CHÁP 4: LÊN HOTSEARCK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ im lặng ăn hết số đồ ăn mình gọi, trong lòng âm thầm cười, Thật sự muốn bao nuôi anh???.

Kết thúc bữa ăn vẫn không có thu hoạch gì, Tạ Tôn Lệ sắc mặt kém đi vài phần, bảo có việc sau đó rời đi, bỏ mặc Tiêu Chiến vẫn còn ngây ngốc trước sảnh lớn. Dĩ nhiên Tiêu Chiến không nói gì, cả buổi ngồi nghe cái tên tiểu nhân kia lãi nhãi thật nhàm chán, anh thà là nghe người nào đó luyên thuyên về mô tô hay ván trượt còn hơn. Lỗ tai vừa được giải thoát thì đến mắt và đầu óc cũng muốn đình công theo, đây chẳng phải là hậu quả của việc ăn quá no đó sao. Tiêu Chiến ngây ngốc là vì đồ ăn đã chiếm hết mọi ý nghĩ của anh rồi, chân cũng chậm chạp không muốn bước.

- Alo, còn nhớ đến lão tử?

- Thành Thành à, cậu lại bị sao nữa?

- Tiêu Chiến, cậu còn biết gọi tôi. Cậu về nước bao lâu rồi hả, tôi hỏi cậu, không phải từ đầu đã nói là cùng nhau về sao? Cậu về trước cũng không nói với tôi một tiếng, hại tôi từ Anh bay sang Milan chỉ để về cùng cậu, bay tới bay lui mấy tiếng đồng hồ kết quả vẫn là về một mình. Tiêu thiếu gia, cậu còn là con người sao?

- Thành Thành, tớ hơi mệt, cậu đến đón tớ có được không? _ Tiêu Chiến khóc dở, vừa mới được giải thoát khỏi lão già kia bây giờ lại phải ngồi đây nghe tên bạn thân này càm ràm. Hôm nay rốt cuộc là anh đã gặp hạn gì a.

- Chiến Chiến, cậu bị làm sao đấy? Cậu đang ở đâu, tớ đến ngay. _ Trác Thành nghe giọng nói ở đầu dây bên kia không còn chút sức lực liền chuyển sang lo lắng, vội hỏi địa chỉ anh sau đó phi xe tới đón.

30 phút sau, tại sảnh lớn khách sạn X.

- Tiêu Chiến, cậu có còn là con người không? Ăn no không về nỗi cũng gọi lão tử đến đón, lại còn dùng cái giọng điệu ấy. Có phải cậu thấy tôi tức chết cậu mới vừa lòng có phải không? Lão tử giờ này vẫn còn ngập việc trên công đoàn, vì một câu của cậu mà phi thân tới đây. Cậu xem, đoạn đường xa 50 phút tôi bay đến đây chỉ mất có 30 phút, cậu là muốn tôi chết có đúng hay không? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu tốt nhất là nên ngoan ngoãn nấu cho tôi một bữa ngon, còn không thì đừng trách tôi không nể tình.

- Thành Thành a, tớ xin lỗi mà. Tớ, tớ thật sự là không đi nổi nữa.

Tiêu Chiến vừa yên vị trên ghế phó lái đã chìm vào giấc ngủ ngon lành, lời nói của Trách Thành cứ như là ru cho anh ngủ vậy, không hề có chút ảnh hưởng nào. Trác Thành đành yên lặng nhìn tên đáng đánh kia ngủ ngon lành mà thở hắt một hơi. Cũng may cậu ta chỉ là ăn no, lúc nãy vừa nghe giọng anh như thế, cậu đã lo như thế nào, hình ảnh 20 năm trước lại hiện về khiến cậu thật không dám một chút chậm trễ. Thật may.

Đúng vậy, Trác Thành là bạn thân từ nhỏ của Tiêu Chiến, nhưng cả hai đã thất lạc nhau cũng gần 20 năm, cũng mới vừa gặp lại nhau vài tháng trước. Trác Thành là người đàn ông 34 tuổi, đẹp trai, thành công và tài giỏi. Cậu bây giờ đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành MC của các chương trình truyền hình thực tế có lượng training cực kỳ cao, lại còn tham gia diễn xuất. Trác Thành của hiện tại không còn là cậu thiếu niên nhút nhát được Tiêu Chiến bảo vệ năm xưa nữa, cậu giờ đây đã có chỗ đứng cho riêng mình, cũng có thể trợ giúp tốt cho Tiêu Chiến ở một số lĩnh vực.

Trác Thành đưa Tiêu Chiến về căn hộ của mình, ngôi nhà này cậu ta mới mua từ khi biết tin Tiêu Chiến sẽ về nước, cậu là dự định sẽ cùng Tiêu Chiến ở nơi này đến khi kết hôn. Dù sao bạn cậu cũng đã ở nước ngoài 10 năm rồi, cậu cũng được xem như là chủ nhà đi, chủ nhà thì nên tiếp đón anh một cách đàng hoàng mới được. Nhưng ai mà ngờ, cái tên đáng đánh này lại bỏ rơi cậu, một mình chạy về nước trước, rồi lại còn không thèm liên lạc với cậu. Báo hại cậu cả mấy tháng này cứ luôn liên hệ hết đầu này chỗ kia hỏi thăm tin tức.

- Này, dậy đi, tới rồi.

- ...

- Này, sâu ngủ, dậy đi. Dậy mà còn nấu cơm cho tớ nữa.

- A, Thành Thành à, tớ muốn ngủ.

- Ngủ ngủ cái đầu heo nhà cậu, nhanh dậy cho tớ. Nếu không tớ bỏ cậu ngoài xe.

Sau một hồi vật lộn Trác Thành cũng lôi được Tiêu Chiến vào nhà, cậu trực tiếp dắt anh lên lầu, sắp xếp chỗ ngủ cho anh xong mới quay vào bếp, nấu cho mình một tô mì xem như xong bữa tối.

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến còn đang ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh vươn tay tắt điện thoại nhưng tiếng chuông liên tiếp dồn dập, thật như muốn phá nát màn nhỉ anh mà. Khó chịu bắt máy, cũng chẳng buồn mở mắt xem người ấy là ai, giọng anh vẫn còn ngáy ngủ.

- Alo,

- TIÊU CHIẾN!

Đầu dây bên kia như là mất hết kiên nhẫn, giọng cũng lớn hơn bình thường vài tông, nhưng chất giọng ấy, Tiêu Chiến anh chưa bao giờ quên.

- Nhất Bác, có chuyện gì?

- Trưởng Phòng Tiêu, anh đang ở đâu đấy hả?

- _ Sao lại thành Trưởng phòng Tiêu rồi?_ Tôi ở nhà, Vương Tổng, mới sáng sớm cậu đã làm sao thế?

- Tôi đang ở nhà anh!

Vương Nhất Bác nói ra những chữ này đích thực là gằng từng chữ một, có lẻ đang rất tức giận. Đêm qua nhận được tin báo anh đi ăn cùng lão già Tạ Tôn Lệ cậu đã rất tức giận rồi, sáng sớm nay lại thấy được hình ảnh anh cùng một người đàn ông khác bước ra từ khách sạn, người đó còn là MC quốc dân kiêm anh vợ họ tương lai. Cậu tức giận quên luôn mối quan hệ của hai ngừoi hiện tại, lái mô tô một cước phi thẳng đến căn hộ anh đang ở, dùng chìa khóa của mình mở cửa bước vào, rõ ràng cả tối hôm qua chủ nhân căn nhà này không hề về nhà. Cậu tức giận đến trán cũng nổi gân xanh, nhấn giữ phím 1 trên điện thoại, lại là nghe được cái giọng ngáy ngủ của ai kia.

- Anh có thật sự biết mình đang ở đâu không, Tiêu Chiến?

Tiêu Chiến bên này nghe được giọng của Vương Nhất Bác liền tỉnh, anh ngồi bật dậy, nhìn trái nhìn phải sau đó mới xác nhận không phải phòng mình thật. Sắp xếp lại một số chuyện tối qua, anh kết luận, có lẻ đây là nhà của Trác Thành đi.

- Nhất Bác, anh đang ở nhà bạn.

- Bạn? Là bạn nào?

- Âyza, Nhất Bác, nói cậu cũng đâu có biết a.

- Tiêu Chiến, anh có thật sự biết mình đang làm gì không hả? Anh là đang ở nhà của MC Trác sao?

- Nhất Bác, sao cậu biết. Cậu quen Thành Thành sao?

- Thành Thành, gọi cũng đến thân mật nhỉ?

- Nhất Bác, anh..

- Tiêu Chiến, anh ở yên đó, tôi bây giờ sang đó đón anh.

Không đợi Tiêu Chiến nói gì thêm, Vương Nhất Bác đã tắt máy sau đó xuống nhà phi mô tô đến địa điểm mới. Tiêu Chiến còn ngẩn ngờ nhìn chiếc điện thoại, anh còn chưa nói địa chỉ nhà mà, cậu biết nhà Trác Thành sao?

Tiêu Chiến thả điện thoại xuống giường, lơ đảng bước vào nhà vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà. Căn nhà hoàn toàn không có người, Trác Thành chết dẫm lại bỏ anh một mình ở nhà. Thật đáng ghét. Tiêu Chiến tiến đến phòng bếp, trên bàn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, Thành Thành nhà anh đúng là tốt nhất, còn biết để lại giấy note cho anh nữa. "Tiêu Chiến, tớ có chút việc phải xử lý gấp, cậu dậy rồi thì ăn sáng rồi mới đi làm nhé. Xử lý xong công việc tôi sẽ gọi cho cậu. Hôm nay chuyển sang nhà tôi ở đi. Trác Thành". Tiêu Chiến vừa đọc đọc mấy chữ ngoằn ngòe của tên MC quốc dân kia vừa cắn một miếng bánh bao. Dọn sang ở với cậu ta, anh không muốn nha, ở đây vừa xa công ty lại vừa xa người kia nữa, không muốn không muốn. Tiêu Chiến còn chưa ăn hết một cái banh bao nhỏ thì đã có tiếng chuông cửa vang lên, chắc cậu ta quên đồ nhỉ. Tiêu Chiến nhét hết mẫu bánh bao còn lại vào miệng, khiến cho hai má anh phồng lên, môi chu chu trông rất đáng yêu, nhanh chóng chạy ra mở cửa.

- Chành Chành (bởi vì trong miệng có thức ăn nên nói không rõ chữ)

- TIÊU CHIẾN.

Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt Vương Nhất Bác là anh đang mặc đồ ngủ của người khác, miệng còn chu chu, hai má lại phồng phồng, là bán meo cho ai xem đây chứ hả. Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác thì nuốt vội thức ăn trong miệng, làm cho bản thân bị nghẹn đến không thở nổi, mặt đỏ lự ánh mắt còn vươn chút nước. Vương Nhất Bác thấy anh như vậy liền lách người bước vào, kéo tay anh vào phòng bếp lấy nước cho anh uống. Cậu đưa nước tới, anh liền nhận, rất thuận tay mà đưa lên uống một ngụm, lại đưa trả về tay cậu. Cả quá trình luôn là trơn tru thành thục đến lạ thường. Đến khi Tiêu Chiến dần lấy lại đươc nhịp thở bình thường Vương Nhất Bác mới buông bàn tay đang nắm chặt khủy tay anh ra, bước tới phòng khách, ngồi vào sô pha, tự nhiên như nhà của mình.

- MC Trác đâu? _ Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ung dung bước lại gần thì càng thấy tức giận. Anh và anh ta là quan hệ gì, sao lại thân thiết như vậy, còn đưa nhau về nhà. Anh ta còn để anh tự tiện ở nhà một mình, tin tưởng nhau như vậy?

- Nhất Bác, sao cậu lại quen Thành Thành, lại còn biết nhà riêng của cậu ấy?

- Tiêu Chiến, tôi còn chưa hỏi anh. Hôm qua anh đã đi đâu, anh đã làm gì?

- Nhất Bác, cậu hỏi vậy là có ý gì?_ Tiêu Chiến nhận thấy được hôm nay thái độ của Vương Nhất Bác rất khác. Kể từ lúc gọi điện đã khác rồi, giờ lại còn chạy đến nơi này chất vấn anh hôm qua đi đâu làm gì? Mới sáng sớm cậu là bị làm sao a?

- Trưởng Phòng Tiêu, chắc anh còn nhớ, mình là ai chứ?

- Vương Tổng, ngài đây là có ý gì?

- Vẫn còn biết mình là nhân viên của tôi sao? Trưởng Phòng Tiêu vậy chắc anh cũng biết, anh bây giờ chính là bộ mặt của Nhất Chiến chứ?

- Vương Tổng, đương nhiên tôi biết. Tôi đã làm gì ảnh hưởng đến hình ảnh công ty sao?

- A. Vậy là Trưởng Phòng Tiêu đây còn chưa xem tin tức sao? Phải rồi, chắc là vẫn còn sung sướng tận hưởng cảm giác khoái cảm hôm qua còn sót lại nên chưa thức giấc a.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt đầy nghi ngờ, tin tức, bộ có tin tức gì liên quan tới anh sao. Ai lại có thể dễ dàng có được tin tức của anh chứ. Cũng không khiến bản thân ôm mối nghi ngờ quá lâu, Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại mà Vương Nhất Bác đưa tới, đập vào mắt anh là hình ảnh anh cùng Trác Thành lôi lôi kéo kéo bước ra từ sảnh chính khách sạn X. Góc chụp cũng thật biết cách chọn nha, anh còn nhớ tối qua vì mình đi không nổi nên Trác Thành mới dìu anh, nhưng sao qua cái góc chụp này lại thành Trác Thành đang ôm anh? Tiêu Chiến trợn tròn mắt kinh ngạc, sau đó hỏi Vương Nhất Bác

- Em đã kiểm tra hình ảnh này chưa? Là thật hay là ghép?

- Là ảnh thật. _ Vương Nhất Bác nhất thời mở lớn mắt, thái độ này là như nào? Chẳng phải người gặp tình huống này thường sẽ xoắn xuýt lên hay sao? Nếu chuyện trong này là thật thì lo sợ hoảng hốt rồi tìm cách biện minh. Nếu chuyện này là sai sự thật thì là tức giận cùng vô cùng tức giận. Đến cả như cậu khi nhìn thấy tin này cũng không bình tĩnh nổi mà phi thân tới đây, còn thái độ trầm tĩnh này của anh là sao, là đúng hay không đúng? Vương Nhất Bác âm thầm quan sát anh, đúng là không có chút nào lo sợ, cũng không có chút nào xấu hổ, chỉ có một chút bất ngờ. Anh cười cười nhìn bức ảnh, sau đó đọc tiếp mấy bài tic thì nhíu mày nhận xét.

- Nhất Bác à, họ cũng thật bổ não nhỉ, chỉ là một bức hình hai người đàn ông cùng nhau bước ra khỏi cửa khách sạn mà đã viết được những tin như thế này. Nào là MC quốc dân là người đồng tính luyến ái, nào là Tiêu Chiến được MC quốc dân bao nuôi, vân vân. Chẳng phải khách sạn này còn có tầng nhà hàng sao, còn có cả tầng quán bar nữa, sao họ chỉ nghỉ được có thế chứ. À, Thành Thành, có lẻ hôm nay cậu ấy đi làm sớm là vì chuyện này. _ Tiêu Chiến như nhớ ra điều quan trọng, quên mất điện thoại mình đang cầm là của Vương Nhất Bác trực tiếp ấn số gọi tới cho Trác Thành, cùng là nhân vật chính trong câu chuyện này, lại là người nổi tiếng, chắc cậu ấy là người chịu thiệt nhất. Sau hồi chuông dài không ai bắt máy, Tiêu Chiến lại trở vào ứng dụng wechat, nhắn tin hỏi thăm công việc của Trác Thành, cũng không hề nhận ra vì sao trong điện thoại Vương Nhất Bác lại có wechat của vị MC quốc dân kia.

- Tiêu Chiến._ Vương Nhất Bác bên cạnh nhìn thấy hết một tràn này, nhìn anh thành thuộc đến không tin vào mắt mình. Bản thân cũng là đương sự, lại đi lo cho người khác.

- A, Vương Tổng, tôi thật sự không có làm gì. Thành Thành là bạn từ thởu nhỏ của tôi, hai chúng tôi cùng nhau lớn lên, thân thiết cũng là chuyện bình thường. _ Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái. Nhìn biểu tình cậu đã bớt tức giận hơn ban nãy, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại luyên thuyên_ Vương Tổng a, cậu là định xử lý chuyện này thế nào?

- Xử lý thế nào?

- Không phải là nên xử lý sao? Họ làm vậy là bôi nhọ Trác Thành, bôi nhọ tôi, gây ảnh hưởng xấu đến hình tượng của Nhất Chiến, chúng ta cần phải kiện họ tội danh này, lấy đó làm răng cho những kẻ có ý đồ bất chính.

- Tiêu Chiến, anh nghĩ mình là ai, nếu hình tượng công ty vì anh mà bị ảnh hưởng, chi bằng tôi trực tiếp sa thải anh, như vậy chẳng phải là nhanh hơn sao?

- Vương Tổng, cậu thật tuyệt tình.

- Tuy nhiên, tin tức này tôi đã cho người ép xuống..

- Đa tạ Vương Tổng_ Tiêu Chiến còn chưa để Vương Nhất Bác nói hết đã nhanh nhảu cảm ơn.

- Có điều không phải là vì anh, mà là vì chị họ của tôi.

- Chị họ, chị họ của cậu thì liên quan gì tới chuyện này? _ Em có chị họ từ bao giờ thế, sao anh lại không biết nhỉ?

- Bởi vì chị họ tôi là vị hôn thê của bạn thân anh.

Tiêu Chiến nghe được ba chữ "vị hôn thê" thì tự dưng chua chát, à đúng rồi, Vương Nhất Bác cậu ấy cũng có vị hôn thê. Tiêu Chiến bỗng dưng im bặt, ánh mắt hiện lên vẻ mất mát khiến Vương Nhất Bác nghi ngờ. Anh là vì ba chữ kia mà thất thật vọng, không phải anh bảo cùng anh ta là quan hệ bạn bè thôi sao, vậy vẻ mặt này giải thích như thế nào? Vương Nhất Bác cũng im lặng nhìn anh, nhìn thấy sự mất mát pha lẫn chua xót trong mắt anh, khiến cậu không nói nên lời. Hai người cứ im lặng như thế cho đến khi điện thoại trong tay Vương Nhất Bác vang lên, là Trác Thành gọi lại. Vương Nhất Bác bất đắt dĩ nghe máy, còn mở loa ngoài

- Nhất Bác, anh đang trên đường đi tìm chị em. Em hãy tin anh, Tiêu Chiến cậu ấy là bạn thân anh, tụi anh thất lạc nhiều năm mới vừa gặp lại. Những lời báo chí viết chỉ là bịa đặt, em đừng tin nhé. Nếu Tử Nghĩa, chị em có hỏi, em hãy giúp anh giải thích chút nhé.

- Thành ca, em đang ở nhà anh, Tiêu Chiến cũng ở đây, em đang mở loa ngoài.

- Vậy tốt quá, Nhất Bác à, em hãy hỏi cậu ấy đi, cậu ấy sẽ giúp anh giải thích rõ ràng.

Giọng của Trác Thành là vô cùng thỏa mái và yên tâm khi nghe Vương Nhất Bác hiện tại đang ở nhà mình, còn cùng Tiêu Chiến. Trác Thành tin tưởng Tiêu Chiến sẽ giúp cậu trấn an người em vợ này, biết đâu còn có thể giúp cậu nói một chút với Tử Nghĩa. Qủa thật việc này đối với cậu cũng không quá khó giải quyết, ngừoi nổi tiếng mà, lâu lâu bị hắc là chuyện bình thường. Nhưng Trác Thành đang chuẩn bị kết hôn cùng Mạnh Tử Nghĩa, cậu là không muốn bị ảnh hưởng đến tâm trạng người thương. Cô ấy đã vì anh mà chờ đợi suốt mấy năm trời, cậu không thể vì chút việc này lại khiến cô không vui. Yêu một người là luôn muốn bảo hộ người ấy vui vui vẻ vẻ cả một đời không phải sao?

Tiêu Chiến vẫn là không thể thoát ra những suy nghĩ trước đó, ba chữ kia cứ quanh quẩn trong đầu, thật khó chịu. Vương Nhất Bác cũng đã tắt điện thoại, nhưng anh vẫn cứ thừ người ra như thế. Cậu thấy anh là như bị tổn thương, có phải đây là mối tình đầu của anh, người mà Hạ Vân nói rằng anh vì người đó mới biến mất. Nhưng người ta bây giờ đã có vị hôn thê, vị hôn thê ấy còn là chị họ của cậu. Mấy năm qua cậu là người chứng kiến tình yêu của hai người họ lớn lên và trưởng thành, khó khăn lắm hai người mới đi được đến bước này. Cậu cảm nhận được Thành ca là yêu thương chị họ mình thật lòng, vậy Tiêu Chiến, anh là đơn phương sao? Đơn phương yêu một người là khó khăn đến thế nào cậu hiểu rõ. Tiêu Chiến anh ấy lại còn đơn phương bạn thân mình, giờ lại chứng kiến người ấy hạnh phúc bên một cô gái khác, anh phải đau khổ bao nhiêu chứ. Vương Nhất Bác tiến lại gần, ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt sống lưng anh, dỗ dành anh. Tiêu Chiến cảm nhận hơi ấm từ trên người cậu, mùi hương này thật quen thuộc. Nhất Bác à, người ta nói đổi người yêu sẽ đổi luôn mùi nước hoa, tại sao em vẫn còn giữ? Hay đơn giản, đoạn thời gian đó đối với em căn bản không phải là yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net