80-End-Fan hâm mộ đặc biệt nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ban ngày bận bịu như vậy , nhưng chỉ cần tan làm sẽ ngay lập tức chạy đến chỗ Vương Nhất Bác, hoặc nếu lịch trình quá dày đều nói Triệu Ngọc sắp xếp lại hoặc sẵn sàng huỷ đi một số việc để có thể có chút thời gian ít ỏi được tận tay chăm sóc Vương Nhất Bác từng chút một, bởi mọi người tất cả ai cũng có việc bận bịu của mình , may mắn dì Hiểu Thanh cũng thường xuyên giúp Tiêu Chiến thăm nom chăm sóc cậu.

Vương Nhất Bác thấy trong lòng ấm áp , sự ấm áp ngọt ngào ấy như ánh mặt trời đầu xuân trong trẻo dần dần ôm lấy mảnh cây cằn cỗi , khiến băng giá của mùa đông bay đi mất , để nó lại có thể đâm chồi nảy lộc đầy sức sống . Vương Nhất Bác bao nhiêu năm qua phải chịu cô độc , đau khổ thế nào , bây giờ có chú Ái dì Đàn yêu thương cậu như con , còn có chị Tiêu Sở và dì Hiểu Thanh cũng thấu hiểu yêu thương cậu, có Uông Trác Thành, Ái Tử Băng bên cạnh , đặc biệt là Tiêu Chiến . Họ chính là nhà của cậu , cũng chính là lí do khiến Vương Nhất Bác có thể tồn tại giữa thế giới đầy cô độc và đau khổ này .

- Vết thương sắp lành hết rồi, lần này em phải khoẻ mạnh hoàn toàn anh mới cho em về nhé !
-Tiêu Chiến vui vẻ giúp Vương Nhất Bác xoa bóp chân tay cho thoải mái , kiểm tra vết thương của cậu từng tí một rồi nói như một ông cụ non

Vương Nhất Bác chưng gương mặt đáng yêu lên nhìn Tiêu Chiến , hai mắt chớp chớp ngoan ngoãn :
- Đều nghe anh hết !
Bởi vì chỉ có ở bệnh viện và liên tục được ăn đồ ăn dì Hiểu Thanh và Tiêu Chiến nấu , nên hai má Vương Nhất Bác lại có chút phúng phính đáng yêu. Tiêu Chiến nhìn không nhịn được mà đưa tay lên véo hai má cậu :
- Cái đồ đáng yêu này !
- Anh Chiến , dì còn ngồi đây mà anh lại lố bịch như thế !
Ái Tử Băng nhanh nhảu trêu trọc

Dì Hiểu Thanh nãy giờ chỉ ngồi im nhìn hai đứa trẻ nhắng nhít mà cười , thật sự bây giờ với dì , Tiêu Chiến cứ vui vẻ hạnh phúc thế này thật là tốt. Chỉ cần hai đứa trẻ của bà luôn được vui vẻ hạnh phúc thì đó chính là liều thuốc tốt nhất cho trái tim đã cằn cỗi từ lâu của bà . Thật cảm ơn , cảm ơn Vương Nhất Bác đã đến và yêu thương con trai bà như vậy .

- Mấy đứa ở đây chơi nhé , chắc đều tan làm chưa ăn gì , rất đói rồi đúng không , dì chạy đi xem có gì ăn không !
- Dạ vâng ạ !
Uông Trác Thành cùng Ái Tử Băng đồng thanh .
- Gớm , hai người cũng đồng điệu phết nhỉ ! - Tiêu Chiến bĩu môi .
- Anh hỏi thừa , người ta có tướng phu thê đó ! - Uông Trác Thành ôm chặt lấy Ái Tử Băng khiêu khích .
Tiêu Chiến cũng ôm chặt lấy Vương Nhất Bác , hai tay đưa lên mặt cậu:
- Này nhìn cho kĩ đi người ta cũng có tướng phu phu đấy !
- Uông Trác Thành nhờ anh mà em thoát ế đó , sao em cứ thích cãi nhau với anh thế nhỉ ?
- Chứ không phải nhờ em mà anh cũng vậy sao ? Anh lương thiện tý đê !

***
Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng khoẻ lại hoàn toàn , những vết thương mới cũng lành lặn hết , mắt đã ổn định lại Tiêu Chiến mới đồng ý để cậu xuất viện . Lúc này cũng chính là lúc có thể thực hiện concert mà anh ấp ủ bao lâu nay dành tặng cho những người hâm mộ của mình, đặc biệt dành cho người hâm mộ đặc biệt nhất của anh - Vương Nhất Bác .

Tiêu Chiến vừa mới thay đồ và makeup xong, ekip đang bận bịu hoàn tất những khâu cuối cùng để có một concert hoàn hảo nhất , lòng không khỏi hồi hộp lo lắng . Vừa đứng ngồi không yên thì trong phòng trang điểm có bóng người quen thuộc tiến vào, vẫn là bộ đồ thể thao đơn giản , mũ lưỡi trai và khẩu trang che kín mặt . Còn ai vào đây ngoài Vương Nhất Bác nữa . Tiêu Chiến tỏ ý không hài lòng, phụng phịu :
- Không phải anh dặn em cùng với mọi người thật trịnh trọng ngồi ở hàng ghế VIP sao , sao em lại đến đây ?
Vương Nhất Bác tháo mũ và khẩu trang xuống áp sát anh vào tường :
-Tại vì em nhớ anh quá !
- Anh lúc nào cũng dính lấy em , hôm nay em còn bày đặt nhớ nhung nữa .
Vương Nhất Bác nhanh chóng khoá cái miệng đang càu nhàu của Tiêu Chiến lại bằng một nụ hôn khiến anh đứng hình , chân tay cũng cứng đờ ra .
- Em... em là đồ lưu manh.
- Anh thật hư , em phải phạt anh vì đã bắt bẻ em .
- Vương Nhất Bác lát tổ phục trang vào là chết đấy !
Vương Nhất Bác đạp cửa đóng lại cái rầm , nhanh nhẹn khoá chốt lại :
- Ai dám vào nữa !
- Hả ..
Tiêu Chiến còn ngơ ngơ ngác ngác Vương Nhất Bác đã một tay giữ hai tay anh áp chặt vào tường , nhanh chóng nuốt trọn lấy cánh môi ngọt ngào của anh , tay còn lại lại chẳng ngoan ngoãn mà chu du khắp người anh , đùa nghịch hai hạt đậu nhỏ , đầu lưỡi ranh mãnh tách hàm răng thỏ ra mà đùa giỡn với chiếc lưỡi đầy quyến rũ mang dòng thuỷ quang ngọt ngào của anh , lùng sục khắp khoang miệng , quấn quýt không rời .

Tiêu Chiến lúc này càng chủ động mà đáp trả nụ hôn của cậu một cách cuồng nhiệt, toàn thân nóng bừng lên , bàn tay hư hỏng của Vương Nhất Bác chẳng chịu dừng lại ở hai hạt đậu nhỏ mà lại ranh mãnh tìm xuống phía dưới.
- "Ưm đừng mà ... lát anh còn phải biểu diễn đó , em đúng là quái vật... - Tiêu Chiến rên rỉ

Vương Nhất Bác lúc này mới rời tay khỏi , ôm chặt lấy eo anh , khẽ cắn vào vành tai anh thì thầm :
- Ai bảo anh câu dẫn em !
- Anh câu dẫn em hồi nào chứ , anh nói em đợi anh ở ghế VIP mà, em đúng là đồ lưu manh .
Vương Nhất Bác kệ cho Tiêu Chiến mắng chửi càu nhàu, lại chỉ vui vẻ nhìn người kia mà cười , sau đó ôn nhu :
- Em giúp anh chỉnh trang lại !
Sau đó cẩn thận giúp Tiêu Chiến chỉnh trang lại quần áo ngay ngắn , còn tự tay giúp anh sửa lại tóc và dặm lại phấn.
- Làm thật tốt nhé !
- Em thưởng cho anh rồi anh làm tốt !
- Anh lại muốn câu dẫn em sao ?
- Em không nghĩ được gì trong sáng hơn à? - Tiêu Chiến khẽ lườm .

Vương Nhất Bác dịu dàng hôn lên trán anh :
- Anh làm tốt nhé ! Vậy đã đủ trong sáng chưa?

Tiêu Chiến cũng vui vẻ kéo Vương Nhất Bác lại gần, hôn nhẹ lên trán cậu :
- Được rồi, anh sẽ làm thật tốt , giờ em ra ghế đợi nhé , nhớ là phải theo dõi thật kỹ nhé , Concert anh chuẩn bị cho em đó !
- Em còn có thể theo dõi ai khác được sao ? Bảo bối ngoan , em ra ngoài đợi anh .
Nói rồi Vương Nhất Bác đội lại mũ , đeo lại khẩu trang rồi ra ngoài .

Tiêu Chiến đặt tay lên môi, vẫn còn nguyên dư vị ngọt ngào quyện cùng với mùi Bleu De Chanel của Vương Nhất Bác , thật sự quyến rũ đến mê người . Tiêu Chiến khẽ mỉm cười, lẩm bẩm :
- Vì em là người đặc biệt nhất, nên anh sẽ phải làm tốt nhất !

Ánh đèn sân khấu bỗng bừng sáng, từ trên bục cao Tiêu Chiến xuất hiện với nụ cười ngọt ngào nhất, khiến cho fan đứng ngồi không yên , bởi đã cũng đã lâu , anh ấy mới tổ chức buổi concert lớn đến vậy. Vương Nhất Bác ở một vị trí gần sân khấu nhất có thể , nhìn Tiêu Chiến bất giác mỉm cười . Mỗi lần anh ấy đứng trên sân khấu , anh ấy được là chính mình , được sống với đam mê của bản thân , được hát bài hát anh ấy yêu thích , được giãi bày tâm sự với những người yêu thương anh ấy , anh mới có thể thật sự là Tiêu Chiến . Vương Nhất Bác bao năm qua đã đứng bên dưới ngước lên dõi theo bóng dáng ấy mà cố gắng nỗ lực không ngừng . Chỉ cần Tiêu Chiến luôn vui vẻ bình an như vậy, cậu luôn sẵn sàng ở phía sau , mãi mãi dõi theo anh , chỉ cần anh ngước lên bầu trời, chắc chắn sẽ thấy ngôi sao cô đơn ấy ...

Ái Tử Băng là khách mời biểu diễn đặc biệt trong concert, là một thực tập sinh lại được biểu diễn ở concert lớn của đàn anh quả là diễm phúc lớn với cô. Mặc dù điều này khiến fan và phóng viên đều phải căng não ra đoán già đoán non vì họ từng công khai chuyện tình cảm , nhưng Tiêu Chiến cũng không quan tâm lắm đến chuyện đó , hôm nay anh đã cháy hết mình , đã nỗ lực nhảy thật tốt dù đó không phải là thế mạnh của mình , và hát ra những lời ngọt ngào nhất từ tận trái tim của mình :
"That we've got one life , one world
So let's come together
We'll weather the storm
A rain of colors, look up to the sky
We're all made of shooting star
WE ARE MADE TO LOVE ❤️"
Cả khán đài đều hoà giọng cùng Tiêu Chiến thật đều , tất cả đều đặt hết tâm tư tình cảm của mình dành cho anh vào trong từng câu hát , ngay cả Vương Nhất Bác cũng vậy , khiến Tiêu Chiến không khỏi xúc động , hai khoé mắt đã có chút đỏ lên . Tiêu Chiến lúc này mới bộc bạch :
- Cảm ơn mọi người , đã đồng hành với Tiêu Chiến , không phân biệt từ những ngày đầu hay về sau này, cảm ơn mọi người vì sau bao sóng gió , vẫn ở lại cùng tôi, cùng tôi vượt qua , để hôm nay ở đây , chúng ta được cùng nhau thấy cầu vồng . Một lần nữa , cảm ơn các bạn rất nhiều !
Tiêu Chiến cúi rạp người xuống để cảm ơn  fan của mình một hồi , sau đó mới nghẹn ngào tiếp :
- Hơn nữa , tại sân khấu này, những tiết mục chúng ta đã cùng trải qua hơn mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, tôi cũng xin được dành tặng cho người hâm mộ đặc biệt nhất của tôi . Người ấy là người hâm mộ đầu tiên của tôi, ngay từ lúc tôi chưa debut luôn , cũng chính là người cùng tôi đi qua rất nhiều thăng trầm , luôn vì tôi mà cố gắng nỗ lực để trở nên tốt đẹp hơn . Mỗi lần tôi có concert , người ấy chắc chắn sẽ luôn có mặt phía dưới để ủng hộ , dõi theo tôi mặc dù cuộc sống có áp lực mệt mỏi như thế nào . Rất rất nhiều năm trước, tôi còn chưa biết được người ấy luôn luôn ở phía sau dõi theo tôi như vậy, nhưng bây giờ tôi có thể đường đường chính chính để người ấy dõi theo tôi, hát dành tặng người ấy những ca từ đẹp nhất .

Bên dưới bắt đầu xì xầm bàn tán, nhìn ánh mắt chứa chan đầy tự hào của Tiêu Chiến , liệu đó có phải thật sự là người anh ấy yêu thương nhất chứ không phải những rumor hẹn hò nhan nhản ngoài kia , rốt cục người đó quan trọng thế nào mới có thể khiến anh đưa lên tận concert để tâm sự thế này ?

Mọi cặp mắt bắt đầu đổ về những hàng ghế VIP , nhưng tuyệt nhiên có quá nhiều người , đoán già đoán non thế nào cũng không ra .

Tiêu Chiến dịu dàng :
- Nếu mọi người thực sự yêu thương Tiêu Chiến , có phải nên mừng , vì chàng trai hai
mươi chín tuổi cuối cùng cũng có được tình yêu thật sự , đúng không ?
Bên dưới vang lên tiếng trả lời dõng dạc:
- Vâng ạ , nhưng người ấy là ai ạ ?
- Bí mật !
Tiêu Chiến cười thật tươi mà nhìn về phía xa xa nơi Vương Nhất Bác đang ngồi , nụ cười hạnh phúc nhất của cuộc đời anh :
- Anh ... sẽ giữ bí mật người ấy là ai , nhưng anh không thể giữ bí mật với cả thế giới rằng anh yêu người ấy . Thật sự cảm ơn người ấy đã đến thế giới của anh , khiến anh trưởng thành, bản lĩnh hơn , giúp anh cảm nhận được tình cảm với bạn bè , gia đình thiêng liêng đến mức nào, giúp anh hiểu tình yêu thật sự là thế nào , cảm ơn người ấy đã hi sinh tất cả để dành những điều tốt đẹp nhất cho anh . Anh rất yêu người ấy , thương người ấy, anh sẽ mãi là nhà của người ấy ...

Fan bên dưới càng xì xầm lớn hơn , tất cả  đều thật sự mừng cho anh , có điều người thì vui, người lại tò mò muốn biết danh tính người ấy của Tiêu Chiến đặc biệt cỡ nào , có người lại có chút hụt hẫng nhưng vẫn vừa khóc vừa chúc phúc cho anh .

Chỉ có Vương Nhất Bác suốt mấy tiếng liền không hề rời mắt khỏi anh. Cậu ấy đeo khẩu trang , nhưng có thể nhìn rõ từ khoé mắt cậu ấy lăn xuống một giọt nước mắt nóng hổi , nhưng chắc chắn rằng đó là giọt nước mắt của hạnh phúc, cậu ấy lúc này chắc chắn vui hơn ai hết , vì người cậu ấy đợi bao nhiêu lâu , cuối cùng cũng đợi được rồi .

——————Hoàn Chính Văn —————————-

Đôi lời mình muốn gửi tới bạn đọc

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ "Anh đã yêu một ngôi sao cô đơn" từ ngày chắp bút đến tận ngày hôm nay mình đã viết được tám mươi chương rồi , có những người còn theo mình từ truyện đầu tiên là "Ngược Chiều", mà với kiểu văn vở lan man dài dòng của một đứa từng chuyên khối A như mình , thật sự mình rất cảm kích . Mình rất yêu BJYX nên khi có thể , mình sẽ không ngừng viết đâu .
Cảm ơn các bạn thời gian qua đã ủng hộ "Anh đã yêu một ngôi sao cô đơn" cũng như ủng hộ mình , sẽ có vài Phiên Ngoại dành cho mọi người nhé , mọi người đừng vội bỏ nha , xie xie 👍🏿👍🏿❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net