Tập 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một số người cho rằng tình yêu là tình dục, là hôn nhân, là nụ hôn lúc sáu giờ sáng, là một đám trẻ con. Có thể nó đúng là như vậy. Nhưng bạn biết tôi đang nghĩ gì không? Tôi nghĩ tình yêu đơn giản là một bàn tay vươn ra muốn chạm vào rồi lại rút về.

Góc nhìn của Baek Do Yi

Trong bữa tối gia đình ngày hôm sau, tôi tuyên bố quyết định cho phép Jang Se Mi gia nhập vào tập đoàn, phản ứng của mọi người đều trái ngược nhau. Điều tôi quan tâm nhất là phản ứng của Chi Gang, không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm thấy mắc nợ thằng bé. Sau khi thấy Chi Gang không hề tỏ ra bất mãn hay tức giận, tôi có chút bất an. Chi Gam thì vẫn điềm tĩnh như ngày nào, có lẽ đối với nó sẽ tốt hơn nếu có người giúp chia sẻ công việc của công ty, vì quả thực Chi Gam đã phải gánh vác quá nhiều. Cô con dâu thứ hai tỏ vẻ lo lắng, tôi có thể hiểu được. Dù sao cũng không có con cái, hiện tại chị dâu lại đang dần bắt đầu nắm thực quyền, Eun Sung lo lắng cho tình cảnh của mình trong gia đình này là điều dễ hiểu, nhưng tôi tin rằng Jang Se Mi không phải là loại người như vậy. Cô không phải kiểu người cố tình làm khó người khác vậy nên sự lo lắng của Eun Sung là không cần thiết. Nhìn lại đứa con trai út, trước đây Chi Jung vẫn luôn có vẻ mặt "bà tám", mong muốn có chuyện gì đó xảy ra giữa tôi và Jang Se Mi. Thằng bé chỉ là một người nghịch ngợm, thích vui đùa, nó biết tôi xấu hổ trước mặt Jang Se Mi nên luôn muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của mẹ mình, đây là sự trả thù nho nhỏ vì thi thoảng tôi lại dạy cho nó một bài học. Và gần đây tôi thấy rằng có vẻ như tôi đập nó hơi ít thì phải.

Mọi chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ, Jang Se Mi trở thành thư ký riêng của tôi, điều này đã đáp ứng được mong muốn ban đầu của cô. Từ khi trở thành thư ký, tôi không cho cô ấy tiếp tục ở biệt thự, dù sao Se Mi cũng có gia đình riêng, ban ngày bận rộn ở công ty, sau khi về nhà còn phải chăm sóc con trai và chồng vào ban đêm nữa, sẽ mệt.

Tưởng như mọi chuyện đang đi đúng hướng nhưng tôi biết trong lòng mình đang dần có một cơn sóng thần chực chờ cuốn trôi hết thảy. Tôi không biết liệu cơn sóng thần này có thể hạ gục tôi hoàn toàn hay không. Sự thật một lần nữa chứng minh tôi không hề sai về Jang Se Mi, cô ấy có năng lực hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Sau khi trở thành thư ký được một tháng, Se Mi  đã hiểu biết đầy đủ về toàn bộ quy trình hoạt động của công ty, trong nhiều trường hợp, tôi vẫn chưa đưa ra quyết định, cô đã đoán trước được những gì tôi sẽ làm. Mọi sự sắp xếp của Se Mi luôn phù hợp với ý của tôi. Tôi phải thừa nhận, làm việc với cô ấy thực sự rất vui.

Từ khi vào công ty, phong cách ăn mặc của Se Mi dần thay đổi từ phong cách ở nhà đơn giản trước đây sang phong cách đi làm. Cô ấy là người xinh đẹp, bộ vest lịch lãm mỗi ngày khiến cô ấy trở nên đẹp phi giới tính hơn, dần dần tôi không dám nhìn Se Mi lâu, vì tôi sợ dù chỉ nhìn thêm một giây thôi tôi sẽ mất trí.

Sau khi trở thành thư ký riêng của tôi, Jang Se Mi dường như không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn mà chuyên tâm học cách quản lý và sắp xếp lịch trình của tôi hàng ngày. Không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy hơi thất vọng và cô đơn. Phải chăng mong muốn của cô ấy thực sự chỉ là được ở bên cạnh tôi, chăm sóc và giúp đỡ tôi.

  Tôi luôn nói rằng sự bất hạnh của con người bắt đầu từ sự ham muốn, liệu câu nói này cuối cùng có vận vào người tôi không? Suy cho cùng, tôi đã nảy sinh ham muốn chiếm hữu đối với Jang Se Mi , tôi hy vọng đôi mắt ấy sẽ luôn dõi theo mình.

Làm thư ký của tôi được ba tháng, Jang Se Mi đã hoàn toàn độc lập. Và từ lâu tôi đã quen với việc Se Mi làm việc cùng mình, như thể chúng tôi đáng lẽ phải trải qua cuộc đời mình như thế này. Một số người sẽ không có cảm giác gắn bó định mệnh dù người đó có đồng hành cùng họ trong suốt cuộc đời. Đối với một số người, chỉ một ngày hòa hợp cũng có thể tạo ra cảm giác thân thuộc ấy. Mối quan hệ giữa Jang Se Mi và tôi dường như đã được chú định bởi ý trời, cho dù chúng tôi có dùng mọi cách chống cự cũng không thể thoát khỏi số phận đó. Tuy nhiên khi nghĩ đến khuôn mặt vô tội của đứa con trai lớn, tôi vẫn muốn cưỡng lại cảm giác thân thuộc chết tiệt này, cho dù sâu thẳm trong lòng tôi không muốn bỏ cuộc.

Một ngày sau giờ làm việc, tôi nói chuyện với Jang Se Mi về định hướng công việc tương lai của cô. Se Mi tưởng tôi sẽ nói với mình về việc sắp xếp công việc ngày mai nên lấy tập giấy ra ghi lịch trình nhưng ai biết rằng tôi là người đầu tiên thảo luận với cô về hiệu quả công việc trong khoảng thời gian này, và cô ấy tỏ ra có chút bất an. Tôi nói:

"Se Mi, con đã làm thư ký cho ta được ba tháng. Con cảm thấy thế nào về biểu hiện của mình trong khoảng thời gian này?"

Jang Se Mi trả lời có chút thiếu tự tin: “Con còn phải học rất nhiều, nhưng sau này con có thể làm tốt hơn..."

Tôi kịp thời ngắt lời cô: “Không không,...! Con đã làm rất tốt. Chỉ trong ba tháng thôi , con đã có thể nắm bắt được quy trình hoạt động của công ty và điều kiện hoạt động của từng công ty con, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được."

Nghe tôi nói, tâm trạng lo lắng ban đầu dần dịu xuống. Tôi tiếp tục: “Ta nghĩ bây giờ con có thể một mình phụ trách một phần công việc của công ty. Ta đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi, con sẽ phụ trách công việc truyền thông điện ảnh và truyền hình của BiDan. Deung Myung đang làm việc ở đó. Khi con được bổ nhiệm làm người phụ trách cho ngành truyền thông điện ảnh và truyền hình, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp diễn xuất của Deung Myung, con là mẹ của thằng bé, con chắc chắn sẽ giúp Deung Myung lựa chọn một hướng phát triển phù hợp hơn"

Cuối cùng tôi nói tiếp: “Tiếp tục làm công việc này với tư cách thư ký riêng của ta không phải là giải pháp lâu dài mà chỉ là để mở đường cho công việc tương lai. Bây giờ con đã có thể hoàn toàn độc lập thì cũng là lúc tỏa sáng khả năng của bản thân mình."

Sau khi nghe được sự tán thành của tôi, Se Mi không vui vẻ như tưởng tượng mà nhẹ nhàng đáp: “Vì là sự sắp xếp của Omoni nên con sẽ cố gắng hết sức để làm tốt.”

  Thực chất, người không vui chính là cô ấy. Tôi cũng không khác gì. Tôi đã quen làm việc với cô, chúng tôi ngầm hiểu nhau như vậy, cuộc sống lẽ ra phải như thế này. Tuy nhiên, suy cho cùng, chúng tôi bị ngăn cách bởi đạo đức và luân lý, cảm giác muốn vượt qua nhưng không thể vượt qua này cuối cùng sẽ khiến tôi phát điên. Lựa chọn giữ một khoảng cách nhất định có vẻ là giải pháp tốt nhất. Nhưng trong lòng tôi mơ hồ biết rằng làm như vậy chẳng khác nào uống thuốc độc cho đỡ khát, làm sao người ta có thể dễ dàng buông bỏ được dục vọng cháy bỏng.

Ngày đầu tiên cô đến chi nhánh báo cáo, tôi đã bắt đầu nhớ cô rồi. Nhìn chiếc bàn cô từng ngồi, tôi như bị hút hồn. Người ta nói thói quen là một điều khủng khiếp, sau khi Se Mi rời đi, tôi lại phải một mình đối mặt với công việc khó khăn. Tuy bên cạnh có hai cô thư ký nhỏ nhưng họ cũng chỉ là thư ký thôi, không thể mang lại cho tôi chút an ủi nào. Trước khi tôi nhận ra điều đó, trong lòng tôi đã hình thành sự phụ thuộc nghiêm trọng vào Jang Se Mi. Trước mặt cô ấy, tôi luôn tỏ ra là một cô bé ở đâu cũng dựa dẫm vào cô, Se Mi luôn chiều chuộng tôi. Ai có thể ngờ rằng Chủ tịch Baek vốn kiên quyết không khoan nhượng lại trở nên phụ thuộc vào người khác.

Có lẽ tôi thực sự già và yếu đuối.

Không biết có phải vì khi bước vào bộ phận mới có quá nhiều thứ cần phải quen thuộc hay không, Jang Se Mi bắt đầu trở nên rất bận rộn, mặc dù làm việc trong cùng một tòa nhà nhưng chúng tôi không gặp nhau nhiều lần. Ngoài việc dành thời gian cùng tôi đi ăn mỗi buổi trưa, cô ấy không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến tôi nữa. Tôi trở nên không quen với việc xung quanh không có người xin lời khuyên.

Không phải Jang Se Mi nói yêu tôi sao, cô ấy yêu tôi như vậy sao? So với công việc và cuộc sống, phải chăng Se Mi vẫn coi trọng công việc hơn? Sở dĩ trước đây cô quan tâm đến tôi như vậy là vì cô rảnh quá không có việc gì làm, không có công việc khiến cô phân tâm, nhưng bây giờ cô đã có việc nên sự tập trung của cô lại chuyển sang nó rồi? Tôi như một người đàn bà oán hận, suy nghĩ lung tung.

Nếu tôi không làm gì đó, tôi cảm thấy như mình sắp phát điên. Tôi không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu lén lút hỏi thăm trợ lý của Se Mi về tình hình công việc hiện tại của cô. Lúc đầu tôi có chút tội lỗi, luôn có cảm giác mình sắp bị nhìn thấu nhưng nghĩ rằng không có gì sai khi chủ tịch biết công việc của cấp dưới, tôi bắt đầu yêu cầu trợ lý của cô báo cáo xu hướng làm việc của Jang Se Mi cho tôi hàng ngày, thậm chí còn dùng tư cách chủ tịch để đe dọa cô ngăn cản cho Jang Se Mi biết. Có vẻ như tôi và Jang Se Mi đã hoán đổi danh tính cho nhau, trước đây cô ấy liên tục hỏi tung tích của tôi ở phòng thư ký để cô ấy có thể đến dùng bữa trưa với tôi, nhưng bây giờ lại là tôi hỏi thăm công việc của cô ấy hàng ngày.

Biết Se Mi đang làm việc rất chăm chỉ mỗi ngày, gần như cống hiến hết mình cho công việc. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút nhưng lại thất vọng hơn. Tin vui là sau này Se Mi hoàn toàn có thể đảm nhận trọng trách quản lý một nhà, tôi tin rằng có cô, gia tộc Dan nhất định sẽ không sa sút. Điều đáng thất vọng là Se Mi vẫn thuộc loại người coi trọng sự nghiệp hơn tình yêu con cái, giống như đàn ông. Tôi từng nghĩ nếu Jang Se Mi là đàn ông thì tôi nhất định sẽ cưới cô ấy, kể cả khi tôi đã có gia đình.

Bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, rốt cuộc tôi không thể kìm lòng được, tôi bắt đầu dùng quyền lực của mình để tạo thêm cơ hội cho tôi gần gũi với cô. Tình cờ có một bộ phim mới cần tìm nhà đầu tư, số tiền đầu tư cũng không thấp, với tư cách là chủ tịch, tham dự một cuộc họp như vậy sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý. Thấy Se Mi tự tin đàm phán với nhà sản xuất phim, tôi lại một lần nữa bị ấn tượng bởi khả năng của cô. Theo tôi, năng lực của Jang Se Mi không thua kém gì đứa con trai thứ quý giá nhất của tôi. Nếu cô có thể làm việc ở Dan's Group sớm hơn thì có lẽ nó sẽ phát triển tốt hơn. Toàn bộ cuộc họp diễn ra rất suôn sẻ, tôi không nói gì nhiều trong suốt quá trình cô ký hợp đồng với nhà sản xuất. Sau cuộc gặp, các nhà làm phim mời chúng tôi đi ăn tối để kỷ niệm sự hợp tác của đôi bên. Trước đây, tôi sẽ từ chối bữa tối kiểu này bất cứ khi nào có thể, nhưng lần này tôi hiếm khi không trốn tránh, vì tôi không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để được ở bên Se Mi.

Trong suốt bữa ăn, tôi không từ chối một ly rượu nào mà nhà sản xuất mời. Nhưng thấy Jang Se Mi thoáng lo lắng, bắt đầu tránh uống rượu vì tôi, không biết tại sao trong lòng tôi lại nổi loạn, cô ấy càng thuyết phục tôi càng uống nhiều hơn như muốn bày tỏ sự oán hận trong khoảng thời gian qua. Cuối cùng, dù tôi uống quá nhiều nhưng ý thức của tôi rất tỉnh táo.

Chính Jang Se Mi đã đưa tôi về nhà. Trên xe, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn mình, khiến lòng tôi xao xuyến bồi hồi. Về đến nhà, tôi cố tình lảo đảo để được Se Mi đỡ về phòng ngủ. Tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra khi tôi say rượu cách đây vài tháng, chắc chắn cô ấy cũng đối xử với tôi như vậy, tôi chỉ ghét việc mình không nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc đó.

Sau khi đỡ tôi ngồi lên sô pha, cô ấy nhanh chóng đi ra ngoài, tôi chợt có chút thất vọng. Nhưng chẳng bao lâu, Se Mi quay lại, hóa ra là cô đi chuẩn bị soda cho tôi. Cẩn thận cho tôi uống nước soda, Se Mi nhẹ nhàng lau miệng cho tôi, tôi nhướn mày, trong lòng tràn ngập niềm vui.

Tôi lại cố tình lắc lư vào phòng tắm, giả vờ tắm, Se Mi đi theo với vẻ mặt lo lắng nhưng cô do dự. Tôi rất hài lòng với phản ứng của Se Mi, ngay sau đó tự nhiên tôi lại có ý trêu chọc cô. Tôi giả vờ vô tình va vào bồn rửa và kêu lên một tiếng, Se Mi nhanh chân lại đỡ và như một quán tính tự nhiên tôi ngã vào lòng cô. Dựa lưng vào vòng tay của Se Mi, tôi như mất đi trọng tâm, bám vào cơ thể cô ấy một cách yếu ớt, toàn thân đều tỏ vẻ mềm mại không xương.

Cuối cùng, Jang Se Mi dần dần cởi bỏ quần áo của tôi, lúc này tôi cảm thấy tai mình bắt đầu nóng rát, tim đập điên cuồng một cách không kiểm soát. Nhưng nghĩ rằng những phản ứng này  có thể bị che đậy bởi cơn say nên tôi thả lỏng một chút và cơ thể không còn căng thẳng nữa. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được nhịp tim của cô ấy đang dần đập nhanh hơn.

  Sau đó, cô bế tôi lên và nhẹ nhàng đặt vào bồn tắm. Trong suốt quá trình, tôi nhắm mắt lại vì xấu hổ. Nghe thấy tiếng sột soạt, tôi cảm nhận được Se Mi cởi áo khoác, xắn tay áo lên, ngồi cạnh bồn tắm, bắt đầu lau nhẹ nhàng cho tôi, tôi vẫn chưa dám mở mắt. Dường như nếu không có sự can thiệp của thị giác thì các giác quan khác của cơ thể sẽ trở nên nhạy bén hơn. Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy khi bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào cơ thể, tôi cũng có thể cảm nhận được đôi mắt rực cháy của cô khi nhìn tôi, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy nhịp tim dữ dội của cô nữa. Những tia lửa mơ hồ dường như đốt cháy hết không khí, tôi bắt đầu cảm thấy hơi nóng và ngột ngạt, tôi ra hiệu bước ra khỏi bồn tắm. Jang Se Mi nhanh chóng phản ứng, đỡ tôi dậy, xả sạch bọt trên cơ thể, giúp tôi mặc áo choàng tắm rồi bế tôi ra khỏi phòng tắm và đến giường. Tôi cảm thấy cô nhẹ nhàng đặt tôi lên giường như một báu vật. Chẳng mấy chốc, cô ấy đã tìm được bộ đồ ngủ và thay cho tôi. Sự tiếp xúc cơ thể một lần nữa khiến trái tim tôi và cô ấy đập không thể kiểm soát.

Giúp tôi ổn định tư thế xong, Se Mi nhanh chóng quay trở lại phòng tắm, khi tôi nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được, tôi nghĩ có lẽ đêm nay cô ấy sẽ không rời đi.

Chẳng bao lâu sau, Se Mi bước ra khỏi phòng tắm, còn tôi vẫn giả vờ ngủ chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô. Không để tôi đợi lâu, Se Mi đã nằm xuống bên cạnh, tôi vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt cháy bỏng ấy. Se Mi nhìn tôi chằm chằm hồi lâu nhưng không động đậy, khiến tôi có chút lo lắng.

Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ miệng cô, rồi một nụ hôn ướt át nhẹ nhàng rơi xuống trán, nỗi lo lắng của tôi biến mất.

Chỉ cần cô ấy vẫn còn yêu mình thì mọi chuyện sau này sẽ ổn thôi phải không?

Sáng hôm sau khi thức dậy, chúng tôi vẫn chào nhau bình thường, giống như một cô con dâu chăm sóc mẹ chồng. Nhưng tôi biết rằng trước mắt chúng tôi có một số việc đã lặng lẽ thay đổi, những vẻ bề ngoài này chỉ là sự che đậy.

Sau đêm nay, tôi dường như đã yêu cảm giác được Jang Se Mi ở lại qua đêm chăm sóc mình. Tôi bắt đầu uống rượu quá nhiều trong các bữa tối ở công ty thường xuyên hơn để cô ấy có thể chở tôi về nhà, và cô ấy dường như cũng hiểu rõ mánh khóe nhỏ này của tôi nhưng vậy thì sao chứ, cả hai chúng tôi đều thích thú với điều đó.

Một điều khiến tôi không hài lòng là Se Mi chưa bao giờ thể hiện thái độ quá lố. Tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ xem liệu phản ứng từ chối trước đây của tôi có quá mạnh mẽ khiến cô ấy không dám vượt qua ngưỡng cửa hay không. Trong trường hợp này, tôi có thể chủ động hơn.

Tôi thừa nhận mình đã sa ngã, từ lúc cố ý say xỉn, tôi đã hạ quyết tâm rồi phải không?

Trong một bữa tiệc tối khác, tôi vẫn uống quá nhiều rượu, nhưng lần này, tôi hành động say hơn một chút và phong cách ứng xử của tôi hoàn toàn khác với tôi thường ngày. Vẫn là tắm cho tôi xong, cô ấy mới đi tắm. Sau khi nằm trên giường, tôi ôm cô ấy một cách bất thường, khiến cơ thể cô cứng đờ trong giây lát, sau đó Se Mi nhanh chóng thả lỏng, cô cũng ôm tôi rất nhanh rất chặt, trái tim chúng tôi gần nhau hơn bao giờ hết, nhịp tim đập quá nhanh cho thấy sự thật rằng tôi luôn tỉnh táo.

Se Mi bắt đầu hôn lên má tôi một cách thăm dò, thấy tôi không từ chối, cô ấy càng dũng cảm hơn, bắt đầu hôn lên khóe miệng tôi, lần này tôi không hề nao núng hay thụ động chờ đợi mà hôn thẳng vào môi cô ấy. Không ngờ nụ hôn thực sự đầu tiên giữa chúng tôi lại là do tôi chủ động. Hành động này chắc chắn đã mang lại cho Se Mi rất nhiều sự tự tin, cô ấy bắt đầu hôn tôi thật sâu, một nụ hôn dài và sâu đến nỗi chúng tôi quên mất sự tồn tại của thời gian. Sau nụ hôn, tôi cảm thấy bàn tay Se Mi nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh ướt đẫm mồ hôi của tôi, trượt xuống từng inch một và chạm tới đường viền cổ áo. Không thể nhịn được nữa, cô ấy cởi quần áo của tôi và của chính mình, để rồi giờ đây hai cơ thể khỏa thân được hòa vào nhau.

Những nụ hôn của Se Mi thật tinh tế và dịu dàng, nồng nàn và kiềm chế. Bắt đầu từ xương quai xanh, những nụ hôn mỏng manh và dày đặc rơi xuống khắp nơi. Đầu óc tôi đã ngừng suy nghĩ, tôi không biết phải phản ứng thế nào ngoài việc ôm cô ấy thật chặt. Chẳng bao lâu, nụ hôn của cô di chuyển xuống bụng tôi, nơi có vết sẹo mổ, trông rất xấu xí, tôi lo lắng túm tóc cô ấy, cố gắng ngăn cô ấy tiếp tục. Se Mi không để ý đến sự phản kháng nhỏ bé của tôi, hôn lên vết sẹo càng thêm trân trọng, tâm trí tôi nổ tung, một tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra. Điều này chắc chắn đã mang lại cho cô sự khích lệ to lớn và nụ hôn của cô vẫn tiếp tục. Sự xấu hổ không tả xiết khiến tôi muốn từ chối nhưng mọi sức lực trong cơ thể tôi như bị hút đi.

Sự dịu dàng của cô ấy đã biến thành một tấm lưới ngột ngạt, trói buộc tôi không còn chỗ để tiến hay lùi. Cuối cùng, cô vẫn hôn nơi đó, một cảm giác hưng phấn và run rẩy không thể giải thích được ập đến, kèm theo cảm giác trống rỗng thực sự. Sự trống trải này rất cần tình yêu của Se Mi để lấp đầy. Sau đó tôi rùng mình trong vòng tay cô.

Thời gian nán lại có hạn, ý nghĩa còn sót lại khó kết thúc.

Suy cho cùng, tôi đã tham lam và vượt qua ranh giới của sự cấm kỵ. Jang Se Mi có quyền lựa chọn nhưng cô ấy vẫn chọn chìm đắm cùng tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net