Chương 23: Sau này gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch thành, lạc viện công chúa.

Sắc trời bừng sáng, trời quang mây trắng, mặt trời từ phía đông từ từ lên cao, tỏa sáng vạn trượng, xuyên qua ô cửa giấy chiếu vào trong phòng, một khoảng ấm áp tươi đẹp.

Tiểu Duy chậm rãi mở mắt, thế giới đột nhiên xuất hiện đầy màu sắc khiến nàng có chút hoảng hốt, tựa như không thể tin được, trên mặt nở một nụ cười tươi rói, nhấc tay lên, hứng lấy một tia nắng.

Ấm áp.

Tia nắng chạm vào da thịt, ấm áp dịu dàng, Tiểu Duy ý cười càng đậm, ánh mắt chạm tới Tĩnh công chúa đang say ngủ, đột nhiên chìm xuống, nhưng không thể khống chế được niềm vui trong lòng, đứng dậy bước nhanh ra mở cửa.

Khoảnh khắc nàng bước ra ngoài phòng, từng tia nắng lớn chiếu lên người Tiểu Duy, sắc vàng bao phủ, sáng rỡ chói mắt, lạnh giá trên người nàng bao năm qua đã biến mất hoàn toàn, cả người khoan khoái.

Tiểu Duy cố gắng bình tĩnh, bước xuống bậc cửa, sân trong trồng rất nhiều hoa đỗ quyên, hương thơm nhàn nhạt du dương như đang vấn vương nơi chóp mũi, nàng cúi người xuống, vui vẻ thích thú, hái lấy một bông hoa đỗ quyên đang nở rộ, đưa lên mũi, nhẹ ngửi.

Thơm quá.

Dáng vẻ khuynh thành tuyệt thế của Tiểu Duy vẫn yêu kiều như trước, nhưng cảm giác được có thêm nhiều phần sinh khí, xác thực diễm tuyệt thiên hạ.

Trời quang mây trắng, mặt trời xán lạn, chiếu sáng trần thế đẹp rực rỡ này, lạc viện công chúa, tường thanh bao la trắng xám, lờ mờ có thể thấy được vịnh Nguyệt Lượng phía ngoài và thảo nguyên mênh mông.

Thế giới loài người, là như thế này sao?

Đáy mắt chợt lóe lên tia sáng cùng với ý cười tản ra, Tiểu Duy đứng một mình trong lạc viện, mặc dù cô độc, nhưng vẫn điên đảo chúng sinh như trước.

Tước Nhi bay vào trong lạc viện, đáp xuống biến thành một nữ tử linh động giảo hoạt, trên mặt cũng là niềm vui.

"Chúc mừng tỷ tỷ đầu thai làm người."

Đột nhiên, Tước Nhi nghĩ tới điều gì mà ngẩn người, ý cười dần nhạt đi.

"Nhưng tỷ tỷ chẳng mấy chốc sẽ phải tới Thiên Lang Quốc kết thân rồi, mọi chuyện ở nhân gian vẫn chưa kịp cảm nhận hết."

Tiểu Duy bật cười, dửng dưng xa cách, ân cần hòa nhã.

"Đây đã là thứ tốt nhất Tĩnh nhi cho ta, nàng muốn diệt trừ Thiên Lang, ta nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn, làm người, ta cũng đã làm rồi, nên trả ơn cho nàng rồi."

Tiểu Duy quay đầu, ánh mắt yên ả, lờ mờ có chút bi thương, chăm chú nhìn phòng trong của lạc viện, cất lời nỉ non.

"Tĩnh nhi, ta và nàng đều sợ ngày không còn có thể tương phùng, ta giúp nàng hoàn thành tâm nguyện, Tiểu Duy từ biệt."

Tĩnh nhi, nếu khi nàng đánh hạ Thiên Lang mà ta vẫn còn sống, ta sẽ trao trả trái tim cho nàng, nàng vẫn sẽ là công chúa hoàng tộc, ta vẫn sẽ là hồ ly tội đồ yêu giới.

Tâm nguyện của ta đã thỏa ước, cho dù có chết, cũng không hối hận.

Hãy xem như chúng ta, chưa từng gặp mặt.

Tiểu Duy lưu loát xoay người, ống tay áo phất thành một đường cong giữa không trung, kiên quyết mà quả cảm, nàng không hề quay đầu bước ra ngoài lạc viện, nàng biết, nghi thức kết thân đã chuẩn bị xong rồi, nên biến đổi dung mạo thay nàng ấy kết thân rồi.

Tước Nhi có chút lo lắng, cũng biết nàng không thể xoay chuyển được Tiểu Duy, nhưng nàng cũng không có cách nào gọi Tĩnh công chúa dậy, chỉ còn cách biến thành linh tước bay theo bảo vệ Tiểu Duy chu toàn.

Tiểu Duy không phải yêu, đã không còn pháp lực.

Không thể tự bảo vệ mình.

Đột nhiên rơi vào cơn ác mộng không lối thoát, vùng vẫy không được, bóng đêm dường như đang trói buộc lấy nàng, hơi ấm trên người biến mất khiến nàng co ro, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hương đỗ quyên quen thuộc càng lúc càng nhạt, giống như đang cách mình càng lúc càng xa.

Nỗi lo lắng gấp gáp chợt kéo đến khiến nàng ngây người mở mắt.

Sắc trời vẫn ảm đạm, nhưng lạ thường thay chỉ còn những màu sắc mờ mờ, không sáng, cũng không tối.

Tĩnh công chúa vươn tay muốn buộc tóc lại, nhưng lại thất kinh, mắt nhìn thấy không phải là làn da trắng như ngọc, không phải là da thịt mềm mại, mà là xương cốt ảm đạm đáng sợ, rõ ràng như vậy, thấy cả khớp xương, xám trắng, không có chút màu sắc sinh động.

Dưới cơn hoảng loạn nàng khua tay sang bên, không còn thấy nữ nhân quyến rũ yêu kiều đêm qua đâu nữa.

Dần lấy lại sự bình tĩnh, nàng nở nụ cười tự giễu, nếu không phải là vì trái tim đó, thì làm sao có đêm qua? Gấp gáp vội vàng đến vậy sao?

Tối qua triền miên, tất cả tâm ý đều là giả, chỉ là bởi vì trái tim đó hay sao?

Trào phúng trên mặt nàng càng lúc càng đậm, không có dáng vẻ ung dung hoa lệ thường ngày, nàng không cảm nhận được gió, không cảm nhận được ánh nắng, không nhìn thấy được màu sắc trên bộ cẩm bào vàng trên người, trong mắt chỉ còn là những sắc xám chết lặng, không có sinh khí, tựa như hoang vu ngàn vạn năm.

Nàng biết, những cảm nhận của con người, nàng sẽ không còn cảm nhận được nữa.

Đây chính là, thế giới của Tiểu Duy sao?

Những tâm tình rối bời dần mất đi.

Tĩnh công chúa trầm mặc, dung mạo hoa quý hào sảng, khuôn mặt sáng ngời, vẫn là dáng vẻ khí khái như xưa không giảm bớt chút nào, nhớ tới từng cái nhăn mày từng nụ cười của Tiểu Duy, hóa ra đều là vào những lúc hoang vắng như này mà hiện ra, không biết khi nàng tươi cười, trước mặt lại chỉ là những xương cốt xãm trắng, thê lương đến mức nào.

Tiểu Duy à, nàng phải chịu đựng suốt quãng thời gian dài đằng đẵng, trong cảnh xám xịt này, đã tự giày vò bản thân bao lâu rồi?

Tĩnh công chúa cảm thấy không đúng, đã hết thời hạn ba ngày rồi, đáng lý nên có người tới thúc giục mình trang điểm đi kết thân, tại sao đến giờ vẫn yên tĩnh như vậy?

Tĩnh công chúa cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện đêm qua, chợt đứng dậy, thần sắc khẩn trương, sải bước ra ngoài.

Tiểu Duy, nàng ấy đến Thiên Lang kết thân rồi sao?!

Mới đi ra sân trong, suýt đụng phải Thẩm Thanh tới tuần tra, Thẩm Thanh ở trước mặt không còn dáng vẻ thường ngày, chỉ còn một bộ xương xám trắng, chỉ có trái tim đang đập trong lồng ngực là có màu đỏ tươi sống động, Tĩnh công chúa nhắm mắt, có kiềm chế cái ham muốn lấy tim ăn chợt xuất hiện.

Thẩm Thanh nhìn thấy Tĩnh công chúa trước mắt tựa như nhìn thấy quỷ, nửa ngày trước hắn vừa mới làm nghi thức tiễn Tĩnh công chúa đi cầu thân, Tĩnh công chúa cũng là do hắn tự mình hộ tống lên xe kiệu, sao lại xuất hiện thêm một Tĩnh công chúa nữa? Không phải yêu quái thì là gì?

Thẩm Thanh hô lớn.

"Người đâu, có yêu quái tới làm loạn phủ công chúa."

Tĩnh công chúa vẫy tay vài lần với mấy tướng sĩ vừa tới, nàng đối với cơ thể tràn ngập pháp lực này vẫn còn chưa thích ứng, tốc độ cực nhanh, người không thể đạt được, chỉ trong một thoáng, nàng đã đứng trước mặt Thẩm Thanh, Thẩm Thanh cho rằng nàng yêu pháp cao thâm, rút kiếm đâm tới, bị Tĩnh công chúa dễ dàng chặn lấy, đang muốn nổi giận, lại bị giọng nói uy nghiêm không thể bì được vọng tới.

"Thẩm Thanh! Động tay với Tĩnh, ngươi là muốn tạo phản phải không?!"

Thẩm Lăng sững sờ, giọng nói và khẩu khí này, xác thực là Tĩnh công chúa không sai, chắc chắn không phải kẻ giả mạo, vậy thì Tĩnh công chúa đi kết thân là ai?

Tĩnh công chúa đứng trước mặt Thẩm Thanh, sắc mắc từng mảng sáng tối, nhìn phản ứng này của Thẩm Thanh, có thể khẳng định Tiểu Duy đã thay nàng đi kết thân rồi, Tiểu Duy có Tước Nhi, mặc dù đã biến thành người không còn pháp lực, nhưng vẫn có thể mượn năng lực của Tước Nhi để che mắt kẻ khác.

Tiểu Duy, nàng sao có thể làm vậy.

Tĩnh công chúa không kịp nói rõ ràng với hắn, quân lệnh như sơn.

"Thẩm Thanh, truyền lệnh gọi Từ Mãnh tới soái phủ gặp ta, ngay lập tức!"

Cẩm bào vàng uyển chuyển xoay người, hóa thành khí thế áp đảo, Tĩnh công chúa rất nhanh đã đi vào trong điện.

Thẩm Thanh cử người đi tìm Từ Mãnh, hắn cúi đầu không biết nghĩ gì, cũng đi theo Tĩnh công chúa đi vào, đứng chờ ở sân trong.

Tiểu Duy, đợi ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net