Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn bộ dáng xuất thần của Trần Hải Lam phía sau trong gương, chị cũng nhìn vào tôi trong gương.

“Gia Giai, tôi thích cách em cười. Chứ không phải cười giả dối, cười nhạo hay cười lạnh dưới lớp mặt nạ......”

Người kia nói, lúc tôi cười thực xấu, lúc không cười lại càng xấu, cho nên tôi chỉ cười. Nghe vậy, tôi chậm rãi thu lại nu cười như có như không đang treo nơi khóe miệng, “Hải Lam, không cần nhìn tôi bằng ánh mắt thưởng thức ấy...... Chị yêu tôi, chính là cho tôi một cơ hội tổn thương chị mà thôi.” Yêu cùng được yêu đều là hạnh phúc , còn yêu phải kẻ không yêu mình là bất hạnh.

“Nếu, tôi nguyện ý bị em thương tổn thì sao?”

“Chị là M sao? Ha ha ha.”

Chị cũng cười , tiếng cười nhẹ như thế.

Từng sợi tóc rơi xuống, như từng sợi dây tình cảm bị cắt đứt. Sợi nào là yêu, còn sợi nào là hận...... bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Hoảng hốt ngay tại khắc này, tôi xem nhẹ hết thảy những thứ ấy. Rốt cục hiểu được, vì sao có người sẽ bất ngờ nhìn thấu hồng trần, rồi xuất gia. Bất ngờ, thật sự quá bất ngờ.

......

Tôi ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách nhà Trần Hải Lam, đứa em trai Trần Gia Minh vẫn cứ lảm nhảm không ngừng, bởi vì từ hôm trước Trịnh Ân Na đã biến mất. Mà tôi đến nhà bọn họ chỉ là muốn cầm lại quần áo hôm trước để lại, lại bị nó túm lấy thẩm vấn như phạm nhân. Khuôn mặt nó đầy lo lắng.

“Yên tâm, cậu ấy sẽ trở về , nguyên vẹn .”

“Sao mà chị biết?” Trần Gia Minh hỏi.

“Chị chỉ an ủi cậu cho có lệ thôi, đừng để ở trong lòng.”

Gân xanh trên mặt Trần Gia Minh nổi lên, không vui nhìn tôi:“Chị có biết chị thật thiếu bị đánh không?”

“Ha ha, cám ơn.” Trịnh Ân Na không sao cả , hai ngày này cậu đều tránh trong nhà trọ của Triệu Tiểu Lan. Nhưng mà, tôi không biết cậu muốn tránh ai, là tôi hay là Trần Gia Minh? Có lẽ là tôi.

“Chị -- thôi để tôi gọi chị hai một cuộc, cho bả mau về nhà, trả quần áo lại chị luôn. Để chị lượn đi nhanh chút!” Nó vừa nói vừa bấm di động.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên ở ngoài cửa.

Nó và tôi hai mặt nhìn nhau, giây sau chạy nhanh ra mở cửa, tranh xem ai mở cửa trước Trần Hải Lam. Tôi thấy Trần Hải Lam cầm chìa khóa đứng ngoài, đứng hình , đôi mắt giật mình nhìn chúng tôi.

“Chị, chị mau trả quần áo cho bà này đi, người này sao nhìn chướng mắt quá--”

Thằng em trai này thật không đáng yêu.

Trần Hải Lam hoàn toàn bỏi qua câu nói của thằng em, lôi tôi bước nhanh vào phòng. Đóng sập cửa lại, nói:“Em, sao lại đến đây?”

“Cầm lại quần áo của tôi nha.” Tôi nói.

“Không, không không không...... Ý tôi không phải như vậy! Hôm trước em đã từ chối tôi, nhưng vì sao em cứ xuất hiện trước mặt ngay khi tôi có ý nghĩ từ bỏ em?!”

“Xem ra, tôi đến không đúng lúc. Ha ha.”

“Hà Gia Giai --!!”

“Trần Hải Lam, tình yêu của chị làm tôi thấy thật bất khả tư nghị (1). Tôi tự hỏi mình là một người bình thường, còn là chất cách điện với vẻ đẹp và trí tuệ, thích khóc, lại tham ăn...... căn bản không có thứ gì thu hút nổi chị. Rốt cuộc vì sao chị yêu tôi?”

“Có lẽ em sẽ không nhớ rõ, có một đêm, sau khi say rượu, em kể cho tôi tình yêu của mình với Khâu Vịnh Lâm. Loại tình cảm này, chí tình chí nghĩa, mối thâm tình của em với Khâu Vịnh Lâm làm tôi rung động. Tình yêu như thế là thứ mà tôi muốn sở hữu mà lại không chiếm được. Tôi vốn tưởng rằng bản thân chỉ muốn bảo vệ một phần yêu, nhưng sau lại phát hiện, mỗi khi em đem chuyện về Khâu Vịnh Lâm treo lên khóe môi, vì chuyện của cô ta mà hạnh phúc say mê, vì chuyện của cô ta mà thương tâm rơi lệ, tôi đã rất ghen...... Khi đó, tôi chậm rãi nhận ra bản thân đã yêu em. Đêm hai người chia tay, khi em khóc, thật ra tôi rất muốn ôm em vào trong vòng tay, nói cho em, cô ta không muốn em, mà tôi muốn em. Nhưng tôi biết người em muốn không phải là tôi, cho nên tôi chỉ biết lựa chọn âm thầm đứng bên cạnh em.”

Chị yêu tôi, là vì tôi yêu Khâu Vịnh Lâm. Nhưng mà, lại vì tôi yêu Khâu Vịnh Lâm, chị mới có ý nghĩ từ bỏ tôi. Ôi, thật là mâu thuẫn.

“Vì sao em không nói lời nào?”

“À. Quần áo của tôi đâu?”

Chị có chút dở khóc dở cười,“Vì sao tôi nói đến nghiêm túc như vậy, em lại --”

Tôi chỉ muốn làm dịu bầu không khí thôi mà.

“Tâm tình tôi luôn dao động không nhiều, nhưng em có thể nhiều lần ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, Hà Gia Giai, sao em có thể làm nó thăng trầm dễ dàng như vậy?”

Tôi há mồm muốn nói, lại bị chị đưa tay bưng kín miệng,“Đừng nói, em đừng nói. Em giỏi giảo hoạt trốn tránh đề tài lắm...... Cái miệng này, làm tôi vừa yêu vừa ghét!”

Tôi nhìn chị, cũng chỉ biết nhìn chị. Tôi muốn nói chuyện, nhưng lại không thể. Những kẻ lựa chọn băng bó ngón trỏ như tôi, ở trong tình yêu, phần lớn đều cam tâm tình nguyện chấp nhận bị đối phương tổn thương. Có chút hiềm nghi là lũ đi tìm ngược.

“Cho tôi một chút thời gian được không?” Tôi kéo tay chị ra.

“Mười phút có đủ không?”

Nghe chị nói xong câu đó, tôi ngoan ngoãn để tay chị vào vị trí cũ, sau đó im lặng nhìn chị. Coi như là tôi chưa hỏi gì đi.

Chị rút tay lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo đôi môi tôi. Nâng tay muốn ngăn cản sự mạo phạm của đầu ngón tay kia, cũng không đề phòng bị chị chụp lại. Khuôn mặt của đối phương chậm rãi sà sát xuống, tôi mím chặt môi theo bản năng, không ngờ lại ngậm phải ngón tay kia vào miệng.

Tôi hoảng hốt nghe thấy tiếng chị thở trở nên nặng nề hơn. Tín hiệu nguy hiểm.

“Hải Lam, em trai chị ở bên ngoài......”

Tôi nghĩ, những lời này dù là công khai hay là ngụ ý vẫn đều rất rõ ràng, chị ngẩn người, ngay sau đó mừng rỡ như điên. Sải bước ra khỏi cửa, nói rõ với Trần Gia Minh ngoài phòng khách: “Gia Minh, giúp chị trả ba cái dù ngoài ban công cho A Chi, ngay bây giờ!”

“Nhà chị A Chi xa lắm! Em không đi.”

Trần Hải Lam không nghĩ nhiều, rút tờ một trăm nguyên từ ví,“Bắt xe đi, còn lại của em.”

Trần Gia Minh lấy thế sét đánh không kịp che tai giật lấy tờ tiền,“Sớm nói đi.”

Cửa lớn, cửa nhỏ lần lượt bị đóng lại......

“Tốt nhất em nói ‘không’ ngay bây giờ, nếu giữa đường em kêu dừng lại, tôi sẽ không dừng lại , cũng không thể dừng lại.” Chị quỳ gối bên hông tôi, chưa giúp tôi cởi nút đã trực tiếp với tay vào quần áo mở đai bra. Miệng cắn cắn trên vành tai, cổ, xương quai xanh, gấp gáp, như nóng lòng muốn giữ lấy tôi.

“Vậy thì, đừng dừng lại.”

“Em sẽ yêu tôi chứ?” Chị hỏi. Sẽ, một chữ ấy, giờ phút này như thể lời cầu xin.

Tôi nhắm mắt lại, không tiếp lời.

“Em sẽ yêu tôi, như yêu Khâu Vịnh Lâm chứ?!” Chị hỏi tới,“Trả lời tôi đi, Hà Gia Giai.”

Đừng đề cập đến Khâu Vịnh Lâm. Cô ta đã là quá khứ rồi, tôi vừa mới bắt đầu pha loãng kí ức về cô ấy.“Yêu một người phụ nữ, thì cô ta là người đầu tiên của em, là mối tình đầu của em. Làm tình với một người, thì chị là người đầu tiên của em, là đêm đầu tiên của em.”

“Vì sao, vì sao em tình nguyện cho tôi lần đầu tiên, cũng không nguyện cho tôi yêu em?!”

Triệu Tiểu Lan nói, dành lần đầu tiên của mình cho người yêu mình sẽ tốt hơn là cho người mình yêu. Cho người mình yêu, một ngày nào đó, bị vứt bỏ, sẽ đau gấp đôi. Cảm giác đau đớn trong tim lẫn trong cơ thể, đều sẽ làm cho người ta sống không bằng chết. Hơn nữa, tôi cảm thấy bản thân một mực nợ Trần Hải Lam trong tình cảm. Có lẽ dành cho chị cái chị muốn như bồi thường cũng được.“Trần Hải Lam...... Em sợ, em sẽ lại bị vứt bỏ. Em đã không còn mười phần yêu kia nữa...... bây giờ không thể yêu.”

“Tình yêu có thể được bồi dưỡng , nếu em nguyện ý để tôi gieo hạt giống tình yêu tiếp theo trong tim em, tôi sẽ trả giá bằng tình nhẫn nại của mình, vì nó tưới nước, bón phân, khiến nó nảy mầm, trưởng thành...... cho đến ngày nó đơm hoa kết trái.”

Hóa ra trong tình yêu, tôi chỉ là kẻ viễn thị, tầm mắt cố chấp với tình yêu đã rời xa, không ngừng đắm chìm vào nỗi đau ấy, lại nhìn không thấy tình yêu vẫn đứng bên cạnh mình. Nếu tôi còn tiếp tục thờ ơ như thế, phải chăng sẽ bỏ lỡ càng nhiều?

Tôi cười:“Nếu tính nhẫn nại của chị địch nổi với nỗi tịch mịch, thì cứ tiếp tục đi.”

Dứt lời, Trần Hải Lam hôn xuống ngực tôi, như thể đang niệm thần chú,“Tôi đã gieo cho em những hạt giống tình yêu, tôi sẽ dùng mười phần yêu, cung cấp sức sống cho chúng…......” Sau đó, chị mặc lại quần áo cho tôi, cứ như để giữ ấm cho những hạt giống ấy, thúc giục chúng nảy mầm.

Tôi ôm lồng ngực nơi trái tim, mười phần yêu ấy, chị đã gieo xuống rồi. Tôi...... sao chờ mong quá!

---------------------------

(1) Bất khả tư nghị: nghĩa là không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.

còn một phiên ngoại 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net