CHÁP 5: NGƯỜI - CỦA - TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về lại căn hộ của anh, sau đó liền rời đi. Anh cũng không lấy làm lạ, cậu như vậy đối với anh đã là tốt lắm rồi. Đôi khi anh thấy bản thân mình thật tồi tệ, đàn ông con trai lại đi cướp một người đàn ông khác từ tay một cô gái. Anh biết mình vô sỉ, anh chỉ muốn ngày ngày bên cạnh cậu, ngày ngày nhìn thấy cậu hạnh phúc. Người ta thường nói "Yêu một người là luôn muốn bảo hộ người ấy vui vui vẻ vẻ cả một đời không phải sao?"

Tiêu Chiến đi làm lại vào thứ hai, tin tức kia cũng đã hoàn toàn biến mất. Vương Nhất Bác nói sẽ cho người ép xuống, cũng không ngờ còn có thể khiến nó biến mất chỉ trong một buổi sáng. Ngay sau đó, MC quốc dân Trác Thành công khai tuyên bố sắp kết hôn cùng diễn viên xinh đẹp Mạnh Tử Nghĩa, tin tức này hầu như là pháo nổ trong giới giải trí, lại là do đích thân đương sự lên tiếng, khiến mọi người đều quên sạch tin bát quái lần trước. Nhất Chiến hầu như là không bị bất cứ ảnh hưởng nào.

Hôm nay lại như nửa tháng vừa rồi, Hoàng Ngân vẫn gọi với theo Tiêu Chiến bảo anh nhận hoa. Tiêu Chiến lần này không còn bộ mặt tươi cười nhận hoa nữa mà trực tiếp quăng vào sót rác gần đấy, đến cả thiệp cũng chẳng buồn đọc qua.

Vương Nhất Bác ngang qua quầy lễ tân, thấy bó hoa nằm yên vị trong sọt rác, mặt đen thêm một bậc, lặng lẻ vào thang máy. "Anh thật chung tình"

Dĩ nhiên Vương Nhất Bác là nghĩ đến nửa tháng nay người tặng hoa cho Tiêu Chiến là Trác Thành. MC Trác ngày ngày đều rất nhiều hoa, Tiêu Chiến lại thích hoa như vậy, gửi cho anh cũng xem như không uổng phí. Cậu cũng là học theo người ta, muốn anh được vui vẻ, lại không biết được chính mình đã tự bổ não quá nhiều.

Tiêu Chiến ôm một bụng tức tối bước về phòng làm việc, chỉ cần nghĩ đến lão già kia, hay bất cứ thứ gì làm anh nghĩ tới lão đều làm anh ghét bỏ, cơn buồn nôn hôm trước anh đã cố gắng kiềm nén lắm rồi, đừng bắt anh hung ác. Vừa trấn ổn tinh thần, chuẩn bị bắt đầu ngày làm việc mới, lại bị tiếng chuông điện thoại lôi ngược trở về. Nhìn cái tên đang nhảy nhảy trên màn hình điện thoại kia, anh thật muốn nghiền nát lão ta.

- Chiến Chiến,

- Tạ Tổng, có chuyện gì sao?

- Không có chuyện gì thì không gọi cho em được sao?

- Vậy xin lỗi Tạ Tổng tôi cúp máy đây.

Tiêu Chiến như đứt hết dây thần kinh kiên nhẫn, anh trực tiếp ngắt máy, sau đó nhắn một tin tới dãy số nước ngoài "Tạ Tôn Lệ muốn bao nuôi tớ"

Tiêu Chiến hôm nay làm chuyện gì cũng đều là không thuận lời, giờ trưa còn bị "cấp trên" gọi đi ăn. Tuy là đi ăn món lẩu anh thích, nhưng khi đi ngang qua người đang ngồi đối diện kia vẫn không tự chủ được hít lấy mùi hương ấy. Nó khiến anh nhớ rằng, cậu trước giờ chỉ có một mùi hương này mà thôi.

- Trưởng Phòng Tiêu, lễ đám cưới của MC Trác Thành và diễn viên Mạnh Tử Nghĩa anh không cần đi, tôi sẽ sắp xếp người khác. _ Vương Nhất Bác thấy anh từ khi bước vào cứ thẩn thờ, nghĩ là anh vẫn còn buồn nên lên tiếng trước.

- A, Tại sao?_ Tiêu Chiến biết trước giờ Nhất Chiến đều quan hệ rất tốt trong giới giải trí, còn chưa kể chú rể còn là người đại diện một số thương hiệu của tập đoàn.

- Anh không thích thì không cần phải đi.

- Được, cảm ơn Vương Tổng._ Tiêu Chiến thấy cũng đúng, anh đúng là không nên đi. Tuy Trác Thành là bạn thân anh, nhưng anh sẽ tìm cách bù đắp cho cậu ấy sau. Đám cưới này không chỉ của riêng bạn thân anh, cô dâu còn là chị họ của Vương Nhất Bác. Đám cưới chị họ, dĩ nhiên người trong gia đình cũng có mặc rồi, "vị hôn thê" chắc cũng sẽ trở về cùng tham dự đi, dù sao cũng là chị họ tương lai bên nhà chồng mà. Bảo anh đi nhìn người thương của mình sánh bước cùng người khác, anh không làm được. Dù rằng anh chọn ở bên cạnh, im lặng ở bên nhìn thấy người thương hạnh phúc, nhưng bảo anh nhìn người thương sánh vai cùng người thương hạnh phúc, anh không thích tự ngược như vậy a.

Vương Nhất Bác thấy anh đồng ý còn nói cảm ơn cũng không nói gì nữa, yên lặng gắp đồ ăn cho anh. Có nỗi đau nào đau hơn là nhìn người mình thương đau khổ vì người thương hay không?

Buổi chiều tan ca, Tiêu Chiến như thường lệ vẫn đi bộ về khu nhà mình, vừa đi vừa nghĩ nên tặng quà cưới là gì cho Thành Thành yêu dấu của anh. Cậu ấy cũng đã 34 tuổi rồi, nghe kể còn là rất khó khăn mới đến được với nhau, càng là phải chúc mừng cậu ta thật lớn mới được. Tiêu Chiến mãi nghĩ nên cũng không thấy được chiếc xe Mercedes đen hôm trước lại đỗ trước mặt mình. Tên áo đen kia lại hăm he đe dọa anh lên xe. Được thôi, muốn bao dưỡng anh, anh cho ông ta tha hồ mà bao dưỡng. Tiêu Chiến cười lạnh, bước lên xe ngồi an vị vào ghế sau. Tên cận về thấy anh ngoan ngoãn như thế cũng nhếch miệng cười, đúng là tiểu hồ ly, cũng được có thế. Tiêu Chiến không để tâm ánh mắt khinh bỉ của hắn, chỉ cầm điện thoại nhắn hai ba tin sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Lần này chiếc xe đưa anh đến một nơi xa hoa hơn, cũng riêng tư hơn, một khách sạn có nhà hàng trên sân thượng, là kiểu nhà hàng còn có cả hồ bơi. Tạ Tôn Lệ đúng là không đợi nổi nữa, hắn ta bao nguyên cả tầng này, chắc cũng dự định hôm nay không đạt được ý nguyện quyết không ra về.

Cáo già đã bắt đầu săn mồi rồi đây. Hóa ra Tạ Tôn lôi kéo người tài theo phương cách này sao. Cũng thật quá ghê tởm rồi. Tiêu Chiến biết rõ ý định của hắn ta, nên cũng hết sức tự nhiên mà thuận nước đẩy thuyền. Để xem, hắn ta còn làm ra tới chuyện gì.

- Chào Tạ Tổng, ngài đây là có ý gì?

- Chiến Chiến, anh chỉ là muốn mời em bữa cơm, em xem.

- Được thôi, vậy thì tôi không khách sáo nữa._ Tiêu Chiến ngồi vào bàn, chiếc bàn được thiết kế rất "tiện lợi", lại nhìn sang bên cạnh, chiếc giường tròn trang trí vô cùng bắt mắt khiến người ta không khỏi liên tưởng chuyện gì khác. Khung cảnh mờ ảo, lại thêm gió trời mát mẻ như thế này, đúng là thiên thời, địa lợi nha.

- Chiến Chiến, em đã suy nghĩ chưa? Về việc sẽ sang Tạ Tôn làm việc mà anh nói với em hôm trước? _ Sau khi nhân viên phục vụ mang hết đồ ăn lên cũng tự động lui xuống, mấy tên cận vệ của hắn ta cũng rút lui canh ở tầng bên dưới. Tạ Tôn Lệ cầm ly rượu trên tay, cụng vào ly bên cạnh tay anh, thong thả lên tiếng.

- Tại sao tôi phải nghe lời anh?_ Tiêu Chiến cũng đưa tay cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm, lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn đôi mắt hiện lên tiếu ý của hắn ta. Muốn chuốc rượu anh sao, đúng là nằm mơ.

- Chẳng phải...(Tạ Tôn Lệ vẫn là tin tưởng Tiêu Chiến đã đổ hắn rồi, chỉ là đang làm giá chút thôi, nên nhịn không nói lời kia, bình thản trả lời) chẳng phải là muốn gần em hơn hay sao. Em nói xem, nếu em chuyển sang Tạ Tôn làm việc, chúng ta có thể đều mỗi ngày....

Lời còn chưa nói hết, sắc mặt Tạ Tôn Lệ đã chuyển sang khó coi, giương mắt nhìn về phía sau lưng Tiêu Chiến – người thanh niên trên người tỏa ra hàn khí, lại nhìn bằng ánh mắt thập phần nguy hiểm đang tiến lại gần. Tiêu Chiến nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Tôn Lệ thì nở nụ cười, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo đứng dậy. Vì lực đạo quá mạnh nên khi đứng dậy bắp đùi anh bị va vào cạnh bàn, một tràn đau nhức ập đến khiến đôi mắt phượng hơi hiện lên ánh nước. Vương Nhất Bác thấy một màn cảnh này, lại càng thêm nghĩ Tạ Tôn Lệ là đang ức hiếp anh, nên anh mới khóc đến như vậy, hàn khí quanh người lại thấp đến bức người. Tạ Tôn Lệ bấy giờ mới nén sợ hãi, bực tức lên tiếng:

- Là ai mà dám động vào người của tôi?

Vương Nhất Bác quét mắt nhìn anh lại trừng hắn, rít từng chữ:

- Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nghe được giọng nói quen thuộc, lại nghe cái tên quen thuộc, sao lại là cậu ấy. Tạ Tôn Lệ thoáng cứng đờ, sau đó cũng lấy lại ý thức, cười khẩy nhìn Vương Nhất Bác.

- Ây da, là Vương Tổng có phải không? Trùng hợp như vậy?

- Trùng hợp? _ Vương Nhất Bác không ngừng phóng khí lạnh, trừng mắt nhìn tên tiểu nhân trước mặt.

- Vương Tổng, ngài cũng thật quản chuyện dài tay quá rồi đi. Bây giờ cũng đã hết giờ làm việc rồi, cậu cũng không cần phải quản chuyện cá nhân của nhân viên mình chứ hả? Phải không, Chiến Chiến?

- Chiến Chiến? _ Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nhắc lại như thể không tin vào tai mình. Hết nhìn Tạ Tôn Lệ lại nhìn sang Tiêu Chiến. Chiến Chiến? anh để hắn ta gọi anh thân mật đến như vậy?

Tạ Tôn Lệ thấy được khuôn mặt tức đến trắng xanh một mảng của Vương Nhất Bác thì cừoi càng lớn. Cậu xem, nhân viên ưu tú của công ty cậu đang hẹn hò với tôi. Ha ha, Vương Nhất Bác, cậu cũng có ngày này.

Vương Nhất Bác cơ bản là không để ý đến Tạ Tôn Lệ, ánh mắt anh giờ này chỉ chăm chú tập trung trên người Tiêu Chiến. Từ nãy giờ anh chưa hề lên tiếng, mặt cứ đỏ lừ, cổ tay nơi anh và cậu tiếp xúc nóng như lửa, thân thể lại không an phận mà uốn éo, mắt lại vươn một tầng sương mờ. Biểu hiện này...là đang say sao. Vương Nhất Bác liếc nhìn trên bàn, ly rượu đầu tiên anh chỉ mới nhấp một ít đã thành ra thế này rồi. Không nghi ngờ gì nữa, là hắn ta dở trò bỏ thuốc anh. Vương Nhất Bác như bị nhận định của mình làm cho run sợ, nếu không phải cậu luôn cho người bảo vệ anh, nếu hôm nay người đến đây đưa anh về không phải là cậu thì sao. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu khiến cậu không dám trả lời, nghĩ cũng không dám nghĩ. Vương Nhất Bác trực tiếp cuối người, bế người con trai đang lươn lẹo bám trên tay cậu kia lên, hướng cửa chính định rời đi.

- A, Vương tổng, ngài đây là đang làm gì?

- Làm gì? Đưa người của tôi về. Có được không?

- Người...người của cậu? _ Tạ Tôn Lệ có hơi chút không tiếp thu kịp. Vương Nhất Bác vậy mà bế một người đàn ông vào lòng, lại còn là bế kiểu công chúa, thân mật đến như vậy.

- PHẢI, NGƯỜI – CỦA - TÔI. _ Vương Nhất Bác gằng từng chữ như muốn khẳng định lại với hắn ta. Anh chính là người của cậu, ai cũng không được đụng tới.

- Vương Tổng, ngài có nhầm lẫn gì không? Đây là đã tan làm, Tiêu Chiến sẽ không phải là nhân viên của cậu. Tiêu Chiến có người mình thích, cậu cũng không được can dự vào. _Tạ Tôn Lệ vẫn còn mãnh liệt tin vào những gì chủ cửa hàng hoa đó nói. Dù hắn ta có thủ đoạn đến mức nào, nhưng nói không có tí cảm tình nào với Tiêu Chiến thì là không đúng. Cũng chẳng kinh ngạc, Tiêu Chiến đẹp đến thế kia mà, ai mà không động lòng được cơ chứ. Hơn nữa, vừa rồi khi hắn hạ thuốc Tiêu Chiến là hạ vào trong cả chai rượu kia, tuy hắn chỉ uống một ngụm nhỏ, nhưng thuốc hình như cũng có tác dụng rồi. Vốn là định hôm nay sẽ hoang lạc với đại mỹ nhân một phen, giờ thì,... nếu mỹ nhân đi rồi, ai sẽ là người giúp hắn "giải thuốc" đây.

- Vậy Tạ Tổng nói xem, người Tiêu Chiến thích là ai?

- Dĩ nhiên là tôi. _ Hắn ta mạnh miệng thừa nhận.

Vương Nhất Bác khẽ cười khinh bỉ, sao đó cọ cọ cằm mình vào trán của anh, nhẹ giọng hỏi:

- Tiêu Chiến, anh là của ai?

- Anh, anh là của Vương Nhất Bác nha.

Tạ Tôn Lệ trực tiếp kinh hãi, vô lực ngồi trở về vị trí cũ. Một màn vừa rồi là gì đây, Vương Nhất Bác vậy mà lại, mà lại cùng.... cùng. Tiêu Chiến cũng..cũng.... hắn ta là bị dọa cho sợ không nói nên lời.

Vương Nhất Bác vốn nghĩ đáp án sẽ là Trác Thành, còn chuẩn bị nói với tên tiểu nhân kia rằng Trác Thành nhờ cậu đến đón anh. Nhưng sau khi nghe Tiêu Chiến mơ mơ hồ hồ trả lời tên mình trong lòng vui sướng bế anh trực tiếp ra xe, một đường về nhà, ôm thẳng lên phòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net