Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thanh nhẹ nhàng giúp Phùng Kiến Vũ xoa bóp thắt lưng có chút mỏi, Phùng Kiến Vũ cong môi cười hồi lâu, mới nhàn nhạt nói: "Thanh nhi, sau này anh cũng làm con người chân thật nhất của chính anh có được hay không? "

Vương Thanh không nói gì, Phùng Kiến Vũ lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, mới nghe Vương Thanh mang theo vui vẻ đáp lại một câu: "Được."

Phùng Kiến Vũ nháy mắt mấy cái nhìn trần nhà có chút xa lạ, xoa xoa cái trán có chút đau, ngày hôm qua, nga, đúng a, đây là đang ở nhà của Vương Thanh, vậy anh ấy đâu rồi?

"Đại Vũ ~" Phùng Kiến Vũ đang xoa xoa trán đột nhiên sững người, Vương Thanh một thân màu xanh da trời, trên người áo ngủ in hình ngây thơ, phía trước còn đang đeo một cái tạp dề có hình giác điêu, trên tay còn cầm theo một cái xẻng, cứ như vậy chạy vội vào phòng.

Phùng Kiến Vũ nheo nheo mi ...... một phen quan sát Vương Thanh.

"Sao vậy? "

"Anh muốn hỏi em thích ăn trứng gà chiên chín mấy phần? "

"Bảy phần. "

"Được thôi ~" Nói xong đang muốn xoay người rời đi, Phùng Kiến Vũ liền mở miệng gọi Vương Thanh.

"Thanh nhi. " Vương Thanh có chút khó hiểu quay đầu lại nhìn Phùng Kiến Vũ, nghiêng đầu, cau mày, tựa hồ như đang kiên nhẫn đợi Phùng Kiến Vũ nói chuyện.

"Này ...... nhìn anh một thân ăn mặc như thế này ......"

"Khó coi lắm sao? Đại Vũ không phải nói muốn anh ở trước mặt em làm con người thật của chính mình sao?"

Phùng Kiến Vũ liền cảm thấy một trận nhức đầu ...... Đây chính là con người thật của anh đó hả? Có phải em đã nhầm lẫn chỗ nào rồi hay không?

"Đúng vậy nha, hồi còn bé anh đặc biệt thích những thứ này, nhưng mà mẹ anh luôn nói là một người con trai thì không thể như vậy được, phải trầm ổn, phải thành thục, cho nên ......" Nói đến một nửa liền ủy khuất chu mỏ, ánh mắt đáng thương xoáy vào Phùng Kiến Vũ, đại biểu nếu Phùng Kiến Vũ nói ra một câu có ý không tốt nào, anh sẽ khóc một trận cho em coi.

Phùng Kiến Vũ đưa tay xoa xoa hông của mình, đáy lòng bất đắc dĩ cảm thán, người trước mắt mình tuyệt đối không phải là cái người vô cùng mạnh mẽ của tối hôm qua ! ! Cũng tuyệt đối không phải là cái người Vương Thanh trầm ổn tĩnh táo trước kia ! ! Tuyệt đối đây không phải là cùng một người ! !

----------------------

"Đại vũ, làm sao vậy? Không phải lần trước cậu nói để ý một người, còn chưa câu tới tay sao? " Cậu bạn liếc mắt nhìn Phùng Kiến Vũ đang ngồi một mình ở phía đối diện buồn bực uống, không thể nào, người nào lại có cá tính như vậy !

"Không có, câu được rồi. "

"Được rồi? Thế sao cậu còn không vui như vậy? Lúc này nên là thời điểm ân ái anh anh em em, vậy sao cậu ngày nào cũng tìm tôi đi uống rượu a?" Phùng Kiến Vũ tay nắm chặt ly rượu, thoạt nhìn rất buồn bực, tiếp tục áp kinh uống thêm một hớp.

"Tôi kháo (f*ck), người đó đẹp trai quá đi !" Phùng Kiến Vũ vẫn chưa kịp nói chuyện, ánh mắt mọi người xung quanh liền bị một thân ảnh vừa bước vào cửa hấp dẫn, Phùng Kiến Vũ vừa xoay mặt nhìn về phía cửa liền bị chấn kinh.

Nhìn thấy Vương Thanh trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, không giống như ngày thường nghiêm chỉnh, mà mở ra hai nút áo trên cùng, mơ hồ lộ ra xương quai xanh tinh sảo, ống tay áo cũng được xăn lên tới khủy tay, phía dưới là quần jeans bó sát, lộ rõ đôi chân dài của Vương Thanh.

Phùng Kiến Vũ bất giác nuốt nước bọt, đôi con ngươi màu nâu của Vương Thanh đảo một vòng quan sát xung quanh, cho đến khi xác định tầm nhìn ở trên người Phùng Kiến Vũ, nhìn thẳng vào mắt cậu, hơi cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc bước vào cửa. Sau đó không chút khách khí nhấc chân dài chạy thẳng một đường tới bên Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ không để ý đến tên bạn bên cạnh, lập tức đứng dậy tiến lên nghênh đón Vương Thanh. Vương Thanh một tay đặt lên hông của Phùng Kiến Vũ, ôn nhu đặt một nụ hôn rơi xuống trên môi cậu, thấp giọng nói khẽ: "Thật xin lỗi, đã để cho em chờ lâu."

"Không sao, giới thiệu một chút, bên này là Triệu Kỳ, còn đây là Vương Thanh, người yêu của tôi."

"Xin chào, Vương Thanh."

"Chào Triệu Kỳ, tôi là người của em ấy." Vương Thanh cười gật đầu một cái, thu tay về ngồi ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ, lẳng lặng nghe Triệu Kỳ không ngừng nói một ít chuyện thú vị của Phùng Kiến Vũ, cũng không biết là thật hay không đều gật gật đầu, hoặc là cùng nhau cụng ly.

Một đêm ba người cùng nhau vui vẻ trò chuyện. Sau khi tạm biệt Triệu Kỳ, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ dọc theo đường nhỏ từ từ đi về nhà. Đèn đường chiếu rọi đem bóng hình của hai người trải dài, Phùng Kiến Vũ có chút tức giận chất vấn: "Anh nói a, nếu như ban đầu không phải em ra vẻ siêu nhiệt tình như vậy cùng anh chào hỏi, hai chúng ta làm sao được bây giờ?"

Vương Thanh nhếch miệng cười thầm, hồi lâu mới trả lời: "Có lẽ sẽ bỏ qua nhau đi."

Phùng Kiến Vũ sửng sốt, cũng không lên tiếng nữa, Vương Thanh ở giữa đường liền dùng sức vác Phùng Kiến Vũ lên vai, thản nhiên nói: "Nhưng là sẽ không có nếu như, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua em."

"Nhưng chính anh vừa nãy rõ ràng nói có thể sẽ bỏ qua em ! "

"Sẽ không, nếu anh đã bắt được tay của em rồi, anh sẽ không bao giờ buông ra đâu ! "

"Bác sĩ Vương, em giống như lại bị bệnh nữa rồi? " Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn vào mắt Vương Thanh, thấp giọng nói.

"Bị bệnh? Bị bệnh ở chỗ nào?"

"Em ...... tim em đập nhanh đến nổi như muốn nhảy ra ngoài luôn ! "

"Vậy lát nữa về tới nhà rồi anh sẽ trị cho em có được không?" Thanh âm Vương Thanh mang theo một tia cám dỗ ghé vào bên tai Phùng Kiến Vũ trầm giọng đáp lại. Phùng Kiến Vũ khẽ gật đầu, Vương Thanh lại tựa như nghĩ đến cái gì đó, xoay về hướng tai của Phùng Kiến Vũ một lần nữa, hơi thở nóng bỏng phà vào cổ Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ cảm giác cổ có chút nhột, chờ đợi Vương Thanh hạ một câu hấp dẫn. Thế nhưng lại nghe Vương Thanh nói: "Đại Vũ, vậy về nhà sau khi chữa tốt bệnh cho em, em có thể cùng anh uống sữa chua không?"

......

- Hoàn Chính Văn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net