67- Không thể quay lại được nữa ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uông Trác Thành nói một thôi một hồi, mắt đã đỏ hoe , giọng đã khàn cả đi , ngồi gục xuống mà khóc nức nở :
- Anh nghĩ Vương Nhất Bác là sắt đá hay sao mà nó không biết đau chứ ? Anh nghĩ nó hiền và ngốc nghếch thế sao ? Nó sẽ chẳng làm điều đó cho ai hết , nhưng bởi vì Vương Nhất Bác yêu anh hơn ai hết , nên mới nhún nhường , nghe lời anh răm rắp một câu cũng không muốn làm trái ý anh, sợ anh buồn . Tên khốn đó coi trọng danh dự thế nào chứ ? Nhưng chỉ cần cứu anh , nó sẵn sàng quỳ xuống trước mặt giáo sư Hiên , anh nghĩ quỳ với nó là một điều dễ dàng sao ? Các người giàu có , chuyện gì các người cũng nghĩ là có thể giải quyết bằng tiền . Nhưng chúng tôi thì khác , hai đứa tôi nghèo , nghèo đến nỗi cái chung cư này anh cũng mua đứt để đuổi nó đi , chúng tôi chỉ có cái tình ở đây , còn có thể giả dối sao ?

Người Tiêu Chiến mềm nhũn , từng câu từng chữ Uông Trác Thành nói ra như từng vết cứa vào tim anh. Tiêu Chiến lắp bắp :
- Không... sao có thể ... cậu nói dối ...
- Tôi thèm vào nói dối anh . Tôi không có ở đây bán thảm cho nó , chỉ là tôi không thể chịu đựng được thêm nữa . Từng đó vết thương giày vò nó chưa đủ sao ?

- Không... không phải....
Tiêu Chiến đau khổ chạy chạy ra ngoài , sao có thể , Vương Nhất Bác sao có thể được . Uông Trác Thành đang nói dối , cậu ta là bạn của Vương Nhất Bác , không bênh Vương Nhất Bác thì bênh ai ?
- A Thành , anh ... anh không sợ anh ấy kích động sao ?
Uông Trác Thành càng khóc nức nở :
- Anh ấy kích động ? Vậy còn Nhất Bác thì sao ? Ai sẽ nghĩ cho cậu ấy ?

Tiêu Chiến biết , tất cả những lời Uông Trác Thành nói đều là sự thật , nhưng bản thân anh không dám tin , bởi anh hôm nay , còn vừa làm tổn thương Vương Nhất Bác , đến nỗi cậu cắt tay để chấm dứt với anh , không bao giờ muốn gặp lại anh nữa . Tiêu Chiến gục mặt vào vô lăng khóc nức nở . Chỉ không nhìn thấy trong vài ngày, anh đã đau khổ thế nào rồi , vậy mà Vương Nhất Bác chỉ im lặng , không một lời than mà sẵn sàng hiến giác mạc cho anh .

1 năm không một lời than trách . Tiêu Chiến nghĩ cũng không dám nghĩ, từng lời Uông Trác Thành cứ ong ong trong đầu : "Nó hiểu cảm giác của một minh tinh không thể nhìn thấy sẽ kinh khủng như thế nào ? Nhưng Tiêu Chiến anh có bao giờ nghĩ một vận động viên đua xe không thể thấy được nữa ,không được thấy mô tô nữa , không được thấy đường đua không được đua xe nữa thế nào không?"

Tiêu Chiến bây giờ mới chịu hiểu , từng ấy thời gian ở bên anh , Vương Nhất Bác đã trải qua những gì . Tên nhóc đó có lẽ đâu có giỏi chịu đựng . Nhưng cuối cùng , cậu phải chịu đựng tất cả mọi thứ . Chịu đựng anh vui vẻ bên Xài Tiểu Cách , chịu đựng anh chỉ bố thí ban phát cho cậu một chút tình cảm , chịu đựng tất cả những cơn đả kích , nỗi tức giận của anh , chịu đựng anh bên Ái Tử Băng , đến cuối cùng khi anh nói anh biết yêu tên nhóc đó , thì cậu lại rời đi , chịu đựng tủi nhục , gặm nhấm sự cô đơn , nỗi bất lực trong bóng tối một năm trời , để rồi gặp lại , còn phải chịu đựng những trò mà anh gây ra . Uông Trác Thành nói đúng , ai mà không có danh dự , có kiêu ngạo của bản thân cơ chứ ? Vậy mà hôm nay anh đã làm gì , anh đã bắt cậu quỳ xuống trước mặt mình , trước mặt bao nhiêu người , anh còn để đôi mắt vừa mới được thấy lại của cậu thấy mình tha hoá bên khói thuốc , sau đó thân mật quấn quýt với người khác trước mặt cậu. Tiêu Chiến bây giờ mới hiểu cảm giác đau thấu tâm can của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến là người nói yêu cậu. Nhưng cũng chính là người hết lần này đến lần khác chà đạp trái tim của cậu .

Người ta nói vết thương trên người có thể lành, chỉ có vết thương trong lòng, thì có chữa thế nào cũng còn day dứt .

Thế nhưng nhìn Vương Nhất Bác xem , xem người cậu ta có bao nhiêu vết sẹo , và bao nhiêu vết sẹo vì anh chứ ? Làm gì có ai kiên cường hay có sức mạnh đến nỗi lấy dao tự rạch tay mình , hay tự đâm xe để bản thân ngã , tập võ đến người đầy sẹo chi chít, mặt mũi tím bầm , bị dao đâm , bị đánh như cơm bữa ... mà không đau cơ chứ ? Con người chứ đâu có phải thánh thần chứ ? Thế nhưng Vương Nhất Bác chưa bao giờ nói một lời than vãn với bất kì ai .

Một người vừa phải chịu đựng vô số vết thương bên ngoài thể xác , con tim lại bị anh tuỳ ý đem cứa nát như vậy ? Hỏi rằng có đau không ?

Thật sự trên đời này , vẫn có người yêu anh hơn cả bản thân mình , chỉ là anh trước giờ đều cố tình phủ nhận đi .

Anh có thật sự yêu cậu ấy không? Có bao giờ hiểu cho cậu ấy không? Hay chỉ toàn những suy nghĩ ích kỉ , chỉ vì nghĩ cậu ấy khiến anh phải đau khổ mà dày vò cậu ấy đến mức đấy .

Đôi mắt cậu ấy tặng anh thanh khiết như vậy , đẹp đẽ như vậy , có lẽ cậu ấy mong anh sẽ tốt hơn , sự nghiệp thành công hơn, được mọi người yêu thương hơn . Nhưng anh lại đem niềm mong mỏi hi vọng ấy dập tắt đi , anh tha hoá chính bản thân mình , để cậu ấy nhìn thấy như vậy rồi , ai biết tâm can cậu ấy sẽ đau thế nào chứ ?

Tiêu Chiến đau khổ tự dằn vặt chính bản thân mình. Anh đã khiến cậu ấy đau khổ như vậy , còn có thể cứu vãn được sao ? Con người cũng chỉ có một giới hạn chịu đựng nhất định , Vương Nhất Bác , thật sự tổn thương rồi.

Tiêu Chiến bây giờ , thật sự nhớ Vương Nhất Bác đến phát điên . Anh muốn đến tiệm mô tô tìm Vương Nhất Bác , muốn ôm chặt lấy Vương Nhất Bác , muốn gục đầu vào cậu khóc nức nở mà nói anh sai rồi , tất cả là anh sai rồi , nhưng bây giờ , anh phải làm sao cơ chứ ?Có phải là không thể quay lại được nữa không ???
Anh chỉ vì tin cậu ấy bỏ đi vì người khác , đã hận cậu ấy như vậy, làm nhục cậu ấy như vậy? Vậy sau bao đau khổ anh gây ra, cậu ấy có thể tha thứ cho anh sao ?

————
Thực ra là định đi ngủ trước 11h rồi 😥
P/s : Các cô ngủ đi r mai có bất ngờ 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net