CHAPTER 7:BABA ƠI, BABA CÓ ĐAU LẮM KHÔNG??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21:24 pm - 06/09/2020 

Nhất Bác sau khi đưa Bảo Bảo ăn xong, liền quay trở lại bệnh viện, lúc này đã thấy ba cậu ở đó rồi

Tỏa Nhi thấy ông nội liền đòi baba thả xuống chạy lại ôm ông còn thơm ông nữa

'Ông ơi, ông làm gì mà giờ mới tới"

"Âu ya, cháu trai đáng yêu của ta, ông có chuyện bận nên giờ mới đến được"

"Vậy ông có mua kem cho Tỏa Nhi hông"

"Ây, chết rồi ông quên mất rồi"

'Hứ, Tỏa Nhi giận ông luôn"

"Được rồi lại đây ngồi với ông, làm sao ông quên được, đây phần thưởng của con, cây kem vị dâu được chưa"

'Hí hí, ông nội đúng là người đáng yêu ghê"

Ông thuận tay nhéo má Bảo Bảo

"Con chỉ được cái dẻo miệng là giỏi thôi, con có đau chỗ nào không hay có bị người ta đánh hay không"

Ông xoay người Bảo Bảo xem khắp nơi

"Ah, con ông sao, ông ấy không có làm gì con hết á"

Đúng lúc đó bà Vương cũng đã làm xong tất cả thủ tục nhập viện, phí xét nghiệm

'Ông đến rồi hả, mọi chuyện ở đó ổn cả chứ"

Ông cười lớn

"Nếu không ổn sao giờ này tôi còn ở đây được cơ chứ"

"Ông này lúc nào cũng vậy"

'Được rồi, Tiểu Tán sao rồi có vấn đề gì nghiêm trọng hay không"

"Bác sĩ nói do đột ngột bị đánh từ phía sau nên não có gặp vài vấn đề, vẫn cần phải xét nghiệm nhiều lần"

"Hy vọng là không sao"

"Ba, hắn ta sao rồi ạ"

"Ông ta bị bắt rồi, sau vụ lần này chúng ta cần phải cảnh giác nhiều hơn nữa, lần này cần đề phòng nhiều vệ sĩ hơn"

"Dạ"

"Được rồi mẹ con ở đây nha, ba có công việc với các cổ đông vừa nãy vì nghe tin mà chạy đến đây vẫn kêu họ đợi ở khách sạn"

'Được rồi ông đi đi, nhớ giải thích rồi chiêu đãi họ đàng hoàng"

"Ây ya, bà này, tôi là người như thế nào chẳng lẽ bà không hiểu tính tôi"

"Dạ, ba đi ạ"

Bảo Bảo vẫn đang hưởng thụ cây kem ngon tuyệt vời của mình, nghe thấy tin ông sẽ đi liền chạy lại ôm chân ông thật chặt

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

'Ông ơi sao ông đi sớm thế ạ, không ở lại đây chơi với Tỏa Nhi sao, Tỏa Nhi buồn lắm á"

Ông Vương liền ngồi xuống

"Được rồi bé ngoan của ông, ông có chút việc cần phải đi nha, khi nào ông về ông lại mua kem cho Tỏa Nhi  nữa nha"

Tỏa Nhi liền nở nụ cười thật tươi

'Ông hứa rồi đó nha, vậy ông mau đi đi, không thôi lại lỡ việc nữa á"

'Ưm, được rồi ông đi đây, bái bai bé con"

"Dạ, con cũng bái bái ông"

Đúng lúc đó bác sĩ bước ra

"Người nhà bệnh nhân phòng 508 đâu ạ"

'Dạ chúng tôi đây ạ"

'Hiện tại sau quá trình CT não kiểm tra kĩ lưỡng, chúng tôi phát hiện trong đầu bệnh nhân, có cục máu đông, cần làm phẫu thuật để lấy ra"

(Mọi người đọc đến đây thông cảm cho ad nha, học ngu sinh nên mấy việc này cũng chẳng biết được đâu, chẳng qua viết vậy cho nó đúng với mạch truyện của ad ấy mà, mọi người thông cảm cho ad nha)

"Vậy có nguy hiểm gì không bác sĩ"

'CHúng tôi sẽ cố gắng hết sức, người nhà cứ yên tâm ạ"

'Tôi có thể vô thăm bệnh nhân trước khi chuyển vào phòng mổ được không ạ"

'Dạ được, chỉ 5 phút thôi ạ"

"Cảm ơn Bác sĩ"

Anh nhanh chóng bước đến cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bước vào, kéo ghế ngồi bên cạnh cậu

'Vợ yêu của chồng ơi, vợ phải mạnh mẽ lên, chồng sẽ mãi mãi ở bên cạnh vợ mà"

Nước mắt anh đã rơi rất nhiều, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cậu một cách đầy yếu ớt

"Anh còn rất nhiều việc muốn làm cho em mà, em mau chóng tỉnh lại cho anh"

Anh lau đi nước mắt rồi lại nói tiếp

"Nếu em có mệnh hề gì chắc anh không thể nào sống nổi quá, anh xin lỗi đã khiến em như vậy làm ơn đừng bỏ anh mà đi"

Bác sĩ bước vào

'Đến giờ đưa bệnh nhân vào phẫu thuật rồi ạ, mong người nhà ra ngoài cho ạ"

Trước khi đi anh cũng không quên đặt một nụ hôn của mình lên trán cậu

"Mạnh mẽ lên anh tin em sẽ vượt qua"

Từ từ bác sĩ đẩy cậu đến phòng phẫu thuật, chiếc xe đẩy dần dần khuất dần tất cả đã được ngăn cách bởi một cánh cửa

Đóng cánh cửa đấy lại cũng chính là lúc sinh mạng anh được quyết đinh, mở cánh cửa ấy ra cũng chính là lúc chờ đợi tin của anh

Sau 3 tiếng làm phẫu thuật cuối cùng đèn mổ cũng đã tắt bác sĩ bước ra, anh nhanh chóng chạy lại hỏi

"Bác sĩ sao rồi ạ"

"Bệnh nhân đã được lấy máu đông ra, hiện tại cũng chưa biết bao giờ sẽ tỉnh lại"

'Vậy có phải sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa không ạ"

"Không hẳn đâu, do hệ thần kinh não bị tổn thương quá lớn, nên sẽ có ít nhiều bị ảnh hưởng, người nhà đừng lo lắng quá nhiều"

Bảo Bảo đứng đó cũng có nghe được nhiều chuyện bèn chạy lại ôm chân bác sĩ, do bác sĩ cao quá nên Bảo Bảo phải ngước mặt lên nhìn

"Bác sĩ ơi, người thật là đẹp trai mà, người nhớ giúp daddy của con sống đó nha, con tin tưởng bác sĩ"

Bác sĩ cũng là người có gia đình nên nhìn thấy trẻ con dễ thương như thế này làm sao mà không yêu cho được

'Vậy người đó là daddy của con sao"

'U, daddy của con vô cùng yêu con luôn còn yêu cả baba con nữa"

Bác sĩ nhéo má Tỏa Nhi

'Được rồi, bác sĩ sẽ cố gắng hết mình để daddy con tỉnh lại nha"

Bảo Bảo vẻ mặt hớn hả, không quên hôn vào má bác sĩ một cái

'COn cám ơn bác sĩ"

'Được rồi, mà bé con dễ thương này con tên gì"

'Dạ con tên Tỏa Nhi, là Vương Tỏa Nhi ấy ạ, con trai Vương Nhất Bác ạ"

'Ưm, Tỏa Nhi ngoan nha, bác sĩ phải đi khám bệnh cho bệnh nhân khác rồi"

'Dạ bái bai bác sĩ'

"Bây giờ tôi sẽ chuyển người nhà cậu đến phòng theo dõi để có chuyện gì còn kịp thời"

'Dạ cám ơn bác sĩ"

"Tỏa Nhi, Bác sĩ đi nha bái bai con"

"Dạ"

Mẹ Vương tiến tới an ủi

"Mẹ tin chắc chắn Tiêu Chiến sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi con đừng quá lo lắng nha"

'Dạ, con biết  rồi ạ"

"Con với Tỏa Nhi mau về nhà tắm rửa sạch sẽ đi, từ ngày hôm qua con mới chỉ thay tạm bồ đồ đầy máu ấy ra thôi"

"Nhưng con không có tâm chí mẹ ạ"

'Con nghe lời mẹ đi, ở đây mẹ lo cho, đâu chỉ có mình con còn có Tỏa Nhi nữa mà"

"Nhưng.."

"Không có nhưng nhị gì hết mau đi về nhà đi, xong xuôi rồi lại đến đây"

'Dạ con cám ơn mẹ"

'Được rồi, mẹ con cám ơn gì không biết"

Anh cũng lãi xe đưa Tỏa Nhi về nhà, trên đường Tỏa Nhi vô cùng biết điều luôn

"Baba con tin chắc daddy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi à, baba đừng quá lo lắng nha"

"Ưm, baba sẽ không lo lắng đâu"

'Baba ơi"

"Sao con"

"Tại sao ông ấy lại bắt cóc con vậy"

'Bảo Bảo ngoan nha, sau này con lớn lên baba sẽ nói cho con nghe nha"

'Hứ, tại sao không phải bây giờ ạ"

'Bây giờ con còn nhỏ nói con cũng sẽ không hiểu nè'

"Ai nói con còn nhỏ chứ, con phải nói bao nhiêu lần là con đã nhớn rồi á nghe"

'Được rồi Bảo Bảo nhà mình lớn rồi"

"MÀ baba ơi"

'Ưm con nói đi"

'Baba còn đau không ạ, lúc đó con thấy baba bị đánh còn ngã xuống nữa chứ, con sợ lắm luôn á"

'Hì hì, baba hết đau rồi, bác sĩ băng lại là ổn rồi nè"

'Ù, vậy hả baba"

'Ưm, mà lúc đẫy baba xin lỗi làm con lo lắng nhiều rồi"

Bảo Bảo khuya tay

"Hihi, baba mà có chuyện gì ai là người mua ván trượt, lego cho con nữa chứ"

Anh thuận tay cốc vào đầu cho một cái

'Thì ra con cũng chẳng tốt lành gì, tưởng yêu thương gì baba lắm chứ"

'Ấy, baba đừng nói thế mà con yêu baba to bằng từng này này "

"Thôi đi ông kẹ ơi, ông ngồi yên cho tui lái xe "

'Hứ, con hổng chơi với baba nữa khi nào daddy tỉnh con sẽ méc daddy là baba ăn hiếp con"

Thế là trên xe của anh từ bệnh viện về đến nhà lúc nào cũng nghe thấy hai người cãi qua cãi lại, thật là .....chẳng biết nói sao với Vương Sư Tử luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net