Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Ân Na ra khỏi WC, Trần Gia Minh liền ném mắt kính của tôi lên bàn, nhảy qua, ríu rít mười vạn câu hỏi vì sao. Vì sao tối hôm qua cậu đột nhiên ngắt điện thoại của nó, vì sao tôi ở lại nhà cậu, vì sao…

Tôi rốt cuộc không thể liên hệ với Chu công nữa, đành lủi vào WC, rửa mặt. Lúc đi ra, Trịnh Ân Na vẫn còn đang trả lời mười vạn cái nguyên nhân của cậu.

Bụng bắt đầu xướng Không Thành Kế, không muốn ngắt lời bọn họ, tôi đành thất lễ mở tủ lạnh nhà người ta ra, xem thử có gì ăn được không. Không may, tủ lạnh cũng đang xướng Không Thành Kế, tôi thất vọng dóng cửa tủ lạnh lại, rót mấy li nước đóng chai để uống. Bỗng nhiên nhớ đến bộ phim [Hữu tình uống nước là no](1). Nếu thật sự hữu tình uống nước là no, thì có nốc sạch nước Thái Bình Dương tôi cũng khát.

“Gia Minh, tôi đói bụng.” Bụng của Trịnh Ân Na rốt cục cũng phát ra tín hiệu tương tự tôi.

“Tớ cũng vậy.” Tôi giơ cao tay, phụ họa.

Em trai hoàn toàn không thèm liếc nhìn tôi, nói: “Chúng ta ra ngoài ăn đi.” Tôi biết, những lời này không phải là nói với tôi.

Nhưng mà, tôi cũng đi theo . Không vì thứ gì khác , chỉ là một mình ở lại nhà người ta, về công về tư cũng không tốt lắm. Đành cứng đầu theo thôi.

Chọn một quán điểm tâm, Trịnh Ân Na đi gọi đồ ăn.

Thằng nhóc Trần Gia Minh này ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Rửa mặt chải đầu xong bà rốt cuộc giống người .”

“Ha ha, cám ơn quá khen nha. Đáng tiếc a, cậu có rửa mặt chải đầu thì cũng vô dụng, bởi vì cậu đã tiến hóa đâu.”

Sự không hài lòng đối với nhau là có thể cảm nhận được. Tôi ghét nó sáng sớm đánh thức tôi, nhưng nó ghét tôi cái gì a? Hoặc là nói nó ghét tất cả những sinh vật giống cái ngoài Trịnh Ân Na ra?

Khi ăn điểm tâm, họ nói của họ , tôi ăn của tôi, còn kém không khắc trên trán mấy chữ “Đây là không khí”. Nếu mấy cặp đôi nam nữ đang yêu cuồng nhiệt mà nóng lên là trăm độ, thì tôi chỉ cảm nhận được có năm chục độ, chỉ có một mình nhân vật nam nóng sáng lên mà thôi. Nhưng năm chục độ là đủ để làm người ta nóng bức khó chịu rồi, có thể tưởng tượng, tôi khó chịu đến cỡ nào.

Tôi làm bộ lấy tay quạt quạt.

“Gia Giai, cậu rất nóng sao?” Trịnh Ân Na hỏi.

“Có hơi, ha ha.”

“Bà là cái bóng đèn dây tóc mà, sao không nóng được? Nóng thì lột đồ ra.” Trần Gia Minh liếc nhìn tôi.“Á!” Trịnh Ân Na lấy khuỷu tay huých nó, nước trà trên tay nó vô tình đổ vào trên quần áo…trên quần.

Xem ánh mặt trời tốt như vậy, nó lượn ngoài đường vài vòng, phơi phơi, thổi thổi, lập tức có thể khô rồi. Nhưng đổ vào chỗ đó, chỗ xấu hổ đó... Tôi nghĩ, sao nó dám ở giữa ban ngày ban mặt, ngay trước công chúng…thả chim?(*)

Vì thế nó đành vê nhà một chuyến. May là nhà nó ngay tại gần đó.

......

Mở cửa là một bác gái khoảng năm mươi, ánh mắt bà quét lên người chúng tôi.

“Bạn gái con.” Ném một câu, Trần Gia Minh liền chạy vội vào nhà, đóng cửa phòng.

Mẹ nó không thể tin nhìn chúng tôi, phỏng chừng suy nghĩ, con bà cũng đâu phải là đặc biệt đẹp trai, đặc biệt hấp dẫn, sao có khả năng tận hưởng Tề nhân chi phúc(2) chứ?

Nghiễm nhiên, con bà coi tôi là không khí. Tôi muốn xử nó! Ý tưởng này bắt đầu sinh sôi trong đầu tôi. Nhưng là nghĩ đến Trịnh Ân Na, tôi cũng không dám lỗ mãng. Nói thế nào thì nó cũng là bạn trai cậu.

Trần Gia Minh không hề có ý kiêng dè, mặc quần chip tứ giác đi ra phòng khách. Mẹ nó vừa thấy lập tức tha nó về, hai người bắt đầu càu nhàu trong phòng.

Tôi nghe thấy tiếng cười của Trần Gia Minh, như thể nó nghe được câu chuyện hài hước nhất quả đất này ấy.

Cái quần chip tứ giác kia lại trôi ra, vừa cười vừa nói: “Mẹ, người nào nhu thuận, văn tĩnh nhất thì người đó là con dâu tương lai của mẹ. Mẹ đoán thử đi…” Con nít đúng là con nít, mới quen nhau mấy ngày đã đòi cưới đối phương. Biểu hiện của chưa trưởng thành!

Ánh mắt mẹ nó nấn ná giữa tôi và Trịnh Ân Na một lát, cuối cùng dừng trên người tôi.

“Mẹ à, không phải bả.”

Tôi nghĩ, người lúng túng nhất lúc này chắc là mẹ nó cùng Trịnh Ân Na.

Tôi nhu thuận, tôi văn tĩnh? Trong lòng tôi đắc ý, nhưng cũng không tiết lộ nửa điểm, vì thế giả bộ xấu hổ.

“Được rồi được rồi, mẹ biết rồi. Mau đi mặc đồ tử tế vào, chốc nữa chị mày đi làm về.”

“Làm chi ~ đâu phải là chị chưa thấy con ăn mặc như thế bao giờ!”

“Chị mày mang đồng nghiệp về ăn cơm, người ta là nữ. Mày ăn mặc thoải mái nhưng người ta cũng không phải là không biết xấu hổ nha! Đừng làm cho mẹ mất mặt, nhanh lên.”

(1)《有情饮水饱》(hữu tình ẩm thủy bão) - Tên tiếng Anh “Love me, love my money” – Tên tiếng Việt “Giá trị tình yêu”

(*)lưu điểu: thả chim ?  cháu nó để nguyên ý đó 

(2)Tề nhân chi phúc (phúc của người Tề): ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net