66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MỌI NGƯỜI BẬT NHẠC LINK TRÊN MÀ ĐỌC NHÉ ,LAST REUNION BÀI NHẠC ƯA THÍCH CỦA TUII 😂
NHỚ ĐỂ LẠI NHẬN XÉT CHO TUI CÓ ĐỘNG LỰC NHA 👍🏿

———————————————————————

Vương Nhất Bác cố kìm nén cơn tức giận , chưa từng nghĩ anh còn muốn cậu làm trò này trước mặt tất cả mọi người.
- Anh muốn tôi quỳ đúng không?
Vương Nhất Bác chua chát nhìn Tiêu Chiến . Phải , Tiêu Chiến có thể tha thứ cho tất cả mọi người , có thể giữ lại sự tự tôn cuối cùng cho mọi người kể cả Xài Tiểu Cách trước đây , nhưng đến cuối cùng , ngay cả sự tự tôn cuối cùng cũng không thể dành cho Vương Nhất Bác .
- Ừ ! Cái tụi này cần không phải tiền , không phải cái võ đường này, chỉ cần cậu quỳ xuống . Tôi sẽ bỏ qua ! Sao ? Không làm được sao ? Tôi tưởng cậu cái gì cũng làm được ? - Tiêu Chiến nhếch môi

Việc này dễ dàng ư ? Không hề ? Tiêu Chiến nói câu này, thà cầm dao đâm vào tim Vương Nhất Bác còn dễ chịu hơn cảm giác này . Im lặng một hồi , Vương Nhất Bác mới run run :
- Được ! Tôi quỳ ! Mong anh nói được làm được . Tôi bây giờ vứt hết tự tôn và danh dự của tôi để quỳ xuống trước mặt anh , cũng mong không bao giờ gặp lại anh nữa !

Vương Nhất Bác giật lấy con dao trong tay Đại Hoàng , rạch một đường trong lòng bàn tay trái, nắm chặt tay lại để máu nhỏ xuống đất , sau đó quỳ xuống trước mặt Tiêu Chiến .

Lũ Lã Tử Du cười lớn , vô cùng hả hê :
- Lại còn cắt máu dứt tình cơ à , đáng sợ thế . Mày chỉ là một vệ sĩ quèn mày nghĩ Chiến Chiến quan tâm sao ?
Vương Nhất Bác quỳ rồi, Tiêu Chiến lại chẳng có gì vui cả. Chẳng có gì hả hê cả . Cậu ta cũng có thể sống chết vì người khác , bỏ hết danh dự để quỳ vì người khác , vậy mà trước giờ anh còn nghĩ cậu ta chỉ sống chết vì mỗi một mình anh , thật nực cười . Cậu ta còn sống chết không muốn gặp lại anh nữa , chẳng lẽ cậu ta chán ghét anh đến vậy sao?

Lã Tử Du khinh bỉ đạp thêm vào người Vương Nhất Bác vài cái , phủi tay :
- Chúng ta về , nói lời thì phải giữ lấy lời . - Nói rồi khoác vai Tiêu Chiến !- về thôi, coi như cậu xả được cục tức này rồi .

Hoắc Lão sư tập tễnh đến đỡ cậu dậy , nhìn gương mặt vô cảm của Vương Nhất Bác không khỏi xót xa :
- Thằng nhóc này, sao phải khổ thế ?
- Con không sao ! Sư phụ người ổn chứ. Để con đỡ người vào phòng. Sư phụ không sao là tốt rồi, võ đường này còn là tốt rồi !

- Tay của con...
- Không sao mà, người nghỉ ngơi đi , nếu không ổn thì nói con , con đưa người đi bệnh viện .
- Ta không sao .Con đến nhà thi đấu nói tụi nhỏ hôm nay cho tụi nó nghỉ sớm đi ! Sau đó con cũng về nghỉ ngơi đi . Vất vả cho con rồi, con chỉ giúp ta trông coi tụi nhỏ thôi cũng bị liên lụy. - Hoắc lão sư thở dài
- Cũng như trả hết nợ cho người đó thôi ạ! - Vương Nhất Bác cười gượng

Vương Nhất Bác lang thang vô định cả một ngày mới trở về tiệm mô tô . Vừa về nhà đã thấy Uông Trác Thành cùng Ái Tử Băng đang đợi mình ở cửa .
- Sao hai người lại đợi tớ ở đây ?
- Tớ lại không biết cậu ở đâu sao ? - Uông Trác Thành vui vẻ xách một túi đồ ăn lớn đến .
Vương Nhất Bác có chút ấm áp trong lòng , nhanh chóng mở cửa cho Uông Trác Thành và Ái Tử Băng vào .
- Hôm nay không mở cửa à ?
- Ừm. Hôm nay đến giúp thầy Hoắc một chút .
Lúc này Uông Trác Thành mới thấy vết thương ở tay Vương Nhất Bác , không khỏi lo lắng :
- Tay cậu làm sao thế ?
- À hôm nay ở võ đường không cẩn thận .
- Cậu có băng vào ngay không? Con mẹ nó cậu thích bị ăn đấm à. Tớ với Tử Băng dọn cơm , khôn hồn mau đi băng lại sát trùng lại ngay ! - Uông Trác Thành hung dữ .
- Được rồi được rồi tớ biết rồi mà ! Tớ đi ngay đây .

Vương Nhất Bác cũng như mọi lần , vui vẻ bình thản mà ăn , chỉ là không nói chuyện lúc ăn , nhưng cậu càng tỏ ra bình thản bao nhiêu càng khiến Uông Trác Thành khó chịu bấy nhiêu , Uông Trác Thành biết Vương Nhất Bác không ổn , nhưng những điều đó chẳng bao giờ  Vương Nhất Bác muốn kể cho ai , chỉ giữ trong lòng :
- Về nhà đi , mấy hôm nay không ăn cơm tớ nấu cậu gầy đi rồi !
- Có sao ? - Vương Nhất Bác gượng gạo đưa tay lên má mình .
- Ừ , về nhà đi , anh ấy cũng chẳng nhắc đến chuyện đó nữa . Cậu biết anh ấy tính trẻ con mà , chắc muốn gây chú ý thôi. Cậu đừng như thế nữa tớ khó chịu lắm .

- Tớ ổn mà, ăn cơm đi .
- Nhất Bác !
Uông Trác Thành hậm hực trong lòng , Tiêu Chiến cứng đầu một thì Vương Nhất Bác cũng chẳng kém cạnh gì , đúng là sinh ra để dành cho nhau . Uông Trác Thành nghĩ đi nghĩ lại , không thể chịu nổi cảnh Vương Nhất Bác cứ phải giày vò bản thân mình nữa.

Uông Trác Thành vừa về đến nhà đã thấy xe của Tiêu Chiến dưới hầm , vừa thấy Uông Trác Thành , Tiêu Chiến đã hậm hực :
- Con mẹ nó, đã đi rồi còn không mang luôn cái xe chết tiệt này đi , để đây làm gì ?

- Tiêu Chiến anh rảnh rỗi quá nhỉ , cậu ấy cũng đi rồi anh bắt bẻ cái xe của cậu ấy làm gì ?
- Đây là nhà tôi, hầm gửi xe của tôi tôi thích nói gì kệ tôi!
- Anh chẳng hiểu cái đếch gì cả!
Ba máu sáu cơn, Uông Trác Thành nắm chặt cổ tay của Tiêu Chiến mà kéo lên nhà .
- A Thành , anh bình tĩnh đã , từ từ nói chuyện .
Ái Tử Băng hoảng hốt chạy theo Uông Trác Thành và Tiêu Chiến . Vừa kéo Tiêu Chiến lên nhà, Uông Trác Thành đã đấm anh một cái thật mạnh , cũng chẳng hiểu sao lúc này cậu lại có dũng khí này .Tiêu Chiến ngã dúi dụi vào góc tường , tức giận đứng dậy túm lấy cổ áo Uông Trác Thành , chửi thề :
- Con mẹ nó cậu điên à ?
- Tôi điên đấy ! - Uông Trác Thành cười chua chát .- Anh nói anh yêu cậu ấy mà bây giờ gặp lại nhau anh lại làm những việc ấu trĩ như vậy sao? Cậu ấy đã xin anh buông tha cho cuộc sống của cậu ấy rồi , anh còn làm những việc vô bổ đó để chứng tỏ điều gì ?

- Yêu ? Cậu ta cũng nói yêu tôi? Vậy lúc tôi cần cậu ta nhất , cậu ta ở đâu ? Cậu ta đang vui vẻ với ai ? Cậu ta chán ghét tôi đến mức gặp lại còn không muốn nhìn , yêu là vậy à ? Cậu ta ngàn vạn lần không xứng với từ yêu .
Uông Trác Thành thật sự tức lộn ruột , bồi thêm cho Tiêu Chiến một cú đấm dúi dụi nữa ,
túm chặt lấy cổ áo anh , gằn giọng :
- Tiêu Chiến anh nghe cho kĩ đây. Con mẹ nó Vương Nhất Bác không nói với anh thì để tôi nói . Anh hỏi lúc anh khó khăn đau khổ nhất thì cậu ta ở đâu sao ? Lúc anh đang đau khổ vì biết mắt của anh không nhìn được nữa, còn chửi mắng Diệp Ngôn và Xài Tiểu Cách không nhận giác mạc của họ , thì thằng khốn đó là người đã đến quỳ xin giáo sư Hiên để được hiến giác mạc cho anh đấy . Thằng khốn đó sợ anh buồn , sợ anh phải bận tâm , nên mới tìm đại cái lí do đó để anh hận nó mà không phải day dứt nhớ nhung nó . Anh có biết không ? Là lấy giác mạc của người sống đấy , nó tệ với anh như thế đấy , anh nghĩ điều đó là dễ dàng sao ? Anh có biết lúc anh tháo băng được nhìn thấy ánh dương quang rực rỡ thì Vương Nhất Bác thấy gì không? Là màu đen đấy , là màu đen anh đã thấy suốt một thời gian đó . Vậy mà nó còn cười nói rằng may là nó hiến giác mạc luôn cho anh , để anh có thời gian nhanh hồi phục mà tiếp tục sự nghiệp , chứ để anh đợi người khác , thì không biết đến bao giờ . Lúc anh chìm trong bóng tối , anh có bạn bè , gia đình bên cạnh động viên , an ủi anh . Nhưng anh có biết thằng khốn đó một năm qua sống trong bóng tối khổ sở cô đơn thế nào không ? Thế nhưng lúc nào cũng chỉ vui vẻ nói nó quen rồi, nó ổn rồi . Tôi và Tử Băng phải vật lộn ở thành phố kiếm sống , làm việc , không thể chăm sóc nó được , anh có biết cảm giác tổn thượng tận tâm can của nó nhưng không bao giờ nó ho he một câu than phiền để mọi người lo lắng không ? Thằng khốn đó khốn nạn đến nỗi , cái gì anh cũng không cần biết , chỉ cần anh vui là được đó . Nó hiểu cảm giác của một minh tinh không thể nhìn thấy sẽ kinh khủng như thế nào ? Nhưng Tiêu Chiến anh có bao giờ nghĩ một vận động viên đua xe không thể thấy được nữa ,không được thấy mô tô nữa , không được thấy đường đua không được đua xe nữa thế nào không, anh có thấy ổn không? Vậy mà thằng khốn đó vẫn nói là nó ổn , coi như đó là thời gian nó nghỉ ngơi thôi . Rồi may mắn giáo sư Hiên tìm được giác mạc cho nó , nó mới phẫu thuật được hai tuần thôi, không thể làm việc nặng , nó mới trở về thành phố quản lí lại tiệm mô tô của nó và giúp đỡ sư phụ mình ở võ đường , vậy mà nó vừa thấy ánh sáng thì phải thấy gì ? Thấy anh hôn người khác , thấy anh hút thuốc thấy anh tha hoá ở quán bar như vậy sao ? Sau đó ngay giữa đêm anh còn sẵn sàng để nó phải xách va li ra đường . Hôm đó là sinh nhật của Vương Nhất Bác đó . Anh có biết bao nhiêu năm nay nó chưa bao giờ có một sinh nhật trọn vẹn không ? Mấy ngày này nó mệt mỏi đến ngủ cũng phải co quắp ở tiệm mô tô đó anh có biết không ? Tiêu Chiến anh cũng đã từng đọc nhật ký của nó , biết những tháng ngày trước đây nó cố gắng vì anh như thế nào , đến bây giờ một chút niềm tin cũng không dành được cho nó sao ? Nó hi sinh tất cả , thậm chí cả mạng của mình cũng không màng mà cho anh , anh lại có thể lấy lí do hận nó để trở thành một người như thế sao ? Anh nói anh đau khổ nhớ nhung nó , thế anh nghĩ nó sống dễ dàng như vậy sao ? Tiêu Chiến anh có bao giờ biết không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net