14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị Mỹ Vy, nếu chị rảnh thì chúng ta có thể đi ăn được không? Em thật sự rất ngưỡng mộ chị"

Tôi đọc tin nhắn của Lưu Chi, tự hỏi không biết cô gái này đang ngưỡng mộ tôi hay Từ Thẩm Vy? Và "chúng ta" sao? "Chúng ta" tức là trong đó cũng có cả chị, đúng chứ?

"Dạo gần đây chị hơi bận..."

Tôi chậm rãi nhắn lại.

Bên cạnh chị thật thoải mái, tôi nằm nghiêng người, quay lưng về phía chị còn Từ Thẩm Vy thì ôm lấy tôi. Thật thú vị khi mọi cử động, hơi ấm của chị tôi đều cảm nhận được.

"Em đang nhắn tin cho ai vậy?"

Nói rồi chị cúi đầu xuống gáy tôi, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn khiến tôi vừa buồn cười vừa ngứa ngáy.

"Một người hâm mộ chị thôi"

"Từ khi nào em cho người lạ theo dõi trang cá nhân vậy?"

"Em nghĩ cũng không phải lạ gì. Em và cô ấy cũng nói qua vài câu ở trung tâm tập gym"

Cứ nói đến tập gym, tôi lại không thể nào ngưng giận dỗi vì Thẩm Vy đã giấu tôi vấn đề làm ăn khá khẩm ấy của chị.

"Em muốn ăn chút salad không?"

"Mấy ngày nay em như bò nhai cỏ vậy, salad salad salad, ai bảo chị lại vỗ béo em đến như vậy?"

"Có chút mỡ mới đẹp"

"Đồ đểu, tại sao chỉ mỗi em tăng cân trong khi chị vẫn có eo con kiến chứ, so với chị thì em là eo con voi đây này"

Tôi với tới chiếc gối nhỏ, đánh nhẹ vào người chị.

***
"Mỹ Vy, muốn đi mua chút đồ ăn nhẹ chứ?"

Lăng Mẫn Mẫn đặt tập tài liệu lên bàn rồi nói với tôi.

Bản thân còn đang bận rộn, tôi nhìn đồng hồ đeo tay của mình, cũng đã qua 10 phút nghỉ trưa

"Nhanh vậy rồi sao?"

Cuối cùng thì tôi và Mẫn Mẫn vẫn phải mang thân mình ra ngoài công ty, cái tiết trời giá rét này thật sự làm ai nấy cũng lười chết đi được.

"Salad, salad"

Lăng Mẫn Mẫn nói rồi lại sờ vào bụng mình chỉnh đốn lại bản thân.

"Bạn nói đi Hứa Mỹ Vy, vì sao mà từ khi bạn đi tập gym thì cửa hàng đồ ăn healthy của Từ Thẩm Vy lại mở cơ sở mới ở ngay gần công ty mình chứ?"

Điều này, tôi cũng mới biết, có lẽ do tôi không hay lui tới phía đường còn lại cạnh công ty. Hằng ngày, tôi chỉ luôn lặp lại quá trình: đến công ty - tan làm - tới phòng tập - đi ăn tối với Từ Thẩm Vy - về nhà ôm chị ngủ.

"À, vấn đề này mình sẽ hỏi chị ấy sau"

"Này, liệu mình có được giảm giá khi đăng ký suất ăn giảm cân cho nửa năm? Trên danh nghĩa đồng nghiệp thân thiết của bạn?"

"Mình không có nổi tiếng đến mức ai nhìn vào cũng liền nhận ra đâu"

Tôi xua tay nói, cùng lúc đó, chiếc taxi chúng tôi gọi cũng tới.

Mẫn Mẫn đã xuống xe trước, tôi gửi tiền trả cho bác tài xế thì nghe ông chép miệng nói

"Giới trẻ bây giờ thực sự thừa thãi tiền của sao? Có một quán ăn như vậy, đi bộ cũng không mất tới 7 phút"

Tôi nhìn lại, quả thật, đứng tại đây cũng có thể nhìn thấy công ty chúng tôi. Là do công ty mình quá lớn hay như những gì mà ông ta vừa nói đây? Từ Thẩm Vy, không phải chị đang quá đà chứ? Nếu tất cả đều muốn tốt cho tôi thì rõ ràng con người này đang quá nuông chiều mình rồi.

Tôi chụp lại một bức ảnh khi đang chờ lấy phần thức ăn của mình, gửi cho chị, tôi nhắn

"Cơ sở mới mở ngay cạnh công ty người yêu? Quá phô trương!"

Đến một lúc sau chị mới nhắn lại

"Em đừng tự đề cao mình, vốn dĩ chị đã đầu tư vào mảnh đất này từ lâu rồi"

Kèm theo là một bức ảnh cho thấy chị đang chỉnh sửa lại video chúng tôi đi chơi cách đây vài hôm trước. Giờ đây, tôi đã chẳng còn bận tâm mấy về vấn đề mình hay được chị đăng hình công khai hay quay vào mấy vlog của chị.

"Số 301, mời đến quầy thức ăn"

Bảng thông báo hiện lên số của chúng tôi. Lăng Mẫn Mẫn liền đứng dậy

"Nãy bạn có trả tiền taxi rồi"

"Để mình đi với bạn"

Sau đó, tôi và Mẫn Mẫn đến quầy thanh toán. Như bình thường thì ra tới đây sẽ tính tiền, nhưng lần này tại sao nhân viên ở quầy tính tiền lại chỉ mỉm cười rồi cúi chào tôi? Tôi đứng lại, hỏi. Cô nhân viên ấy nhìn tôi rồi nhìn lại hóa đơn

"À, quý khách là Hứa Mỹ Vy đúng không ạ? Phần ăn của quý khách đã được đăng ký theo gói nửa năm nên tất cả đều đã được thanh toán trước"

Rời khỏi cửa hàng, tôi nói bằng một cách tự nhiên nhất có thể, xem như chưa nghe thấy những gì cô nhân viên vừa nói. Lăng Mẫn Mẫn - người đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng long lanh

"Mình nghĩ không cần phải gọi taxi đâu, công ty ở ngay bên kia đường"

"Hứa Mỹ Vy, sao bạn không nói sớm để mình trả tiền taxi chứ. Thật là ngại quá đi mà"

Nói rồi cô ấy giành lấy phần đồ ăn về tay mình

"Để Mẫn Mẫn này cầm cho nhé"

Trên đường trở về nơi làm việc, đầu tôi chỉ mòng mòng mấy câu hỏi của người đồng nghiệp đang đi bên cạnh

"Thật là ngưỡng mộ quá đi"

"Bạn nói xem, Từ Thẩm Vy nuông chiều bạn như vậy, hai người phát triển tới mức nào rồi?"

"Chị ấy rất tốt bụng đúng không?"

"Bạn kể cho chị ấy nghe về mình chứ?"

"Mình cũng chỉ mong có một người như chị ấy đến bên đời mình. Bạn nghĩ khi nào người đó sẽ tới?"

Thở dài một tiếng, tôi thật hết nói nổi với chị. Thật ra, tôi cũng khá là tự hào vì được yêu một người như Từ Thẩm Vy nhưng một phần tôi cũng không quá mong muốn được chị bảo bọc quá nhiều để rồi sau đó tất cả mọi người đều chỉ biết tôi qua danh xưng "Người yêu của Từ Thẩm Vy"

***
Tối đến, mọi công việc của chúng tôi đều được tạm gác lại. Bước vào căn nhà của chị, nơi tôi đã đặt chân đến rất nhiều lần, nó quen thuộc đến nỗi đôi lúc tôi đã bất giác nghĩ rằng đây mới thật sự là nơi tôi gọi là "nhà".

"Được rồi, chúng ta cùng nói về vấn đề salad nào?"

"Thật sao Hứa Mỹ Vy!? Chị cứ nghĩ là em chẳng đoái hoài gì tới nó cơ"

Từ Thẩm Vy mở lớn miệng kêu gào.

"Vậy thì chị sai rồi"

Tôi đang ngồi trên ghế sofa, nãy giờ chỉ chờ đợi chị bước ra khỏi phòng tắm. Thẩm Vy từ lúc tới đón tôi đi ăn tối liền liên tục nói mặc cho chị biết rằng đánh lạc hướng tôi là điều khá khó khăn.

"Thôi mà..."

Chị vứt khăn lau tóc sang một bên, ngả hẳn người xuống sofa, mái tóc vẫn còn ẩm ướt dúi vào tôi, vừa kéo dài giọng vừa nũng nịu nói tiếp

"Nó rất bình thường, không phải sao?"

"Đó là đối với chị. Vậy sau này, khi chị họp báo cho toàn đất nước biết rằng mình là cháu gái của tập đoàn Hạo Túc thì cũng sẽ đồng thời cầu hôn người ta sao?"

"Em đừng ảo tưởng đến vậy?"

"Em đâu có nói người mà chị cầu hôn sẽ là em?"

Sau câu nói này, cả tôi và chị trầm đi. Có lẽ... không phải, là chắc chắn tôi đã đùa sai lúc rồi.

Toan mở miệng hối lỗi thì khắp mặt tôi nhận được những nụ hôn của chị, Từ Thẩm Vy vừa cười vừa hôn túi bụi lên mặt và cổ tôi khiến tôi bật cười thành từng tiếng theo chị

"Chị chắc chắn đó sẽ là em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net