Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 降雪几率

Tác giả: 隔窗

Cover: 1012

Thể loại: Hiện thực hướng, gương vỡ lại lành, đường trộn thủy tinh, HE

Couple: Khách hàng bên A x kiểm toán IPO

Tình trạng bản gốc: 52 chương + 6 chương ngoại truyện

Tình trạng bản dịch: Hoàn

Một mối tình kéo dài từ mùa đông năm này sang mùa đông năm khác

Văn án: Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác học hai trường cấp ba khác nhau trong cùng một thành phố, do nghe thầy chủ nhiệm dụ dỗ nên ba Tiêu kiên quyết "đi cửa sau" nhờ cậy cho Tiêu Chiến được vào học lớp đội tuyển toán bên trường Vương Nhất Bác. Từ đó, một mối tình gà bông lãng mạn hơn kẹo đường nảy sinh giữa hai cậu thiếu niên mới mười bảy, mười tám tuổi. Từng thề ước, từng hứa hẹn kết hôn, từng trao nhau những nụ hôn lén lút, từng vì nhau mà cãi lời cha mẹ, nhưng cuối cùng lại vì hiện thực mà xa nhau. Mỗi người đều ôm ấp tình yêu không cách nào phai mờ với đối phương để đi về phía trước, cho đến một ngày, sự cố chấp của họ khiến ông trời cũng chẳng đành lòng, vòng quay vận mệnh cho họ gặp lại nhau, giống như chưa từng chia xa vậy.

Truyện xây dựng hai nhân vật bằng tuổi, vì vậy mình sẽ để lúc yêu nhau Tiêu Chiến gọi Nhất Bác là anh nha~

(Vốn đã tính đào hố này từ lúc tác giả up OST trên weibo, nhưng lúc ấy chưa lấp xong hai hố cũ nên chưa đào hố mới. Hoan nghênh quý chị em bắt lỗi chính tả/lỗi diễn đạt để bản dịch được chuẩn chỉnh nhất. Chứ nhiều chữ quá đôi lúc mắt cũng lộn tròng, sai tùm lum từa lưa mà beta không có trông thấy ~~)

Permission:

Dành riêng một dòng để cảm ơn tác giả Cách Song vì đã cung cấp cho mình full file raw, vì cuốn này được in thành fic bán bên TQ, và bản in là bản đã qua chỉnh sửa, khác với bản trên Lofter và Quotev một chút, nhưng tác giả không hề ngần ngại đã cho mình xin luôn file sau chỉnh sửa, yêu chị rất nhìu!

Update thêm vào một ngày đẹp trời: Lúc dịch Xác Suất Tuyết Rơi, sự ngựa bà của mình đã khiến mình không thể dùng chữ hắn để gọi Vương Nhất Bác, nói thế nào nhỉ, vì quen với niên thượng, vì quen với chữ cậu, vì cố chấp cho rằng chữ hắn "không được hay lắm", mỗi lần nghe tới chữ "hắn" là lấn cấn trong đầu, nên mình vẫn ngang ngược gọi Vương Nhất Bác bằng cậu dù mình để Tiêu Chiến gọi Vương Nhất Bác là anh (cúi đầu vì sự cố chấp tới khùng điên này). Bây giờ có thể tiếp nhận chữ "hắn" rồi, nhưng lười sửa lại xưng hô, cũng không muốn mất rất nhiều bình luận trong từng đoạn truyện, nên thôi vậy, mọi người ráng nhắm mắt bỏ qua nha 🥲

Một số trích đoạn:

[Nhãn cầu của Tiêu Chiến chuyển động một vòng, anh đỡ lấy cằm mình sáp qua, "Thầy Vương học toán giỏi như vậy, tính giúp em xem xác suất tuyết rơi năm nay là bao nhiêu?"

Vương Nhất Bác không để ý đến anh, Tiêu Chiến rõ ràng biết chuyện tuyết rơi chẳng liên quan gì đến toán học, nhưng vẫn vui vẻ quấy phá, "Tính đi, tính đi, dùng bộ não thông minh của thầy Vương."

Ầm ĩ một hồi, Vương Nhất Bác cuối cùng ấn tay anh xuống, nghiêng đầu qua nhìn anh.

Tiêu Chiến không xác định được ánh mắt cậu có nghĩa là gì, hơi chột dạ mà rút tay về, "Lại...lại làm nũng rồi?"

"Không." Mi mắt Vương Nhất Bác động động, trả lời rất ngắn gọn.

Bộ phim vẫn đang chiếu, mưa bên ngoài vẫn đang rơi. Vương Nhất Bác hạ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ những gì, một lúc sau mới nói, "Tính xong rồi."

Trong bóng tối, cậu kéo lấy tay Tiêu Chiến, viết lên lòng bàn tay anh, "100%".]

(Xác suất tuyết rơi là 100%, xác suất yêu em cũng vậy)

..................

["Lúc y tá đến tiêm cho anh, Vương Nhất Bác vẫn chưa quay lại, Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nhìn trái ngó phải cũng không thấy cậu đâu, tự nhiên có chút sa sút tinh thần mà tựa người về phía sau.

TV đang chiếu một chương trình giải trí ồn ào, mắt Tiêu Chiến khó chịu, chỉ có thể nhắm mắt lại nghe.

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp lướt qua gò má anh, Tiêu Chiến sực tỉnh, quay về sau nhìn một cái, Vương Nhất Bác đứng sau ghế của anh, đưa tay ra, nhét vào miệng anh một viên kẹo."]

..................

["Cậu mau về đây đi." Vương Nhất Bác đột nhiên ngắt lời anh.

"Tớ mau về làm gì chứ?" Tiêu Chiến lạnh tới mức đầu mũi đỏ ửng lên.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn tuyết bay đầy trời, đáp: "Cậu nói xem?"

"Tớ không biết." Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hộp ô mai mơ, móng tay không tự nhiên vuốt nhẹ lên tờ giấy dán vỏ hộp mấy cái.

Vương Nhất Bác dừng lại một lát, giọng nói trầm xuống có chút khàn khàn: "Nhớ cậu rồi."]

/

Mỗi một sự ủng hộ của các bạn đều là động lực để mình cố gắng, dù không hay rep cmt cũng như không tương tác nhiều lắm, nhưng mình thật sự rất cảm ơn mỗi một bạn đọc đã đồng hành cùng mình trong mỗi một bộ truyện đã qua! Mong rằng Xác Suất Tuyết Rơi  sẽ được mọi người yêu thích!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net