay nhẹ nhàng đưa vào trong.

"A... Không, đừng mà...Nhất Bác, đau quá..."

Tiêu Chiến duỗi hai chân không ngừng ngọ nguậy dưới thân Vương Nhất Bác, mặc dù có hơi đau nhưng phần nhiều anh lại lưu luyến cảm giác thoải mái này hơn, cả người ửng hồng như tôm luộc, đôi môi đỏ không ngừng thở ra hơi nóng.

Vương Nhất Bác thu hết phản ứng của Tiêu Chiến vào mắt, ánh mắt tám phần ôn nhu, mười phần yêu thương, động tác ngón tay bắt đầu ra vào thật nhẹ nhàng.

"A...Ưm...A..."

Tiêu Chiến mềm mại dưới thân Vương Nhất Bác, run rẩy vài cái, rất nhanh đã không nhịn được nữa, một cơn khoái cảm ập đến càn quét toàn thân, thoải mái đến da đầu tê dại, đôi tay siết chặt lấy ra giường, đôi chân thon dài cuộn tròn lên quấn lấy eo người trước mặt, tiểu chiến run run rẩy rẩy, bắn ra trong tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn tinh dịch trắng đục ở trong lòng bàn tay, nụ cười trêu ghẹo : "Vương phi như vậy làm sao ở trên đây."

Đôi mắt của Tiêu Chiến sau lúc cao trào là yếu ớt nhất, còn bị Vương Nhất Bác cười nhạo như vậy, lòng tự trọng làm sao chịu được, 'Hức' một tiếng lập tức bật khóc, môi đỏ trề ra, vùi đầu vào trong lòng Vương Nhất Bác, lén lút làm nũng.

"Hức...Vương Nhất Bác, chàng vậy mà lại ức hiếp ta !" Cuối cùng Tiêu Chiến không nhịn được nữa mà bật khóc, nghẹn ngào rên rỉ thành tiếng.

Vương Nhất Bác lập tức bật cười, đè lên thân thể đang trần trụi của Tiêu Chiến, nắm lấy cái cằm nhỏ, liếm nhẹ lên sườn mặt anh, giọng nói mang theo ý cưng chiều : "Ta lúc nào là ức hiếp vương phi đây, hửm ?"

Tiêu Chiến từ lúc về Tam vương phủ được chiều quen, chưa từng bị Vương Nhất Bác trêu chọc đến xấu hổ như vậy, khuôn mặt nhỏ lắc lắc đầu, đôi môi run rẩy, qua một lúc lâu cũng không nói nên lời, chỉ phát ra từng tiếng nức nở như động vật nhỏ bị bắt nạt, đáng thương vô cùng.

Vương Nhất Bác mềm lòng, hôn nhẹ nước mắt trên má Tiêu Chiến, sau đó ngậm lấy đôi môi mềm mại của anh.

"Ưm..."

Tiêu Chiến bị hôn đến ngơ ngác, cái miệng nhỏ không biết phải làm sao.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không còn thút thít nữa mới buông ra, nhẹ nhàng xoa đầu, sau đó lại cuối xuống khuấy đảo vành tai đỏ ửng kia thêm một chút, Tiêu Chiến ở trong lòng Vương Nhất Bác mẫn cảm bắt đầu run rẩy, làm hắn càng thêm mất khống chế mà càn quét khoang miệng anh.

"Ưm... ưm..."

Tiêu Chiến hoàn hồn, vươn đầu lưỡi nhỏ muốn đảo chủ thành khách, đúng lúc bị Vương Nhất Bác bắt được.

Vương Nhất Bác bị người trong lòng. vô ý quyến rũ toàn thân nổi lửa, cuối xuống liếm láp cắn mút đầu nhũ mềm mại, bàn tay to lại đưa ra phía sau, xoa nắn cánh mông nhỏ nhắn vểnh cao, hơi thở nam tính nồng đậm khiến cho Tiêu Chiến không ngường uốn éo.

"Hưm...A..."

Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Chiến đỏ ửng, không kịp thở dốc, thân thể bị Vương Nhất Bác dùng tay nâng lên đặt trên người hắn lúc nào không hay.

Tiêu Chiến quỳ trên thân Vương Nhất Bác, hai bắp đùi kẹp chặt lấy eo hắn, gương mặt ửng đỏ, anh theo bản năng mà vặn vẹo hông, dùng hậu huyệt nhỏ nhắn nuốt vào căn thịt đang dựng thẳng bừng bừng gân xanh.

Ẩm ướt, mềm mại, Vương Nhất Bác bị công kích đến mức da đầu tê dại, hắn cau mày, giữ chặt eo Tiêu Chiến liên tục thúc đẩy sâu vào bên trong.

"A..từ..từ từ thôi...Nhất Bác~"

Hậu huyệt mẫn cảm lần lượt thu nhận những đợt đỉnh mạnh, Tiêu Chiến ưỡn người ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, đem mặt hắn úp hẳn vào bờ ngực trắng nõn của anh, ngón tay siết chặt lấy tấm lưng trần dày rộng của Vương Nhất Bác, để lại trên đó vô số vết cào do quá mãnh liệt.

Vương Nhất Bác hết thọc vào rồi lại rút ra mang theo vô số khoái cảm mãnh liệt, như một nguồn điện công kích Tiêu Chiến, vừa tê vừa giật.

Ánh nước mênh mông khiến Tiêu Chiến mơ hồ, hạ thể trở nên phấn chấn hơn, cọ xát không ngừng vào phần bụng săn chắc của Vương Nhất Bác. Chất nhầy trong suốt trào ra nơi phần đỉnh, dính nhớp trên da thịt Vương Nhất Bác tạo thành một mảng ẩm ướt.

"Nhanh...ư...làm nhanh lên, Nhất Bác~" Tiêu Chiến cắn môi dưới, tiếng rên rỉ đứt quãng, mồ hôi theo thái dương chảy xuống tạo thành một vệt nước dài kiêu diễm.

Vương Nhất Bác khẽ cười, giọng trầm phát ra từ sâu trong cổ họng khiến cơ ngực hắn hơi run rẩy. Hắn liếm đi mồ hôi trên cổ của Tiêu Chiến, sau đó mạnh mẽ ngậm chặt lấy yết hầu đầy mê người của anh, nguy hiểm nheo mắt "Bổn vương giúp chàng thỏa mãn."

"Haa....Nhất Bác"

Chẳng đợi Tiêu Chiến phản ứng lại, bên trong vách thịt đã bị Vương Nhất Bác dùng một lực hung mãnh đâm thúc, âm thanh mê người chợt phát ra, tiếp sau đó là những tiếng giao hợp không ngừng.

Đến khi cao trào, Tiêu Chiến căng người ôm chặt Vương Nhất Bác, ánh mắt long lanh nước, môi cắn lại. Giây sau đó, một dòng chất lỏng trong suốt trào ra trên bụng Vương Nhất Bác, cùng lúc một lượng lớn tinh dịch ấm áp phun thẳng vào hậu huyệt đang co rút không ngừng làm Tiêu Chiến chẳng kịp phòng bị gì.

Bắn xong hết, Tiêu Chiến tựa vào lòng Vương Nhất Bác chầm chậm thở đều, côn thịt ấm áp ẩm ướt còn chôn trong cơ thể được Vương Nhất Bác từ từ lấy ra, hắn đứng lên ôm Tiêu Chiến đặt vào chậu nước ấm, sau đó đích thân đi thay ra giường

Tắm rửa xong xuôi, hắn bế Tiêu Chiến lên giường, đắp chăn, ôm lấy người vào lòng. Tiêu Chiến cứ vậy mà dựa vào Vương Nhất Bác ngủ thiếp đi, căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ được tiếng hít thở của nhau.

.............
......

Dương Yến Tử bên này nghe Tiểu Đào nói lại nọi chuyện, nàng tức giận nắm chặt khăn che mặt trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nha hoàn Tiểu Đào. Suy nghĩ một chút, nàng đột nhiên nở nụ cười, sau đó nói: "Tiểu Đào, đi nói với Đại vương gia hai ngày nữa Vương phi rời phủ."

Tiểu Đào mâu trung khó hiểu nhìn Dương Yến Tử, cuối người nhận lệnh, rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Tựa hồ có chút tà ác trong mắt nàng, sau khi Tiểu Đào rời đi, Dương Yến Tử ngữ khí cực kỳ sắc bén " Tiêu Chiến, kết cục này là do ngươi tự chọn."




-----------------
Tui viết H không hay cho lắm mọi người thông cảm ngenn =((

Viết H xong cảm thấy thật choáng váng =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net