Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khâu Vịnh Lâm, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Dù muốn nói cho tôi biết cô không còn yêu nữa thì cũng đâu cần thiết đưa tình yêu mới ra trước mặt tôi? Cô muốn nhìn thấy hiệu quả gì trên người, trên mặt tôi? Cô muốn nhìn tôi khóc, hay là muốn nhìn tôi cười? Tôi nói rồi, có khóc cũng sẽ không khóc trước mặt cô, cho nên tôi sẽ cố gắng mỉm cười khi hai ta đối diện.

Nhìn bóng dáng song song rời đi của họ, tôi mỉm cười, nước mắt lại ngập tràn.

Trịnh Ân Na đang cầm sách vở đứng trước mặt, ít nhiều che đi dáng vẻ lúng túng của tôi. Tôi không biết cảnh vừa nãy kia, cậu đã quan sát từ lúc nào, cũng không muốn biết. Cậu theo đuôi tôi rời đi, có lẽ sợ tôi luẩn quẩn trong lòng, đi đến cực đoan. Đây không phải là chuyện không có khả năng.

Tôi đến OnLeft, mua say. Tiểu Tương không có đây, không ai lại chuẩn bị nước lọc cho tôi. Chỉ có rượu. Không phải uống rượu, là nốc rượu, hy vọng rượu có thể nhấn chìm nỗi đau trong trái tim.

Trịnh Ân Na cứ cố gắng khuyên tôi về.

“Trịnh Ân Na...... Đau quá!”

Cậu hỏi tôi đau thế nào. Tôi gối một tay lên quầy bar, một tay chỉ vào nơi trái tim đang nhảy lên. Cậu duỗi tay đến, đặt trên lồng ngực tôi.

“Muốn tớ sao?” Tôi mỉm cười nói.

Cậu ngẩn người, chần chờ một lát, sau đó ngượng ngùng gật đầu.

Tôi rời quầy bar, lôi kéo cậu loạng choạng đi vào WC.

Đi vào một phòng trong WC, tôi có chút hết sức, ngồi xuống bệ toilet.

Trịnh Ân Na chậm rãi quỳ xuống, mở hai chân tôi ra, chen eo vào, đưa tay dò vào quần áo tôi, sờ soạng. Môi từ xương quai xanh tôi một đường chạy lên...... Cậu muốn hôn, tôi lại quay mặt đi.

Xin đừng hôn tớ, bởi tớ không thương cậu.

Như tỉnh lại từ cơn ác mộng, tôi đẩy mạnh cậu ra, cuộn mình lại, hai tay ôm đầu gối, và khóc.

“Gia Giai, tớ...... rất xin lỗi.”

Người nói rất xin lỗi hẳn là tôi chứ.“Không có gì, tớ muốn yên tĩnh một mình chốc lát, cậu về trước đi.”

Cậu đương nhiên lo lắng, vì thế chúng tôi cùng rời đi. Rời đi, nhưng lại không biết đi nơi nào, sao có thể không cần bận tâm ánh mắt của người khác, tận tình phát tiết tất cả đây? Cậu cố gắng suy nghĩ, mà tôi chỉ có thể cố gắng làm cho bản thân đứng vững.

Không được rồi, tôi thật sự mệt chết mất, bất kể là trái tim, vẫn là cơ thể. Tôi ngồi bên đường, cởi giày, ném sang một bên. Trịnh Ân Na lại giúp tôi nhặt nó lên, lại dựng tôi đứng dậy. Tôi bắt đầu không khống chế được cảm xúc của mình, vừa khóc vừa cười, rồi la hét.

Trịnh Ân Na bất đắc dĩ , vô lực nhấn di động. Nhờ giúp đỡ!

Theo lý mà nói, người đến trợ giúp hẳn là Triệu Tiểu Lan, hay là Trần Gia Minh, mà không phải Trần Hải Lam. Nghe Trần Hải Lam nói chuyện với Trịnh Ân Na, ý tứ đại khái là -- Trần Gia Minh có chuyện quan trọng, không đi được, mới gọi điện nhờ chị giúp. Vậy cũng được, dù sao trong mắt Trần Gia Minh, chúng tôi cũng xem như là quen biết chị nó , cho dù mới chỉ gặp nhau có một lần.

Hai người một trái một phải đỡ tôi trở về, về nhà Trần Hải Lam. Tôi lảm nhảm suốt cả con đường......

Mở cửa là mẹ của Trần Hải Lam.

Tôi nằm trên giường, loáng thoáng nghe ba người bọn họ rầm rà rầm rì gì đó không rõ trong phòng khách. Tiếng đóng cửa, chắc có ai mới đi, là ai nhỉ?! Tôi chậm rãi ngồi dậy, rồi nhìn thấy bản thân chật vật trong chiếc gương trên vách tường.

Tôi quay đầu, không nhìn vào nó nữa, lại thấy một cây kéo cắm trong ống đựng bút trên bàn sách.

Bước xuống giường đi lấy......

“Á á á --” Tôi nghe thấy tiếng thét chói tai, là giọng của Trịnh Ân Na. Cậu sợ đến mức không dám nhúc nhích đứng ngay trước cửa phòng.

Trần Hải Lam sải bước đến, giật lấy cây kéo, ném về phía góc tường. Sau đó quặc tôi một bạt tai.

Tôi ôm khuôn mặt vừa bị tát, lộ ra nét mặt thật vô tội.

“Hà Gia Giai, cô đúng là đồ ngu!! Vì một đứa không yêu cô, có đáng không? Nếu nó đã không còn yêu cô nữa thì cô có làm gì cũng vô ích thôi. Cô cần gì phải xin xỏ chút tình yêu bố thí của một đứa không yêu mình hả? Hà Gia Giai mà tôi thích là đứa ngốc say mê trong tình yêu, đứa ngốc bị người yêu mắng, có ngốc nghếch cũng vui tươi hớn hở kia. Chứ không phải là cô bây giờ! Cô như thế này, làm tôi coi thường quá.”

Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy chị hung dữ như vậy, nói chi đến mắng mỏ cả tôi. Ngược ngạo là, thời điểm này tôi lại thưởng thức cái mạnh mẽ ấy.

“Tôi chỉ muốn cắt tóc mà thôi.”

Ánh mắt hoài nghi phóng lại đây.

Tôi đi đến góc tường, ngồi xổm xuống nhặt cây kéo kia lên, lại bị Trịnh Ân Na nhanh chân giành trước.

“Tớ thật sự chỉ muốn cắt tóc mà thôi. Nếu tớ thật sự muốn chết thì đã sớm không ở đây rồi .” Tôi mở tay ra, chìa về phía Trịnh Ân Na đòi kéo.

“Đưa cho cô ta đi.” Trần Hải Lam nói.

“Nhưng mà --”

“Cô ta nói không, tôi tin.”

Trịnh Ân Na không dám tin tôi, giấu cây kéo phía sau.

Trần Hải Lam đi qua, giật lấy nó, đưa tôi:“Cho cô, hy vọng cô không khiến tôi thất vọng.”

Ha ha, hóa ra có đôi khi, cái gọi là tin lại là không tin. Tôi không đưa tay ra nhận:“Chị cắt giùm tôi đi.”

Trần Hải Lam khựng một chút, lập tức mỉm cười:“Ừ, tốt thôi.”

Tôi ngồi trước gương, nhìn Trần Hải Lam và Trịnh Ân Na trong đó.

“Người khác đều nói, sau khi thất tình, cắt tóc ngụ ý là bắt đầu lại từ đầu.” Trần Hải Lam nói. Trong phòng, không ai nói tiếp, cho nên chị cứ như đang lầm bầm lầu bầu.

Trịnh Ân Na không nói một lời xoay người rời đi, sau đó nghe thấy tiếng cửa đóng lại. Cậu đi rồi. Cậu đã biết tôi và Trần Hải Lam đã sớm quen nhau , hơn nữa mối quan hệ không phải là ít.

“Muốn cắt ngắn bao nhiêu?”

“Càng ngắn càng tốt, ha ha ha.”

“Cạo trọc luôn, được không?” Trần Hải Lam đùa hỏi.

Tôi chỉ cười, nhưng không phải là ngầm đồng ý.

Thất tình giống như bước vào một mê cung, mà tôi lang thang trong mê cung đã hơn một tháng. Mỗi mê cung đều có một lối thoát, và bây giờ tôi đang đứng ở lối thoát của nó, nhưng không biết đi đâu tiếp. Tôi sợ hãi bản thân sẽ lại đi từ mê cung này sang mê cung khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net