Chapter 23: Trắng đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lá thư của Tâm và Thục sau khi được đưa lên trang mạng xã hội của hai người và được báo chí đăng lại dồn dập, đã ít nhiều nhận được những phản hổi tích cực từ khán giả. Những câu chữ được viết từ trái tim chân thành đã khiến nhiều người hâm mộ hiểu và cảm thông hơn cho hai người. Khi làn sóng phản đối đã bắt đầu dịu bớt, rất nhiều nghệ sĩ và một vài nhà báo đã lên tiếng bênh vực hai nữ ca sĩ, cho rằng khán giả nên có một cái nhìn bao dung hơn và hơn cả là hãy đánh giá nghệ sĩ bằng các sản phẩm của họ chứ không quá moi móc vào đời tư cá nhân.

Trong một tháng kể từ khi Thục trở về nhà, Tâm và Thục quyết định tạm gác lại tất cả mọi công việc để giành thời gian cho nhau và cho bản thân. Một phần vì các bầu show cũng đang còn dè dặt, dẫu vậy vẫn có những lời mời rất hấp dẫn để hai người trở lại lần đầu tiên sau sự cố, nhưng họ đều từ chối. Họ cần thời gian để hồi phục lại sau cơn dư chấn quá lớn, về cả thể xác lẫn tinh thần. Tâm cũng chỉ đến công ty một tuần đôi ba lần để giải quyết những việc hậu cần.

Bà Oanh ngỏ ý muốn Thục về nhà bà để bà tiện chăm nom, nhưng Tâm nhất quyết rằng cô có thể chăm sóc được cho Thục. Những ngày đầu, từ ăn uống, đi lại đến tắm rửa, Thục cũng đều phải nhờ Tâm giúp đỡ. Nhưng càng về sau, các vết thương bắt đầu lành lặn và mọi sinh hoạt đều trở nên dễ dàng hơn. Hai tuần sau khi xuất viện, Thục hầu hết đã có thể tự làm được mọi thứ.

Lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu yêu nhau, Tâm và Thục mới có nhiều thời gian bên nhau đến vậy. Họ ăn với nhau ngày ba bữa, dắt nhau đi café, đi mua sắm hay chỉ đơn giản là dạo bộ quanh các đoạn đường tấp nập của thành phố. Tuy mỗi lần xuất hiện ở nơi công cộng, lại luôn có các ánh nhìn dòm ngó, những tiếng xì xào, những chiếc điện thoại và máy ảnh giơ lên từ đằng xa, nhưng Tâm và Thục cố gắng để không để ý tới chúng. Trong một tháng trời, họ cố sống một cách "bình thường" nhất có thể.

Có một lần, một vài người thợ săn ảnh đã đi theo đôi tình nhân đến tận tòa nhà dẫn lên căn hộ của hai người. Thục bối rối ngoái đầu lại, không biết xử trí ra sao. Nhưng Tâm thì đã nhận ra những chiếc ống kính từ lâu, nhưng cứ tiếp tục bước đi, giả vờ như không biết. Cô đưa tay nắm lấy tay Thục khi những chiếc máy chụp lia lịa. Cả tháng trời nay, gần như không có ngày nào là ảnh của cặp đôi không nằm trên trang nhất của tất cả các trang báo mạng.

Với những người nghệ sĩ thì không đi diễn hay không xuất hiện không có nghĩa là không làm việc. Trong một tháng trời, Tâm và Thục đã viết cùng nhau gần chục bài hát. Những cảm xúc mãnh liệt từ khoảng thời gian sóng gió chính là chất liệu và nguồn cảm hứng lớn nhất cho âm nhạc của họ. Rất nhiều những nhạc sĩ thân thuộc cũng gửi bài đến cho họ thu, nhiều người còn nói rằng đã lấy cảm hứng từ tình yêu của hai cô gái mà sáng tác ra những bản tình ca đầy cảm xúc. Ngày nào Tâm cũng giúp Thục luyện thanh, cố gắng kéo dài hơi thở để có thể hát lại như lúc trước. Thậm chí, sau khi trải qua cơn địa chấn, có gì đó trong chất giọng của hai cô gái khiến mỗi lời hát đều trở nên sâu lắng, nức nở hơn, tràn đầy cảm xúc.

Thục cũng đã đi gặp một bác sĩ tâm lý do một người bạn thân của gia đình giới thiệu. Trong buổi đầu tiên đưa Thục đến, Tâm ngỏ lời muốn cùng tham gia nhưng Thục hơi chần chừ. Vị bác sĩ ngay lập tức hiểu ý, nói rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu Thục được một mình nói chuyện để có thể giãi bày mà không có bất cứ một áp lực nào từ ai khác. Thục nhìn Tâm dò hỏi, cô không muốn Tâm nghĩ cô đang giấu diếm chuyện gì. Nhưng Tâm hiểu và gật đầu đồng ý. Mỗi tuần một lần, Tâm lại chở Thục đến phòng khám, ra ngoài chờ một tiếng đến khi buổi nói chuyện kết thúc rồi đưa Thục về.

Đã lâu rồi, Tâm mới cảm thấy hạnh phúc như vậy. Được thức dậy cạnh Thục mỗi ngày, cùng nhau làm những điều lãng mạn, nhưng cũng cả những việc hàng ngày nhỏ nhặt nhất. Càng ngày cô càng thấy mình yêu Thục nhiều hơn, sâu đậm hơn. Một tháng chung sống một cách đúng nghĩa đã khiến cho niềm tin của Tâm về tương lai với Thục càng thêm được củng cố. Cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn về ý tưởng đã lóe lên trong đầu cách đây ít lâu, khi cô đeo chiếc nhẫn thánh giá vào tay Thục. Mỗi ngày, Tâm càng thấy chắc chắn hơn rằng một ngày nào đó, cô muốn đeo một chiếc nhẫn lên tay trái của Thục.

Tâm biết những tiếng nói lên án và phản đối vẫn chưa hoàn toàn dịu xuống, nhưng là một ngôi sao hàng đầu hơn chục năm nay, Tâm đã quá quen với việc người ta đàm tiếu, bàn luận về cô nên cô không quá bận tâm. Cô cũng là người bảo thủ nên có nói gì Tâm cũng mặc kệ. Cô quyết tâm không lên mạng đọc những lời phán xét, mà chọn cách tập trung vào những điều tích cực nhất. Những tiếng nói ủng hộ của bạn bè, anh chị em nghệ sĩ, càng củng cố thêm cho niềm tin của Tâm. Giống như tất cả các scandal trước đây, Tâm nghĩ mình chỉ cần im lặng thì rồi người ta cũng sẽ quên đi, suy cho cùng thì đâu có ai rảnh mà nói về cô mãi. Với Tâm, nó như một cuộc đấu trí, ai bền bỉ, vững vàng hơn sẽ chiến thắng. Để ngoài tai tất cả những thứ mà cô nghĩ sẽ chỉ gây ra áp lực không đáng có, Tâm quyết sẽ không để cho dư luận khiến mình lung lay hay bỏ cuộc.

Thục thì vẫn không thể ngăn nổi những băn khoăn về tương lai lâu dài với Tâm, nhất là với gia đình cô. Ba Tâm sau cuộc đối thoại định mệnh với Tâm đã ngã bệnh khi trở lại Đà Nẵng. Bệnh huyết áp cao của ông trở nặng, có lần suýt nữa đã phải nhập viện. Tình hình sức khỏe của bác trai càng tệ đi, Thục càng thấy dằn vặt, áy náy. Cô còn bận tâm hơn khi biết Tâm cũng đang thấy rất có lỗi và lo lắng cho ba nhưng cứ vờ như không biết. Ngày nào Thục cũng giục Tâm gọi điện về nhưng không lần nào ông chịu nhấc máy. Ba Tâm cũng ngăn không cho mẹ Tâm nói chuyện với con gái. Vốn là người cứng đầu và bướng bỉnh, lòng tự trọng cũng khiến Tâm bỏ cuộc, cô không gọi về hàng ngày nữa. Ngoài ba mẹ, nhiều người anh chị trong nhà Tâm cũng lên tiếng phản đối mối quan hệ của hai người, nhất là khi thấy ba cô đổ bệnh. Thục nói Tâm về hẳn Đà Nẵng để thăm ba nhưng Tâm không chịu. Cô không yên tâm khi để Thục ở lại Sài Gòn một mình, hơn nữa trong sâu thẳm, Tâm sợ lại phải đối mặt với sự lạnh lùng phũ phàng của ba một lần nữa, hoặc bị gia đình gây áp lực bắt cô từ bỏ Thục. Tâm vẫn luôn bảo thủ và cứng đầu như vậy, một khi cô đã quyết chuyện gì thì không ai có thể làm cô lung lay. Mặc dù tỏ ra không quan tâm nhưng sau lưng, Tâm vẫn âm thầm hỏi han các anh chị về tình hình sức khỏe của ba, đảm bảo rằng luôn có người ở đó chăm sóc ông. Tâm cũng nhờ người gửi tiền và thuốc bổ về vì biết rằng ông sẽ không nhận nếu biết nó là của cô.

Không hiểu bằng cách nào, tin tức đã rò rỉ ra ngoài và một vài trang báo bắt đầu khai thác về mâu thuẫn nội bộ trong gia đình Tâm. Họ gọi cô là đứa con bất hiếu, khi ba bị bệnh mà vẫn nhất định ở bên chăm sóc người yêu chứ không đoái hoài. Tâm không xuất hiện một thời gian nên người ta cũng đồn thổi rằng cô vì người yêu mà giải nghệ, sẵn sàng từ bỏ cả sự nghiệp vốn lẫy lừng. Người hâm mộ dù có hiểu cho Tâm, cố tin tưởng ở Tâm nhưng khi đọc những bài báo ấy cũng trở nên lung lay, mất kiên nhẫn. Họ hoài nghi về quyết định của Tâm, đặt ra câu hỏi rằng Tâm liệu có đang bị tình yêu làm mờ mắt?

Đọc được những dòng ấy, Thục thấy khổ tâm lắm. Dù Tâm đã dặn nhưng Thục không thể không tự trách mình, vì suy cho cùng, Thục là nguyên do duy nhất dẫn đến mọi rắc rối trong cuộc đời Tâm ở thời điểm này. Về phía Thục, người ta vẫn tiếp tục nói xấu cô, nói rằng Thục đang dùng nhan sắc để quyến rũ Tâm, lợi dụng Tâm vì danh tiếng và tài sản. Sức ảnh hưởng của Tâm quá lớn khiến hàng ngày Thục vẫn nhận được những dòng tin nhắn, những bức thư đe dọa khiến cô luôn phải cảnh giác. Những thành phần cực đoan thậm chí còn gây áp lực lên gia đình Thục. Ở trường, Gia Bảo cũng bị bạn bè đàm tiếu, trêu chọc. Có những đêm Thục đã mơ thấy một đám đông hung hãn kéo đến phá hoại nhà cửa, đe dọa gia đình cô, bắt cô phải từ bỏ Tâm. Giật mình thức giấc nhưng Thục nhất định không nói với Tâm, cũng giấu nhẹm đi những bức thư đe dọa, khiến Tâm không hay biết. Hàng ngày, Thục vẫn tươi cười, vẫn ngọt ngào và lãng mạn với Tâm. Nhưng mỗi khi đêm xuống nhìn Tâm say ngủ, Thục lại thao thức suy nghĩ. Cô không quá lo ngại về những lời đe dọa được đưa ra với mình, nhưng gia đình cô, đặc biệt là Gia Bảo, lại là một chuyện khác. Họ không làm gì sai để rồi phải chịu liên lụy đến mức này. Bà Oanh khuyên cô nên nói với Tâm, vì giữ bí mật chẳng bao giờ là điều tốt cả. Nhưng Thục hiểu Tâm nên quyết định chưa nói ra, vì cô biết Tâm sẽ nổi cáu rồi lại lên tiếng bênh vực và bảo vệ Thục trước thiên hạ, điều mà cô biết sẽ chỉ làm xấu thêm hình ảnh của Tâm lúc. Hơn hết, Thục cũng chưa biết mình thực sự muốn gì. Cô muốn giành thời gian ở bên Tâm để lắng nghe bản thân và suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra quyết định.

Vài ngày trước, Tâm bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ chị Hồng Nhung, một người chị lớn mà cả Tâm và Thục đều rất kính trọng. Chị Nhung hỏi thăm sức khỏe của hai người, rồi nói về một ý tưởng mà chị đã khởi xướng và được rất nhiều các anh chị em nghệ sĩ ủng hộ. Chị Nhung muốn tổ chức một đêm nhạc nhỏ ấm cúng, với mục đích gây quỹ và kêu gọi sự đồng cảm của của xã hội với tình yêu giữa những người có cùng giới tính. Chị muốn đặt tên đêm nhạc là "Love is love – Tình yêu là tình yêu", tiền vé thu được sẽ ủng hộ cho Viet Pride, một tổ chức hoạt động nhằm tôn vinh tiếng nói của cộng đồng LBGTQ ở Việt Nam. Chị Nhung muốn Tâm và Thục tham gia làm khách mời, vì hai người chính là tâm điểm đã gây dấy lên những bàn luận về chủ đề này trong thời gian qua.

Tâm xin phép chị Nhung để được suy nghĩ rồi trả lời sau. Về phần cô, Tâm rất thích ý tưởng ấy và muốn đồng ý tham gia. Có lẽ chẳng có một sự kiện nào phù hợp hơn để đánh dấu sự trở lại của cô sau thời gian vắng bóng. Sau một tháng trời, Tâm cũng ngứa nghề và muốn trở lại sân khấu. Nhưng tất nhiên, Tâm muốn hỏi ý kiến của Thục trước.

"Đừng cảm thấy áp lực gì hết. Nếu em chưa sẵn sàng, thì mình có thể từ chối", Tâm nói sau khi thuật lại lời của Hồng Nhung với Thục.

"Tâm nghĩ mình có nên không?", Thục quay sang hỏi ý kiến Tâm.

"Tâm nghĩ... có lẽ cũng đã đến lúc xuất hiện. Tâm không muốn để người hâm mộ phải chờ lâu hơn nữa. Nhưng Tâm sẽ chỉ bước lên sân khấu đó cùng em mà thôi. Tâm sẽ không đi nếu chỉ có một mình", Tâm thủ thỉ.

Thục biết Tâm rất muốn quay trở lại. Chính Thục cũng cảm thấy nhớ khán giả, nhớ ánh đèn sân khấu, nên cô biết cảm giác của Tâm. Dù không quá chắc chắn liệu mình đã sẵn sàng, Thục vẫn gật đầu với Tâm.

"Em chắc chứ?", Tâm hỏi lại.

"Em không chắc... nhưng miễn là có Tâm bên cạnh, em nghĩ mình sẽ không sao", Thục thú nhận.

"Em sẽ không chỉ không sao, mà sẽ tỏa sáng. Điều đó là chắc chắn", Tâm nhìn vào mắt Thục thì thầm rồi ôm chầm lấy Thục. Cô thấy hạnh phúc lắm. Được nắm tay Thục bước lên sân khấu, khoe Thục với tất cả mọi người, là điều mà Tâm đã ao ước từ rất lâu. Cô không thể tin được ngày này sẽ đến, ngày mà khao khát cháy bỏng ấy sẽ trở thành hiện thực.

(Còn tiếp)

-------

"Thôi không nghe người ta cười
Thôi không nghe người ta nói
Che đôi tai mình lại để nghe
Nghe trái tim của riêng mình"

                  (Trắng đen, Mỹ Tâm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net