Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi muốn nhanh chóng lượn đi, nhưng mẹ của Trần Gia Minh luôn theo hai người chúng tôi “điều tra hộ khẩu gia đình”. Mục đích không cần nói cũng biết.

Thôi nào, con bác mới mười chín tuổi, có cần thiết tìm vợ cho nó nhanh như vậy không? Đây mới là đáng nói này, Trịnh Ân Na mới là bạn gái con trai bác, liên quan gì tới tôi đâu nha? Phổ tra tôi làm gì nha?

Thật vất vả lôi ra được cái lí do để thoát thân, vừa mở cửa lại thấy hai bức tường thịt chặn đường. Ngẩng đầu lên, hai cô gái khoảng hai lăm hai sáu tuổi đang cầm vali đứng ngoài cửa.

“Mẹ, con về rồi.” Một cô gái lên tiếng. Cao khoảng một mét sáu bảy, tóc thả hơi uốn được vén ra đằng trước. Mặt trái xoan, làn môi mỏng đỏ mọng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, ý cười nơi khóe miệng rõ ràng không hề thích hợp với nét mặt của cô một chút nào.

“Ah, Hải Lam, mấy đứa về rồi. Gia Minh, mau ra đỡ vali cho chị với đồng nghiệp chị kìa con.” Mẹ của Gia Minh một bên chào hỏi đồng nhiệp của con gái, một bên thuyết phục chúng tôi ở lại ăn cơm trưa.

Thịnh tình không từ chối được, chỉ có thể đồng ý.

Trịnh Ân Na còn có thể treo cái danh nghĩa bạn gái với con dâu tương lai mà ở lại, người ta đoàn tụ gia đình, tôi lại là người ngoài, nói khó nghe chút thì gọi là ăn ké, đành phải lượn vào phòng bếp để phụ giúp. Mẹ của Gia Minh giơ tay chặt xuống, mấy món trên thớt nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi. Hảo đao pháp!

Mẹ Gia Minh bảo tôi ra ngoài ngồi nhưng tôi lại đòi ở lại. Còn một lí do nữa làm cho tôi không thể đi ra ngoài, đi ra ngoài đối mặt với một người. Tôi đang trốn tránh. Mẹ Gia Minh nheo mắt mỉm cười cột tạp dề cho tôi, nói để khỏi làm dơ quần áo, vết dầu không dễ giặt. Đó là sự thật nên tôi không từ chối.

Đồ ăn lên dĩa, tôi không còn lí do nào để không đi ra ngoài, đành bưng đồ ăn ra phòng khách.

Tôi thấy người đó mỉm cười, mím khóe môi, nhìn tôi ẩn ý như đang nhìn thứ gì thú vị. Rõ ràng diện mạo hai chị em có hơi giống nhau, sao tôi lại không phát hiện Trần Gia Minh trông giống chị ta chứ? Có lẽ là do tôi chưa từng nghiêm túc hay cẩn thận nhìn nó, lần đầu tiên quan sát nó lại là khi tôi vừa tỉnh ngủ, không mang mắt kính nữa.

Lúc ăn cơm, mọi người ai cũng có đề tài: như những chuyện thú vị khi đi công tác, như quá trình theo đuổi, như kĩ năng nấu nướng đồ ăn, còn tôi thì luôn luôn ngồi cười trừ, sau đó nói mấy câu vô thưởng vô phạt như: “Ồh? Thật không?”, “Không thể nào?”, “Sao có thế như thế được?” À, hóa ra là như vậy.”, “Ha ha...”

Một diễn viên quần chúng làm nền điển hình.

Ăn trưa xong, tôi như ở nhà, tự động dọn bát đũa, mẹ của Gia Minh lập tức giành lấy, bắn hàng loạt lời khách sáo tới. Tôi có chút xấu hổ, chính mình vô thức làm không chuyện nên làm. Việc này hẳn phải để Trịnh Ân Na làm chứ nhỉ, bởi vì như thế mới để lại ấn tượng tốt cho gia đình bạn trai, cảm thấy cậu là một cô nàng hiền lương thục đức.

Đồng nghiệp của Trần Hải Lam nói có việc nên đi trước, em trai chị sợ tôi tiếp tục ngồi đấy làm bóng đèn liền nói: “Chị à, buổi chiều chị có tiết không ha? Nếu có thì không trì hoãn thời giàn quí báu của chị nữa đâu.”

Ý tứ trong lời này quá rõ ràng. Tôi mà nói là không có tiết thì cũng quá kì cục.

Tôi nghĩ, có cần bấm đốt ngón tay, gật đầu đáp có, sau đó ôm quyền nói: “Tại hạ cáo từ” không? Tôi đã nhớ đến 108 lời kịch rời khỏi sân khấu rồi, nhưng cuối cùng lại lựa chọn câu từ giã mộc mạc nhất: “Ha ha, đúng rồi, chị đi trước vậy. Cháu chào bác.”

Trần Hải Lam tiễn đồng nghiệp, thuận đường tiễn tôi.

Đồng nghiệp chị lên taxi, tôi chen lên xe bus chật chội. Tôi dùng sức chín trâu hai hổ lách vào bên trong, lại phát hiện cho dù là cọng tóc của mình, hay dẹp lép cả người lại vẫn không chui vào nổi, tài xế gào to: “Lên cửa sau, lên cửa sau!!”

Tôi bất đắc dĩ xuống xe, chạy ra phía cửa sau. Một bàn tay kéo tôi lại, nhìn lại, người đó đúng là Trần Hải Lam.

“Làm chi vậy?”

“Thôi nào, lâu như vậy không gặp nhau, không ở lại tâm sự với tôi được chút sao?”

Lâu sao? Mới không gặp nhau hai tuần mà thôi.“Nhưng tôi phải đi học mà.”

“Có đi học thì cũng không tăng thêm IQ, EQ đâu.”

“IQ, EQ gì chứ, tôi mà thèm nó á, tôi chỉ có một chữ thôi, chính là chữ Q.”[cute: dễ thương]

Chị nhéo mặt tôi: “Em béo ra, vẫn đang rượu chè ăn uống quá độ sao? Sắp biến thành người lợn rồi.”

Trần Hải Lam, người này nhìn thấy dáng vẻ tôi hạnh phúc khi chìm trong biển tình, cũng nhìn thấy tôi bị vứt bỏ, khóc đến đến chật vật không còn là chính mình. Chị chia sẻ hạnh phúc với tôi, nhưng cũng chia sẻ nỗi buồn với tôi. Làm bạn bè, người này không tệ.

Vừa nãy vờ không quen biết nhau, có lẽ là sợ bị hỏi quen nhau như thế nào, chúng tôi đều khó mở miệng. Tôi cố ý trốn tránh chị, bởi trong lòng biết chị đang xâm chiếm thế giới của mình. Làm người yêu, chị không phù hợp với tôi, nhưng tôi là kẻ dễ thua cuộc bởi cô đơn nên rất dễ làm ra những lựa chọn sai lầm khi cô đơn, những cô gái dạng này là tàn nhẫn nhất. Bên cạnh đó, tôi cũng không muốn mất đi chị, người bạn này.

......

Chúng tôi ngồi trong một quán trà.

Trần Hải Lam đột nhiên hỏi tôi: “Này, làm một bài kiểm tra tâm lí với em được chứ?”

Không sao cả, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Tôi gật đầu nói được.

“Nếu em có một bàn tay bị thương, năm ngón tay đều bị thương như nhau, em sẽ băng nó ngón nào đầu tiên?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net