Chương 24: Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung điện Thiên Lang ở nơi sơn cốc bốn phía núi tuyết trắng xóa, núi tuyết vươn tới tận mây, cao không thể trèo, chỉ có phía đông núi mở ra một con đường chỉ đủ cho ba xe kéo cùng lúc tiến vào, hai bên là vách núi dựng đứng, đường núi rất dài, đội nghi trượng kết thân đã đi bộ suốt một canh giờ, vẫn chưa thấy điểm cuối.

Tám con tuấn mã kéo xe kiệu hoa lệ, không nhanh không chậm, xe kiệu phủ gấm hỉ hồng, nghe nói là Thiên Lang Quốc vì đón công chúa mà tạo ra chiếc xe kiệu này, tiêu tốn vạn kim.

Tĩnh công chúa yêu kiều mị hoặc vén rèm lên, ánh mắt nhìn một vòng, dừng lại ở con chim linh tước có bộ lông tuyệt đẹp đậu trên tay, linh tước như hiểu được suy nghĩ của Tĩnh công chúa, nhẹ gật đầu, tiếng hót lanh lảnh cũng ngưng lại, con đường núi dài đẵng càng thêm phần tĩnh mịch.

Bầu trời âm u, ảm đảm tĩnh lặng, không lâu sau, một cơn mưa nhỏ xuất hiện, đường núi khó đi, không cẩn thận vấp phải đá trơn sẽ ngã, vì vậy xe kiệu đi càng chậm.

Đột nhiên một hồi tim đập mạnh khiến Tĩnh công chúa chau mày, ánh nhìn xa xăm về lối đi không thấy điểm cuối trước mắt, hoảng loạn trong lòng càng lúc càng lớn, đột nhiên âm ỉ đau.

Trái tim này là của Tĩnh nhi, ít nhiều cũng chút cảm ứng với nàng ấy, có phải Tĩnh nhi đã gặp chuyện gì không?

Tĩnh công chúa vẻ mặt dửng dưng ẩn chứa quyến rũ, khuynh thành tuyệt sắc, ngón tay nắm tay ống tay áo, nắm chặt đến mức trắng bệch.

Mưa ngớt dần, mây đen trên trời dần tản đi, mặt trời hiện ra, cung điện Thiên Lang ba mặt áp núi tuyết, quanh năm âm u ẩm thấp, mặt trời cũng khó nhìn thấy, nay là chói chang đẩy lùi mây đen, xe kiệu kết thân sắc đỏ chói mắt, cũng rất hợp thời.

Trước mặt đột nhiên mở ra, cuối cùng cũng đi hết đường núi, cung điện Thiên Lang phía xa canh giữ nghiêm ngặt, có thể nhìn thấy tướng sĩ mặc đồ da thú đi vòng vòng tuần tra, trùng trùng điệp điệp, bên trong đếm không xuể có bao nhiêu lều bạt và những thứ không rõ ý đồ khác.

Tĩnh công chúa mặc kim quan thêu phụng, mành châu che mặt, trán điểm tà tứ, con ngươi như hố sâu, vô duyên vô cớ có chút nhu hòa.

Từng bước từng bước bước xuống xe kiệu, đứng trên đất Thiên Lang Quốc.

Một thiếu nữ dị tộc tới hầu hạ nàng đi vào trong chính điện, phía sau lưng binh sĩ đang uống rượu ngon Thiên Lang Quốc dâng lên.

Rèm nỉ nặng nề rơi xuống, ngăn cách mọi âm thanh, nàng không nhìn thấy, binh sĩ phía sau từng người ngã xuống, máu tươi tuôn trào.

Trong vương trướng dị tộc, Tĩnh công chúa khuôn mặt yêu kiều, tà mị mà hờ hững, hỉ phục thêu phụng tơ vàng cao quý chói mắt, tựa như ngưng tụ tất cả hỉ khí, thế nhưng ở giữa cung điện Thiên Lang u ám, cảm thấy thật kỳ dị.

Thiên Lang quốc sư nét mặt mơ hồ, vẫn chưa thể nhìn rõ, đứng trước mặt Tĩnh công chúa dẫn lối.

Phía xa trên ngai vàng hai bên chạm khắc dương thần có người đang đứng, lớp trang điểm đậm che đi khuôn mặt vốn rất xinh đẹp, thêm vẻ liều lĩnh lạnh lùng, con người sâu thẳm, giống như hồ nước đóng băng lâu năm.

Nhìn thấy Tĩnh công chúa đáy mắt bất giác có chút lay động, chớp mắt liền biến mất, nàng ta thấp giọng mở miệng, ánh mắt chuyển về phía nam tử đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.

"Công chúa tôn khí, đệ đệ của ta, đã đợi người lâu lắm rồi, nó ngủ mê mệt chờ ngươi tới, ngày mai, các ngươi sẽ kết duyên vợ chồng."

Nữ vương Thiên Lang bước tới trước mặt Tĩnh công chúa, sắc mặt lãnh lẽo như tuyết, đáy mắt lại thêm phần dịu dàng.

"Tĩnh, cuối cùng ta đã có thể khiến nàng đặt chân tới Thiên Lang Quốc."

Tĩnh công chúa nhìn nàng ta, lãnh đạm hờ hững, giống như không hiểu nàng ta đang nói gì.

Nữ vương Thiên Lang vươn tay chạm vào hỉ phục của Tĩnh công chúa, dừng lại ở phượng hoàng hoa quý, ánh mắt dao động, hồi lâu mới từ từ chuyển sang nhìn chăm chú Tĩnh công chúa.

"Tĩnh, nàng còn nhớ không, mười năm trước, Thiên Lang và Hán triều, đế tôn đã gặp phụ vương ta, để thể hiện thành ý tương giao của hai nước, lệnh cho ngươi chăm sóc công chúa Thiên Lang."

Tĩnh công chúa mặt không biến sắc, đôi mi bất giác chau lại.

Nữ vương Thiên Lang tựa như mất hứng thả bộ hỉ phục thêu phụng xuống.

"Nàng, đã quên rồi."

Tĩnh công chúa chậm rãi bước đến trước, nàng cảm thấy nam tử này rất quen mắt, tựa như từng thấy ở đâu đó, trong đáy lòng những sợi hoảng loạn và cuồng bạo giăng khắp nơi, khiến nàng ngạt thở trầm mặc.

Nam tử đeo mặt nạ vàng che hết mặt, không chút sinh khí, ngồi trên ngai vàng, tựa một pho tượng được xếp ngay ngắn.

Giọng nói du dương độc nhất của nữ vương Thiên Lang truyền đến từ sau lưng Tĩnh công chúa, theo động tác tay của Tĩnh công chúa vươn đến mặt nạ trên mặt nam tử vang khắp vương trướng.

"Nó là người thừa kế vương vị, ba tháng trước, yêu quái đã khoét mất tim của nó."

Tay Tĩnh công chúa cứng đờ đặt lên mặt nạ của nam tử, mành châu che đi biểu tình, ngay tức thì, nàng tháo mặt nạ của nam tử xuống.

Là hắn?!

Đáy mắt Tĩnh công chúa hiện lên sự sửng sốt ngút ngàn, cảnh tượng quá khứ từ từ hiện lại, đây chính là nam tử kiêu ngạo bị nàng lấy mất tim, là đệ đệ của nữ vương Thiên Lang.

Nàng vén mành châu trước mặt, mặt nạ vàng trong phút chốc trở nên lạnh giá, ánh mắt phân tán trên mặt nam tử, biểu tình tựa như băng tuyết trên núi Mạc Bắc.

...Ngươi có biết ta là ai không...Ta muốn trái tim của ngươi...

Thiên Lang quốc sư đứng xa xa phía sau tới gần Tĩnh công chúa, khẩu khí tràn ngập ngông cuồng.

"Công chúa điện hạ, có một trái tim cải tử hoàn xin, chỉ có trái tim này của công chúa mà thôi, có thể cứu mạng hoàng tử của chúng ta, chính là vào khoảnh khắc nhật thực ngày mai."

Mành châu trên tay Tĩnh công chúa nhốn nháo lắc lư rơi xuống, cả người nàng dường như bị căng cứng không thể cử động.

Nữ vương Thiên Lang không biết đi đến bên người nàng từ lúc nào, ngón tay đặt lên mái tóc Tĩnh công chúa.

"Ta lấy danh nghĩa kết thân, mời công chúa điện hạ tới đây, giúp chúng ta hoàn thành nghi lễ thiêng liêng này."

Bàn tay nàng ta hư ảo vuốt mái tóc dài của Tĩnh công chúa, khuôn mặt trang điểm đậm lộ ra nụ cười quái dị.

"Đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta, trái tim của nàng, sẽ nằm trong lồng ngực nó tiếp tục nhịp đập, máu trong người nó sẽ một lần nữa sôi sục, mà ta, cũng có thể có được ngươi, Tĩnh cao quý."

Tĩnh công chúa chậm rãi bật cười, đôi mắt đỏ như ngọn lửa tạo thành một độ cong tuyệt mỹ, nàng cười đến độ cả người run rẩy, cười đến độ ánh mắt lạnh lẽo tựa băng tuyết nơi địa ngục hàn băng,

Cái bọn họ muốn, chỉ là trái tim này.

Đây là trái tim của Tĩnh.

Đây là hậu quả do ta gieo lên, tại sao lại muốn Tĩnh nhi phải bồi thường?

Nếu như ta không lấy đi trái tim đó, có phải, sẽ không khiến Tĩnh nhi phải gặp tình cảnh này hay không?

Ta sai rồi sao?

Nàng cười tà mị mà điên cuồng, trong lòng dâng lên sát khí không kiềm chế được, ống tay áo hất xuống thành một đường cong dứt khoát, ngón tay biến thành vuốt, hung ác lao tới lồng ngực của nữ vương Thiên Lang!

Sau đó, không có âm thanh cơ thể bị xé toang như trước, không có bất kỳ âm thanh nào, ngón tay thon dài bị y phục lông thú dày chặn lại, móng vuốt có thể xuyên qua kim thiết cũng không hiện ra.

Tĩnh công chúa không kịp phản ứng đã bị một hộ vệ đánh một gậy nặng nề ngã xuống mặt đất, mành châu tán loạn.

Nữ vương Thiên Lang xoay người nhìn nàng, sắc mắt trào phúng, ánh mắt lạnh lẽo cuồng bạo.

"Tĩnh của ta, nàng cuối cùng sẽ, thuộc về ta."

Quốc sư đứng bên cạnh nữ vương, giọng nói trở nên tà ác như địa ngục vọng tới.

"Nữ vương của ta, nàng sẽ có được tất cả những thứ nàng mong muốn."

Mặt nạ vàng tiêu điều nhuộm máu tươi, tô lên hoa đỗ quyên tinh xảo trông thật tàn nhẫn, máu chảy từ vầng trán, xuôi theo đường nét khuôn mặt rơi xuống đất.

Tĩnh công chúa không để tâm vết thương của mình, nhìn về phía đông là hướng của Bạch thành, đáy mắt yếu ớt mà bi thương.

Tĩnh nhi, đều là ta có lỗi với nàng, thế này, cũng đáng tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net