Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thanh nhi, ngày mai anh có ca trực không?”

“Không có a, ngày mai anh được nghỉ.” Vương Thanh mắt cũng không chớp một cái, chỉ chăm chú nhìn hai người nam nhân đang tấu hài trong ti vi, cũng không thèm quay đầu lại mà thản nhiên trả lời một câu.

“Được nghỉ sao, vậy ngày mai anh đến nhà em nha, ba mẹ em muốn gặp anh.” Phùng Kiến Vũ vừa mới tắm xong bước ra ngoài nói một câu thản nhiên, nhưng lại làm cho người đang ngồi trên ghế sa lon đằng kia giống như bị sét đánh, cứng ngắc quay đầu dáng vẻ không thể tin nổi mà nhìn Phùng Kiến Vũ.

“Ba mẹ em?”

“Ân.” Phùng Kiến Vũ mở tủ lạnh lấy ra một lon bia, khui nắp, uống một hớp lớn, sau đó trong lòng lặng lẽ cảm khái: "thật thoải mái quá đi", hướng Vương Thanh đang ngốc lăng mà gật đầu một cái.

vương Thanh một phút trầm mặc, sau đó lập tức từ trên ghế salon bật dậy, hướng phòng ngủ vừa chạy vừa lẩm bẩm: “A a a a, ngày mai sao? Ngày mai a, nên mặc cái gì đây? a a a ……”

“A a a a …… mình như vậy ba mẹ em ấy có thích không?”

“Nếu không hay ngày mai anh mặc vest nha ……”

Phùng Kiến Vũ buồn cười cầm lon bia đứng dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn Vương Thanh đang một bộ khẩn trương ở trong phòng …… nhìn đến khi cảm thấy người này thật sự quá hoảng loạn rồi, Phùng Kiến Vũ mới mở miệng an ủi.

“Không sao đâu, ba mẹ em cũng đâu phải là quái vật.”

Vương Thanh lúc này mới tỉnh táo lại, quay đầu hỏi Phùng Kiến Vũ: “Vậy chú dì thích dạng người như thế nào?”

"Dạng thành thục chững chạc.” Vương Thanh nghe nói như vậy liền trong bụng nghĩ thầm: Được thôi, thành thục chững chạc, mình có thể giả bộ !

“Vậy chú dì có thể nào kì thị anh là nam không?”

Phùng Kiến Vũ nhíu mày, một bụng bực dọc nói: “Vậy anh tối nay nên vội vàng đi chuyển đổi giới tính đi!”

“Đại vũ ……”

“Thế nào?”

“Nếu như dì chú chê anh không thể sinh con thì phải làm sao bây giờ?”

Phùng Kiến Vũ một đầu đầy hắc tuyến …… nói giống như là anh mỗi ngày đều ở phía dưới vậy hả ! ! Nghĩ tới đây Phùng Kiến Vũ bất mãn trả lời một câu: “Không có sao, em có thể nói cho họ biết, anh ở bên ngoài là một ông chồng thành thục chững chạc, lúc ở nhà thì hết sức ngây thơ, bọn họ có thể xem như là nuôi một đứa trẻ đi! ”

Phùng Kiến Vũ vừa dứt lời đã thấy Vương Thanh đáng thương chăm chăm nhìn mình.

“ Ách? ”

“Đại Vũ, em nói như vậy không phải là quá lộ liễu rồi sao?”

“ Ặc ……”

----------------------------

“Chào chú dì, con là Vương Thanh.” Vương Thanh mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đơn giản, cho dù ăn mặc đơn giản nhưng không che đi thân thể to lớn, đầu tóc được chải gọn gàng.

Phùng Kiến Vũ lúc này đang miễn cưỡng ngồi trên ghế sa lon, mà Vương Thanh cũng đang nghiêm chỉnh thẳng lưng ngồi kế bên cậu, đối diện là hai vị trưởng bối đang quan sát, chỉ có thể duy trì một mặt mỉm cười.

“Thanh nhi, dì có thể gọi con như vậy được không?”

“Có thể a.”

“Thanh nhi, con làm gì?”

“Dì ơi, con là bác sĩ.”

“Bác sĩ sao? Bác sĩ rất tốt, Đại Vũ nhà chúng ta là vận động viên nên rất hay bị thương.”

“Dì yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.” Vũ ba một bên đang cùng Phùng Kiến Vũ thảo luận về cuộc thi thể thao quốc gia, nghiêng mặt liếc sang Vũ mẹ một bên đang trò chuyện vô cùng vui vẻ với Vương Thanh, cong môi cười một tiếng, xem ra tiểu tử này biểu hiện cũng không tệ lắm ~

Ân, giả bộ còn giống y như thật vậy !

“Ai nha, Thanh nhi, nói chuyện nãy giờ cũng khát nước rồi, con muốn uống gì?”

Vương Thanh đột nhiên nhớ tới vừa rồi ở trước cửa Đại Vũ đã dặn dò mình, khi vào nhà nếu như được hỏi thích uống cái gì, thì anh phải nói là thích uống trà, bởi vì Vũ ba Vũ mẹ là người đặc biệt thích uống trà.

Vương Thanh khẽ mỉm cười, ôn nhu đáp lại: “Dì, dì có trà không?”

Vũ mẹ sửng sốt nhìn Vương Thanh, sau đó gật đầu một cái, vừa đứng dậy chuẩn bị đi pha trà vừa nói thầm: “Ai nha, nhiều người ở tuổi này như các con thích uống cũng không nhiều lắm, Đại Vũ cũng không có thích.” Vương Thanh nghe vậy quay đầu sang bên cạnh nheo mi nhìn Phùng Kiến Vũ, đứng lên nói: “Dì ơi, con cùng dì đi pha trà.”

“Được, đúng rồi Đại Vũ, sáng nay mẹ đi siêu thị có mua sữa chua, con có muốn uống không?” Vũ mẹ vừa hỏi xong, Phùng Kiến Vũ đã nhìn thấy mắt Vương Thanh sáng bừng lên, Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp trả lời, thì lại nghe Vũ mẹ hỏi tiếp: “Thanh nhi, con cũng uống một hộp đi ~”

Phùng Kiến Vũ nghe xong, lập tức đưa tay vuốt trán, Vũ ba không hiểu nhìn Phùng Kiến Vũ, nhưng ngay lập tức nghe thấy giọng nói khác biệt không giống như vừa nãy của Vương Thanh trong nháy mắt liền hiểu ra.

Chỉ thấy Vương Thanh mặt mày hớn hở hướng về phía Vũ mẹ lên tiếng: “Được ạ ~” nói xong còn dừng lại một chút, len lén nhìn Phùng Kiến Vũ một cái sau đó mới cố hết sức thấp giọng hỏi: “Dì ơi, có vị dâu không?”

- Phiên ngoại hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net