chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đó cậu lúc này chỉ có hình ảnh anh cùng người khác, và hình ảnh anh bỏ đi, cùng những câu nói anh đã nói với cậu. Cậu dùng hết sức lực để thúc vào trong, anh bên dưới cũng chỉ biết nói những  lời, trái với lương tâm của mình cho đến khi cậu nói.

- VƯƠNG NHẤT BÁC : "anh mún được thỏa mãn đúng không ?, được, tôi sẽ cho anh thỏa mãn ".

- TIÊU CHIẾN : "cậu lại muốn làm gì "

- VƯƠNG NHẤT BÁC : cậu cho bốn người đến khách sạn xxx, đường xxx, phòng xxx, ngay cho tôi.

- TIÊU CHIẾN : cậu muốn làm gì vậy, thả tôi ra.

cậu rút cự vật ra khỏi người anh ,rồi bước vào phòng tắm không nói với anh lời nào.
Sau khi cậu đóng cửa phòng tolet lại. Anh cảm thấy một cảm giác bất an chổi dậy, cố vùng vẫy để thoát khỏi, nhưng có lẽ đìu là thất vọng, nhắm mắt anh đành buông xuôi tất cả ,mặt cho cậu muốn làm gì làm.

_______

Chưa đầy ba mươi phút, bốn người đàn ông cao to đã xuất hiện trước phòng cậu. Cậu mở cửa ra, bọn họ liền cuối đầu chào rồi đi vào, anh nhìn thấy họ linh cảm không tốt mún lùi về sau, nhưng làm sao lùi được khi tay chân anh đã bị cậu trói lại. Anh tuyệt vọng hướng mắt nhìn về hướng cậu.


- VƯƠNG NHẤT BÁC : tụi bây thấy người nằm trên giường, thế nào.


- NĂM NGƯỜI ; dạ....


- TIÊU CHIẾN : Vương Nhất Bác, cậu muốn làm gì.

- VƯƠNG NHẤT BÁC : tao cho tụi bây anh ta.

Năm người đàn ông cao to nghe anh nói thì như hổ đói lao vào anh, anh vùng vẫy la hét cầu xin cậu nhưng cậu không hề động lòng dù chỉ một chút, cậu thảng nhiên ngồi nhìn cảnh trước mắt mình.
Bọn họ người thì hôn cổ anh, người thì sờ mó lung tung, anh đến sự tận cùng của tuyệt vọng, anh buông xui tất cả, anh không vùng vẫy, nằm im trên giường, nước mắt trào ra, nhắm mắt lại anh nói trong tâm. ( Nhất Bác, sao em lại vô tình đến vậy, em lại nhẫn tâm để người khác làm vậy với anh, không sao, anh sẽ không hận em, nhưng mà anh sẽ không để bọn họ làm vậy với anh. Đời này anh vẫn sẽ yêu mình em, và cũng chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể vào trong đó, nhất bác tạm biệt. ) anh đưa đầu lưỡi lên răng, cắn thật mạnh vào lưỡi, hước lên, anh nằm xuống, đôi tay đang nằm chắc cũng buôn ra, một dòng máu nhỏ chảy từ môi anh ra. Năm người đàn ông cao to, sau khi thấy anh không vùng vẫy thì ngước lên nhìn anh, bọn họ thấy máu từ trong miệng anh chảy ra, một trong năm người đã đưa tay lên sờ mũi anh, hắn ta phát hiện anh không còn thở nữa, sợ hãi quay lại nói với cậu, cậu đang cười nghe tên đó nói thì không còn cười nữa.
Cậu từ từ bước lại người anh, đưa một ngón tay lên mũi anh, cậu chết sững khi anh không còn thở.

- VƯƠNG NHẤT BÁC : cút, cút hết ra ngoài.

Năm người đó nghe cậu quát, thì rôm đồ chạy ra khỏi phòng, Cậu lúc này mới gọi tên anh.

- VƯƠNG NHẤT BÁC : Tiểu Tán, anh sao vậy, anh có phải là đang giả vờ không, chắc chắn là anh đang giả vờ, để gạt tui để bỏ trốn cùng tên kia đúng không. Anh mau mở mắt ra đi, Tiêu Chiến, anh có nghe không, nếu như anh không mở mắt tui sẽ cho người giết chết hắn ta đấy, Tiêu Chiến, TIỂU CHIẾN.

Cậu ôm đầu khóc gọi tên anh, cậu sai rồi sai thật rồi, cậu chỉ muốn xem anh sẽ làm gì khi bị bọn họ làm vậy, nhưng mà cậu không nghĩ anh lại cắn lưỡi. Nước mắt cậu từng giọt rơi xuống, cậu như nhớ ra chuyện gì ,liền móc trong túi quần ra chiếc điện thoại, bấm số điện cho bác sĩ đến đây, bên kia đầu giây vừa nhắc máy cậu quát lớn.


- BÁC SĨ ; Dạ tôi nghe ạ.

- VƯƠNG NHẤT BÁC : TUI CHO ÔNG MƯỜI PHÚT NỮA PHẢI CÓ MẶT Ở CHỖ CŨ, NẾU TRỄ TÔI SẼ GIẾT CHẾT ÔNG.


Nói rồi cậu cúp máy, ôm lấy anh vào lòng, /Tiêu Chiến, haha, tôi sẽ không để anh chết yên ổn vậy đâu /. Ông bác sĩ nghe cậu quát, liền không kịp thay đồ chạy đến khách sạn ngay. Vừa đến cậu đã nắm cổ áo bác sĩ đeo dọa ông ta.
Ông bác sĩ tay chân rung rẫy khám cho anh, ông ta khám xong miệng lấp bắp nói với cậu.

- BÁC SĨ ; thưa cậu, cậu ta hiện tại đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần cho cậu ấy uống mỗi ngày một viên thuốc này là sẽ khỏe thôi ạ.

- VƯƠNG NHẤT BÁC : cút đi.

Ông ta vừa nghe cậu nói, ba chân bốn cẩn chạy đi.
Cậu nhìn về hướng anh, rồi đống cửa lại đi đến nơi giam giữ,  Đạm Đài Mạc Phong Vũ.



Hihi, ra rùi nè, sắp hết ngược rùi nhe, à mà chắc ngày mối hoặc hết tuần này tui mới ra nữa nhe, hiện tại tui không có thời gian.
M.n đọc truyện xong nnmđ nhe bye

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#10