Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 32 :

Mỹ Anh trở nên bối rối vô cùng, trước sau gì nàng cũng là người có lỗi, nhưng khi Trịnh Tú Nghiên đề nghị nàng đền cho hắn thì nàng lại không biết phải làm gì để Trịnh Tú Nghiên vui lòng. Bỗng Mỹ Anh cảm thấy trong lòng mình có một loại tư vị khó nói thành lời, hóa ra từ trước tới giờ nàng quá xem thường cuộc hôn nhân này, để đến khi cần chút hiểu biết về người bên cạnh mình, nàng lại ngu ngốc đến mức không thốt ra được lời nào. Từ khi thành hôn tới nay, đành rằng nàng và hắn có chút hiểu lầm nhưng đại đa số đều là do tình huống tác động bên ngoài, Trịnh Tú Nghiên chưa từng làm gì không phải với nàng, hắn thậm chí còn từng cứu nàng hai lần, lấy oán báo ơn thật không phải hành động của người quân tử.

" Xem nàng kìa, nàng thật sự không biết ta muốn gì hay sao. " Tú Nghiên mỉm cười dù đầu nàng nhức như búa bổ.

" Ta... " Mỹ Anh thở dài.

" Cười lên đi. "

" ... "

" Nào, ta đang ốm và đây là lỗi do nàng đấy. " Tú Nghiên chau mày.

Nó khiến Mỹ Anh không thể nào đủ nhẫn tâm từ chối yêu cầu nhỏ nhoi đó, dù trong lòng rất lo lắng nhưng Mỹ Anh vẫn cố mỉm cười vì người trước mặt mình. Mà hắn cũng thật kì lạ, ốm nặng như vậy, thầy lang không cần, lại chỉ cần nàng cười, rốt cuộc thì vì sao tư vị trong lòng nàng lại ngọt ngào đến thế, tại sao không cảm thấy giận hay cho rằng hắn không bình thường. Phải chăng trong lòng nàng hắn cũng đang dần trở thành một ai đó quan trọng, chẳng lẽ hắn lại có thể đi vào lòng nàng nhanh đến thế sao. Nhưng nếu đặt mọi thứ lên bàn cân, nàng cũng không biết nên lấy lý do nào để ghét hắn ngoại trừ những hiểu lầm không đáng có. Tú Nghiên nhíu mày tỏ ý không hài lòng, phải, nàng muốn thấy tiểu nương tử của mình cười, nhưng mà...

" Nàng làm không đúng. Khi nàng cười, nó thế này cơ. " 

Tú Nghiên ngốc nghếch cố gắng giả lại điệu bộ khi đang cười của Mỹ Anh, thậm chí dù mệt nhưng nàng vẫn dùng tay để chỉnh mắt mình cong lên, trông khờ đến lạ. Mỹ Anh cười thầm trong lòng, có lẽ hắn không thể thấy điệu bộ của mình lúc này cổ quái đến thế nào đâu, nàng không nghĩ có người bắt chước nụ cười của nàng mà dễ thương đến vậy, lúc này Trịnh Tú Nghiên cứ như một tiểu hài tử đang vòi vĩnh mẫu thân của nó cho bằng được vậy, hắn quả là cũng có lúc đáng yêu. Nhưng thật lòng lúc này Mỹ Anh không đủ cảm xúc để cười, Trịnh Tú Nghiên sốt rất cao, người nóng hừng hực như lò lửa, nàng làm sao vô tư mỉm cười được chứ. Mỹ Anh kéo Tú Nghiên vào trong lòng mình dỗ dành.

" Ngốc tử, ngươi ngoan ngoãn điều dưỡng khỏi bệnh, ta nhất định sẽ cười cho ngươi xem. "

" Phải hết bệnh lận sao. " Tú Nghiên than thở.

" Ân. " Mỹ Anh cương quyết. - " Nào, theo ta ra giường, hôm nay ngươi bệnh, đừng nằm ở trường kỷ. "

" Nhưng còn nàng... " Tú Nghiên e dè nói.

" Ta không sao, ta nằm trường kỷ cũng không gì. " Mỹ Anh đưa tay đỡ Tú Nghiên rồi chầm chậm di chuyển về phía giường.

Nói một câu thật lòng thì Tú Nghiên đúng thật là cần nằm ở nơi ấm áp một tí, vì cơ thể nàng thật sự rất lạnh, nhưng mà vậy thì nương tử phải ra trường kỷ nằm, điều này nàng không muốn chút nào. Mỹ Anh vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, sao có thể nằm ở nơi thô cứng và khó chịu như thế chứ. Tú Nghiên khẽ lắc đầu khi Mỹ Anh dìu nàng ngồi xuống giường, nhưng ánh mắt của tiểu nương tử làm nàng hiểu rằng nàng không được phép làm khác đi. Nhưng lòng Tú Nghiên cứ không yên thế này thì làm sao mà chân tâm tu dưỡng được chứ. Với lại không có tiểu nương tử ở kế bên nàng lại cảm thấy không ổn cho lắm. Đánh liều Tú Nghiên mạnh dạn nói.

" Hay nàng cứ dùng chung giường với ta, ta hứa sẽ không làm gì nàng cả. Dù sao ta và nàng cũng từng dùng chung giường rồi. " 

" ... "

" Ta thật sự không có tà tâm gì, hơn nữa giờ ta đang ốm, vốn đâu có thể làm gì nàng. " 

" Không, ngươi cứ dùng giường. Ta ra trường kỷ, ngươi không cần áy náy, ngươi ốm là do ta càn quấy. " Mỹ Anh giải thích.

" Cũng là do nàng không tin ta thôi. "

Tú Nghiên thở dài nằm lên giường quay người vào trong, phút chốc nàng quên cả cố kị nàng và tiểu nương tử là nam nhân và nữ nhân, lúc này Tú Nghiên chỉ muốn ở bên tiểu nương tử của nàng. Bình thường Trịnh Tú Nghiên vốn chững chạc vậy mà khi ốm lại y như một tiểu hài tử được nuông chiều, thứ gì không theo ý liền mau chóng cảm thấy không vui. Cũng không trách được, cứ ngỡ mất ái nhân, nay ái nhân ngay trước mắt lại không được tỏ rõ tương tư và yêu thương, bảo sao trong lòng Tú Nghiên lại cảm thấy thiếu thốn như thế. Mỹ Anh nhìn bờ vai của Trịnh Tú Nghiên nàng khẽ thở dài, chẳng lẽ nam nhân nào khi ốm cũng trở nên như thế này sao, thiệt là... Mà cũng lạ, tại sao Mỹ Anh lại thấy có chút gì đó khiến nàng vui vẻ, trong thâm tâm nàng bỗng nhận ra Trịnh Tú Nghiên hình như có gì đó mà nàng bắt đầu thấy thích.

" Ngoan, ngươi đang ốm, nếu ta bồi chung giường rồi cũng ốm theo, lúc đó ai chăm sóc cho ngươi. Ta thật không nghi ngờ gì hảo ý của ngươi, sau này nhất định sẽ ôm ngươi cả một ngày dài. " Mỹ Anh nhè nhẹ xoa vai Tú Nghiên.

" Ôm cả một ngày đó nha. " Tú Nghiên xoay người qua, vẻ mặt rạng rỡ hẳn ra.

Mỹ Anh khẽ gật đầu, khuôn mặt bất giác cũng đỏ theo vì những lời nói của mình, nàng đang nghĩ gì thế nhỉ, nữ nhân lại đề nghị ôm nam nhân cả một ngày. Hoàng Mỹ Anh ơi là Hoàng Mỹ Anh, ta nhớ Trịnh Tú Nghiên mới là người đang ốm, cớ sao đầu óc nhà ngươi lại mụ mị đi vì tên nam nhân này. Mỹ Anh kéo chăn lên đắp cho Trịnh Tú Nghiên rồi đi ra ngoài sai A Châu mang cho nàng ít nước ấm và chiếc khăn mềm, chuẩn bị một ít canh tổ yến cho cô gia, tuyệt nhiên không hề nói Tú Nghiên đang bị ốm. Mỹ Anh lúc này thật sự rất chân tâm đối xử với tướng công của mình. Nàng cẩn thận lau nhẹ từng giọt mồ hôi trên trán của Trịnh Tú Nghiên, sau đó cho hắn ăn canh tổ yến bổ dưỡng, nhất nhất ngồi bên giường chăm sóc.

Chỉ một lúc sau Tú Nghiên chìm vào giấc ngủ vì sự mệt mỏi, với khi nãy thuốc nàng uống cũng có chút hương liệu gây buồn ngủ. Mỹ Anh lúc này mới rảnh tay một chút, nàng dọn dẹp để ra ngoài cửa sau đó đi lại trường kỷ ngồi. Nàng bỗng sờ vào chiếc trường kỷ, cứng, thật sự rất cứng... ngủ ở trên này hẳn phải đau lưng lắm. Mỹ Anh nhìn vào chồng sách mà Tú Nghiên thường hay đọc, toàn là thơ ca, sách thánh hiền, nàng khẽ mỉm cười, đúng là thư sinh nho nhã. 

Khụ Khụ...

Tú Nghiên chợt ho lên một tiếng làm Mỹ Anh lo lắng ngay lập tức chạy lại xem xét, thấy hắn tiếp tục thiếp đi nàng mới cảm thấy yên tâm hơn được một tí. Đêm nay có lẽ rất khó ngủ, nếu Mỹ Anh đi ngủ rồi Trịnh Tú Nghiên có bề gì hay đơn giản hơn là hắn cần gì thì thật bất tiện. Nghĩ thế nên Mỹ Anh lấy một cuốn sách thánh hiền của Trịnh Tú Nghiên ra rồi mang lại ngồi bên thành giường rồi chăm chú đọc. Chốc chốc lại thay chiếc khăn trên trán của Trịnh Tú Nghiên, cẩn thận sờ xem có bớt nóng chưa, có vẻ như canh tổ yến và sự tận tụy của Mỹ Anh cũng có tác dụng, Tú Nghiên trông có vẻ hồng hào hơn trông thấy. Đến quá nửa đêm, vì mệt nên chính Mỹ Anh cũng thiếp đi.

* Gần sáng *

Tú Nghiên bất chợt mở mắt ra, vẫn còn có chút choáng váng, nhưng dù sao nàng cũng cảm thấy cơ thể bớt lạnh rồi, Tú Nghiên đưa tay giữ lấy chiếc khăn trên trán nàng, dù có trong trạng thái mơ hồ thì nàng vẫn cảm nhận được tư vị hạnh phúc của lòng mình. Hôm qua nhìn nét mặt lo lắng của tiểu nương tử thật sự khiến nàng rất vui dù nàng không muốn Mỹ Anh lo lắng cho mình đến mức đó. Tú Nghiên ngay lập tức ngồi dậy khi thấy Mỹ Anh ngồi ở bên cạnh nàng đã say ngủ đầu dựa vào thành giường, Tú Nghiên bỗng cảm thấy xót xa vô cùng, hóa ra cả đêm qua nàng ấy vì chăm sóc nàng đến mức mệt mỏi mà ngủ quên. Tú Nghiên thở dài vén một lọn tóc đang rũ xuống mặt của Mỹ Anh.

Nàng thật đẹp.

Tú Nghiên ngây ngốc ngắm nhìn Mỹ Anh khi nàng ấy đang ngủ, thật trông giống như một tiểu tiên nữ. Tú Nghiên mê mị đi theo từng đường nét trên khuôn mặt của nương tử mình, ở nàng luôn có thứ gì đó thu hút. Khi nàng làm tiểu thích khách, chẳng phải nàng đã từng đi vào trong trái tim của Tú Nghiên rồi hay sao, bây giờ lại có danh phận phu thê thế này, quả là kiếp này họ đã là định mệnh của nhau rồi. Tú Nghiên ngồi càng ngày càng sát lại người của Mỹ Anh, hương thơm của nàng không ít lần khiến Tú Nghiên chao đảo, sao nàng lại không nhận ra nó ngay từ những ngày đầu tiên chứ. Tú Nghiên rướn người lên cao, và trong vô thức nàng đã khẽ chạm môi mình vào môi của tiểu nương tử.

Thật sự rất ngọt ngào a~~~~~

Tú Nghiên mặt đỏ bừng, nàng đang ốm nên đầu óc nàng trở nên hồ nháo giống như Du Lợi rồi chăng, sao lại đột nhiên tiểu nhân hôn lén nương tử như thế. Lỡ mà không cẩn thận khiến nương tử của nàng bị lây bệnh, thế chẳng phải nàng sẽ rất đau lòng đó sao. Với lại đánh lén thế này không phải là hành động của kẻ quân tử, nhưng biết làm sao được khi yêu thương trong lòng Tú Nghiên ngày một nhiều. Nàng cũng đã cố khắc chế nó từng chút một nhưng thật sự rất khó. Tú Nghiên sờ nhẹ lên khuôn mặt của Mỹ 

Anh, ước gì có thể cùng nàng trốn đi đâu đó, nói rõ mọi chuyện và hạnh phúc bên nhau suốt đời thì hay biết mấy. Chẳng cần quan tâm nàng là nữ nhân hay ta là nữ nhân gì cả, chỉ cần ôm chặt nàng trong vòng tay là ta đã đủ mãn nguyện rồi. Tú Nghiên nhẹ nhàng đỡ Mỹ Anh nằm xuống giường, ngủ ngồi thật sự không tốt cho sức khỏe đâu. Tú Nghiên nằm hơi dịch ra xa Mỹ Anh một chút phòng hờ có thể lây bệnh cho nàng ấy. Nàng khẽ cong khóe môi.

Ngủ ngon ái nhân của ta.

oooOOOooo

Chỉ trong vòng ba ngày, nhờ sự chăm sóc tận lực của Mỹ Anh mà Tú Nghiên mau chóng khỏe lại. Hằng ngày Mỹ Anh đều lưu tâm cẩn trọng ở bên Tú Nghiên từng khắc một, lẽ dĩ nhiên Tú Nghiên rất muốn giữ lại những khoảnh khắc này càng lâu càng tốt nên dù đã khỏe hơn nhiều thì nàng vẫn lăn trong chăn chỉ để được tiểu nương tử chăm sóc. Có vẻ như Tú Nghiên của chúng ta đang dần trở nên quỷ quyệt hơn thì phải, nhưng dù sao nàng cũng không quá đáng đến mức đó, nàng để Mỹ Anh nằm giường còn bản thân một mực chạy ra trường kỷ với lý do nàng đã quen với nó, dù sao thì Tú Nghiên cũng không muốn nương tử của mình phải mệt mỏi chỉ vì chăm lo cho mình. Mỹ Anh thừa nhận bản thân đã thay đổi khá nhiều, nàng không muốn đôi co với Trịnh Tú Nghiên nữa, từ hôm hắn ngã xuống nước nàng mới nhận ra bản thân mình lo lắng cho hắn nhiều như thế nào. Gia nhân trong trang lại ca tụng về hiền đức của Mỹ Anh khi luôn bồi ở bên tướng công của mình, thật đúng là trai tài gái sắc khiến người ta ngưỡng mộ.

" Tiểu thư. " A Châu ở ngoài lên tiếng.

" Chờ ta một chút, cô gia đang dùng tổ yến. "

Mỹ Anh lên tiếng, buổi sáng Tú Nghiên vẫn tu dưỡng trên giường của họ, còn đêm về nàng mới đi lại trường kỷ của mình. Mỹ Anh đang đút cho Tú Nghiên ăn tổ yến, ở bên Tú Nghiên và thường xuyên săn sóc cho hắn nàng mới nhận ra Trịnh Tú Nghiên rất gầy, chỉ là những bộ y phục khiến người ta lầm tưởng hắn có da có thịt hơn mà thôi. Mỹ Anh không cho rằng Trịnh Tú Nghiên yếu đuối, mà chỉ là đôi lúc hắn khiến nàng muốn quan tâm chăm sóc đến lạ kì, cảm giác này nàng hình như đã từng trải qua rồi thì phải. Tú Nghiên ngoan ngoãn bồi bổ theo lời của Mỹ Anh, cơ thể nàng thật sự đã hồi phục nhưng nương tử cứ bảo nàng nên dưỡng thêm vài ngày để khỏi hẳn.

" Em tìm ta có chuyện gì. " Mỹ Anh để chén tổ yến mà Tú Nghiên đã ăn xong lên bàn.

" Em đã làm theo lời căn dặn của tiểu thư. " A Châu đi vào với hai gia đinh nữa.

" Ân. "

Mỹ Anh kéo chiếc màn lại che đi Trịnh Tú Nghiên đang nằm trên giường, còn A Châu và hai gia nhân thì mau chóng dọn đồ trên trường kỷ ra ngoài khiến Tú Nghiên trợn tròn mắt vì kinh ngạc, sao tự nhiên lại muốn dọn đồ của nàng đi, phải chăng nương tử nàng ấy... chăm sóc nàng rồi đâm ra chán ghét. Không thể nào, mấy hôm nay họ yên bình vô cùng, cũng chẳng có sóng gió gì cả, tại sao đột nhiên lại có sự thay đổi kì lạ này. Tú Nghiên nhịn không được liền dùng tay kéo y phục của Mỹ Anh. Mỹ Anh lo lắng vén màn ngồi vào bên trong rồi ôm Tú Nghiên nhè nhẹ.

" Người lạ kinh động ngươi à, hảo ngoan nhanh lắm rồi họ sẽ rời đi ngay. "

Thanh âm nhẹ nhàng này làm sao Tú Nghiên có thể không tin tưởng được đây, chắc chắn là do nàng đa nghi. Mấy ngày hôm nay nếu không có tiểu nương tử hằng ngày chăm lo sao nàng có thể mau chóng hồi phục được, vậy mà nàng lại nghi ngờ nàng ấy muốn ruồng bỏ mình. Trịnh Tú Nghiên ơi là Trịnh Tú Nghiên, từ khi nào ngươi lại sợ phải rời xa người nữ nhân này đến thế. Tú Nghiên dụi nhẹ vào vai của Mỹ Anh, cảm giác ở bên tiểu nương tử đúng là rất hạnh phúc, khiến con tim nàng không thể không xao xuyến được.

" Tại sao lại dọn đồ đạc của ta ra ngoài. " Tú Nghiên hỏi. - " Nàng làm gì vậy ?!? " 

" Ta đã sai A Châu đi đặt một chiếc trường kỷ êm ái hơn. " Mỹ Anh phì cười vì trong giọng nói của Trịnh Tú Nghiên hình như còn kèm chút giận dỗi.

" Trường kỷ mới ?!? " Tú Nghiên ngạc nhiên, chẳng phải cái cũ mua lúc họ mới thành thân vẫn còn rất tốt sao. Nàng cũng không cảm thấy có gì bất tiện.

" Nhiều nệm hơn. " Mỹ Anh mỉm cười.

Tú Nghiên lúc này mới thấy khoảng năm sáu gia nhân đang cố mang một chiếc trường kỷ to vào trong, trên đó để khá nhiều nệm bông nhìn có vẻ êm ái và thoải mái vô cùng, gần như là một chiếc giường vậy. Tú Nghiên nhìn Mỹ Anh chằm chằm, tại sao nàng ấy phải thay trường kỷ nhỉ, cũng không cần thiết lắm mà. Mỹ Anh nhìn Tú Nghiên liền biết ngay hắn muốn hỏi gì, dù sao nàng hình như cũng bắt đầu đặt tâm tư vào hắn rồi, việc này đã thế thì cần gì phải giấu nữa đâu. Thay vì cứ trách cứ số phận, chẳng thà nàng vui vẻ tiếp nhận nó, rồi từ từ tìm thú vui có lẽ sẽ dễ chịu hơn nhiều,

" Khi ngươi đọc sách và ngủ, sẽ dễ chịu. Ngươi vẫn hay đọc sách đến khuya không phải sao. "

Tú Nghiên gật nhẹ đầu mình, cảm giác như đang có ngàn con bướm nhảy múa một khúc ca xuân trong lòng vậy. Ít ra tiểu nương tử với nàng cũng không phải là không có cái tình, mới ngã xuống nước có một cái đã được nàng để tâm đến thế, thì có lẽ lâu lâu ngã một lần rồi ốm cũng không sao. Nhưng Tú Nghiên ngay lập tức xua đi suy nghĩ đó, phải khỏe mạnh để còn chăm sóc cho tiểu nương tử nữa chứ, nàng phải là chỗ dựa cho nàng ấy mới đúng. Chợt Tú Nghiên khựng lại, nhăn mặt tỏ ý không vui, hình như nàng mừng hơi sớm thì phải, rõ là cái trường kỷ này thì có gì tốt đẹp đâu.

" Nàng định cho ta ngủ trường kỷ đến chết sao. " Tú Nghiên hờn giận.

" ... "

Nói cũng đúng, trường kỷ mà thoải mái thế này thì há chẳng phải là để người ta lưu lại lâu sao, điều này đồng nghĩa với việc nàng và nương tử sẽ ngủ hai chỗ khác nhau đến suốt đời. Chuyện này chẳng vui cái gì cả, cái đầu quỷ quái của Tú Nghiên hiện tại đang ủy khuất vô cùng. Nàng cứ nghĩ trường kỷ chỉ là nơi trú chân tạm thời, nay lại thay cái mềm mại hơn thì khác nào nàng phải ngủ trường kỷ cả đời. Chỉ cần nghĩ thế thôi là Tú Nghiên đã cảm thấy rùng mình rồi, dù trường kỷ có tốt cỡ nào thì làm sao bằng giường có nương tử kế bên chứ. Nhưng thật ra Tú Nghiên ngốc nghếch suy nghĩ quá nhiều rồi, vì thật sự Mỹ Anh không hề có ý đó, nàng chỉ cảm thấy xót xa khi thân hình ốm yếu ấy phải ngủ ở chiếc trường kỷ lạnh ngắt cứng đơ nên mới sai người đặt cái khác. Dù sao chuyện bồi chung giường vẫn còn là chuyện sau này.

" Ngốc tử, ta không nói như thế. Nhưng chuyện đó... hãy để nó tự nhiên đi được không. "

" Có lâu không ?!? " Tú Nghiên xụ mặt.

" Một thời gian nữa. " Mỹ Anh dỗ dành.

" Ân. "

Tú Nghiên không hỏi nữa, vì nàng biết lúc này cũng chưa phải là thuận lợi lắm, nương tử dù sao vẫn còn đang chịu tổn thương khi nàng là Nghiên, hẳn là muốn mở lòng với ai đó cũng cần thời gian dài. Vấn đề ở đây là Mỹ Anh cũng chẳng từ chối hay là cự tuyệt nàng, chứng tỏ nàng ấy trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ về cuộc lương duyên này rồi. Nếu như bình thường chắc chắn tiểu nương tử đã mắng cho nàng một trận rồi. Thôi thì họ cũng đã có tiến triển nhất định, cứ từ từ mà tiến còn hơn nhanh mà không được gì. Tú Nghiên nhìn Mỹ Anh sắp xếp lại sách và đồ dùng cho nàng, trông rất giống một thê tử hiền lương thục đức, nàng thật sự có phúc quá mà.

" Tiểu thư, Hoa Ngân Tuyên thiếu gia cho người tới báo tin, ngày mai người sẽ tới đây ạ. " A Châu đang phụ cho Mỹ Anh thì sực nhớ ra.

" Mai biểu ca sẽ tới sao. " Mỹ Anh xếp cuốn sách cuối cùng xong, liền quay qua nói với giọng hân hoan vô cùng.

" Vâng ạ. " 

" Thật tốt quá. " Mỹ Anh mỉm cười. - " Được rồi em lui đi, tối dặn nhà bếp nấu một ít cháo cho cô gia. " 

" Vâng. "

Tú Nghiên ở trên giường vẫn dõi theo họ, thấy sự vui vẻ của nương tử với biểu ca của nàng ấy lòng lại thấy không mấy vui, mỗi khi nhắc tới vị biểu ca ấy dường như nàng luôn hứng thú vô cùng. Rốt cuộc đó là ai, tại sao lại khiến nương tử của nàng thích thú đến thế. Theo Tú Nghiên được biết thì Mỹ Anh vốn có rất nhiều người theo đuổi nhưng chưa bao giờ để mắt đến họ, sự lãnh đạm của nàng với nam nhân khiến cho người ta chỉ dám ngắm nhìn nàng từ xa mà thôi. Vậy mà giờ lại trở nên hào hứng với một nam nhân nào đó, xem chừng sự thân thiết của họ cũng không ít đâu.

" Nương tử, biểu ca của nàng sẽ đến à. " 

" Đúng vậy. Huynh ấy rất anh tuấn, là một người văn võ song toàn. " Mỹ Anh gật đầu nhẹ.

" Ta cũng văn võ song toàn. " Tú Nghiên hừ nhẹ. 

Mỹ Anh chợt quay sang nhìn Tú Nghiên, từ khi nào hắn lại có những biểu hiện cau mày khó chịu như vậy chứ, đang giận chuyện gì hay sao. Chẳng phải lúc nãy vẫn còn vui vẻ à. Mỹ Anh nhớ nàng cũng đâu có làm gì sai khiến hắn không thoải mái, hay nàng đặt nhầm quyển sách nào. Thật khó hiểu quá đi mất thôi, Mỹ Anh chỉ nhún vai xem chừng là đồng ý, vì dù sao xét trên toàn diện, nàng thật sự không nghĩ biểu ca của nàng hơn được Trịnh Tú Nghiên. Nhưng xét về tướng vóc oai dũng thì có lẽ biểu ca ăn đứt hắn, hắn quá gầy so với một nam nhân bình thường. 

" Nàng và biểu ca nàng thân thiết lắm sao. " Tú Nghiên ngọ nguậy một cách khó chịu.

" Bọn ta lớn lên bên nhau. " Mỹ Anh thú thật.

" Vậy tại sao giờ lại không bên nhau nữa. " Tú Nghiên lạnh lùng hỏi.

" Vì biểu ca phải lên kinh thành giúp đỡ gia đình trong chuyện kinh doanh buôn bán, ta cũng không rõ lắm. Năm ta mười bốn tuổi là huynh ấy đã đi rồi. Ta còn nhớ ta đã khóc rất nhiều. " Mỹ Anh thở dài, khuấy nhẹ chén chè đậu xanh thơm lừng.

" Nàng thích biểu ca của nàng à. "

" Ta cũng không chắc. Từ nhỏ tới lớn huynh ấy luôn chăm sóc và yêu thương ta nên đôi khi ta cũng nghĩ muốn có một phu quân như huynh ấy. "

Mỹ Anh cứ vô tư trả lời mà không ngờ can dấm chua nàng vô tình làm ra đang khiến Tú Nghiên nắm chặt tay lại trong chăn, nó tạo ra một luồng hàn khí khá mạnh. Hiển nhiên nàng chẳng thích chuyện này một tí nào, nàng và nương tử hiện tại đang rất tốt, đột nhiên lại có vị biểu ca nào đến đây thăm nương tử, nếu lỡ hắn có tình ý với nương tử thì sao. Tình cảm của nàng với nương tử vẫn chưa chín mùi, lúc này gặp sóng gió hay kẻ thứ ba vào thì thật khó có thể nói trước điều gì. Tú Nghiên lo xa không phải không có lý, dù sao họ cũng chỉ bên nhau được hơn một tuần, còn Hoa Ngân Tuyên và Mỹ Anh thì đã ở bên nhau ít nhất là mười bốn năm rồi. Thật sự là một ải rất khó vượt qua.

" Ta nghe nói biểu ca đã đặt vấn đề hôn nhân với ta. Nhưng phụ thân lại từ chối vì hôn ước của ta là ngươi. " Mỹ Anh bê chén chè đậu xanh nóng lại gần Tú Nghiên. - " Nào, ăn chè đi, rồi nằm xuống nghỉ một chút, lát có cháo ta sẽ gọi ngươi. "

" Ta không ăn. " Tú Nghiên chau mày né, nằm phịch xuống giường.

Mỹ Anh khá bất ngờ vì hành động của Tú Nghiên, tự hắn hỏi, mình chỉ trả lời trung thực mà lại có thái độ như thế là sao. Hắn muốn gì chứ, được nàng chiều chuộng rồi đâm ra không xem nàng ra gì có đúng không. Nàng căn dặn nhà bếp nấu chè thì cũng chỉ muốn hắn ăn tẩm bổ thêm thôi chứ có gì mà hắn lại nổi nóng. Thật là... Mỹ Anh đặt chén chè lên bàn, không hiểu sao hình như nàng cảm nhận được Trịnh Tú Nghiên có gì đó với nàng, cử chỉ, thái độ của hắn giống như... đang yêu thích nàng vậy. Nếu như điều đó là sự thật, thì chuyện hắn không thích biểu ca cũng do

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net