Chap 14 : Muốn giữ em ở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tuần sau :
- Bà xã à, em đi cẩn thận một chút, sẽ làm ảnh hưởng đến bảo bối.
Một nam nhân đi bên cạnh vợ mình, từng bước cẩn thận bảo bọc cô.
- Chanyeol.- người vợ nhẹ giọng cằn nhằn.
- Bà xã, anh chỉ sợ em và bảo bối gặp chuyện.- Chanyeol chân thành nhìn cô vợ.
- Taeyeon mà biết chuyện này chắc con nhỏ vui lắm.-Tiffany bỗng ngước lên trời rồi cười.
- Bà xã, chuyện qua đã lâu không nên nhắc lại.- Chanyeol nhíu mày nhìn vợ.
Tiffany cười nhẹ, vẫn đứng nhìn lên bầu trời trong xanh mà suy nghĩ.
Chanyeol thở dài, anh rút chìa khóa xe rồi dìu Tiffany vào xe.
- Bà xã, cẩn thận.-Chanyeol ôn nhu đỡ Tiffany ngồi vào trong xe.
- Chanyeol, em muốn về nhà.
- Em vẫn chưa ăn gì.- Chanyeol kiên quyết nhìn vợ.
- Không sao, em sẽ ăn sau.- Tiffany cười nhẹ.
- Anh không đồng ý, bà xã à, bây giờ em còn có bảo bối nữa, sức khỏe của em và bảo bối là trên hết. Ngoan, nghe lời anh.- Chanyeol âu yếm.

Tiffany cảm động, cô nở nụ cười rồi hôn cái chóc lên môi anh.
- Ngoan.-Chanyeol xoa nhẹ đầu cô.
- Anh đi nghe điện thoại một chút.- Chanyeol lắc lắc điện thoại rồi mở cửa xe.

- Có chuyện gì.- Anh đổi giọng, lúc này anh khá lạnh lùng.
-....- người trong điện thoại nói cái gì đó cho Chanyeol.
- Chắc chưa ? Anh có chắc lần này không có sai sót ?-Anh lạnh lùng nói.
- Thật, lần này là tôi chắc chắn.- Người trong điện thoại khẳng định chắc nịch.
- Được, tôi sẽ xác nhận.-Chanyeol nhẹ giọng.

Anh mở cửa xe, lái xe đi.
- Là chuyện công ty sao ?-Tiffany nhìn Chanyeol hỏi.
- Chuyện này anh sẽ nói với em sau, bây giờ bà xã muốn ăn gì đây ?
- Em thì cái gì cũng được.-Tiffany đáp.
- Ừ. Đúng rồi, lúc nãy bác sĩ bảo còn tầm 2 tuần nữa em sẽ sinh nên trong thời gian từ đây đến ngày em sinh, anh sẽ không tới công ty nữa.- Chanyeol dõng dạc tuyên bố.

Tiffany bị Chanyeol dọa một phen hết hồn.

Cái gì mà vì cô sắp sinh nên không tới công ty ?

Cái gì mà bên cạnh cô 24/7 ?

Cô là một đứa trẻ sao ? Ông xã của cô thật là lo lắng thái quá!

- Không được, anh bỏ công ty cho ai lo đây ?- Tiffany ngăn cản.
- Trợ lý Jung sẽ lo, em không cần bận tâm.
- Chanyeol, anh không cần phải làm như thế.
- Bà xã, em thật quá bướng bỉnh đi, anh đã nói là sẽ không rút lời, ở bên em 24/7 là nhiệm vụ được anh ưu tiên hàng đầu.-Chanyeol nửa đùa nửa thật.

Los Angeles, 10 giờ tối :
- Baekhyun này, có thật là ngày mai anh sẽ đưa tôi về Hàn Quốc không ?- Taeyeon ngờ vực hỏi Baekhyun.
- Anh không đáng tin lắm sao ?
- Không, không phải, chỉ là tôi có chút bất ngờ thôi.-Taeyeon xua tay.
- Ừ.- Baekhyun cười nhẹ.

Dạo này Baekhyun kì lạ lắm, từ khi cô nói với anh muốn về Hàn Quốc thì anh đã có biểu hiện bất thường rồi.

Dạo này Baekhyun ít khi cười, lại không ở nhà thường xuyên, có khi tối khuya mới về.
- Baekhyun này.-Taeyeon gọi theo.
- Ừ ?- Anh quay lại.
- Dạo này có chuyện gì buồn sao ?- Taeyeon lo lắng nhìn Baekhyun.
- Ừ.-Anh gật đầu rồi cười nhẹ.
- Có thể kể cho tôi không ?-Taeyeon áy náy nhìn Baekhyun.
- Thật sự muốn nghe sao ?- Anh ngạc nhiên hỏi lại.
- Ừ, anh kể cho tôi nghe, biết đâu tôi giúp được gì thì sao.
- Chuyện là... người tôi thích muốn rời bỏ tôi.- Baekhyun nhìn Taeyeon bằng ánh mắt u sầu, anh quay lưng đi lên phòng.

Người Baekhyun thích!

Thì ra là Baekhyun có người trong lòng rồi, vậy mà cô cứ tưởng mình sẽ có cơ hội...

Taeyeon nhận ra bản thân mình quá ngu ngốc.

Chỉ vì sự tốt bụng của anh mà cô cho rằng mình có cơ hội với anh.

Chỉ vì một nụ cười mà cô cho rằng anh để ý tới cô.

Chỉ vì một sự quan tâm nhỏ mà cô cho rằng mình có khả năng trở thành người trong mộng của Baekhyn.

Thời điểm anh nói ba chữ " người tôi thích " cả người cô như có một dòng điện chạy qua, tim cô rung lên, co thắt lại, đau đớn!

Thời điểm cô bắt gặp ánh mắt u sầu của anh, cô biết mình đã sai lầm, sai hoàn toàn.

Taeyeon đau đớn nhìn theo bóng lưng của Baekhyun.

Hai con người, chỉ vì không có can đảm thổ lộ mà tự làm đau nhau.

Bao giờ thì chuyện này mới chấm dứt ? Bao giờ thì mới có thể hạnh phúc bên nhau ?

Một phút sợ hãi, lại đánh mất nhau cả đời.

Bầu trời từng chút một chuyển sắc, sao lên sáng rực cả một khoảng không gian.

Trời tối dần, gió thổi càng lạnh.

Taeyeon ôm mình ngồi trên ghế nhìn lên bầu trời đầy sao kia, không ngừng đau lòng mà khóc.

Bầu không khí yên tĩnh chìm trong tiếng khóc nhẹ của một người con gái, làn gió thổi làm lá cây di chuyển tạo ra âm thanh xào xạc, hôm nay, mọi thứ trở nên cô đơn và lạc lẽo đến lạ thường.

Baekhyun cũng thả bản thân vào buổi vui chơi cô đơn của bầu trời, ngày mai nữa thôi, anh sẽ không còn nhìn thấy cô mỗi sáng thức dậy.

Không thể nghe những lời cằn nhằn, sai khiến nữa.

Không thể nghe giọng cười của cô.

Không thể nhìn thấy bóng dáng chờ đợi của cô mỗi trưa.

Căn nhà này, trong căn phòng của cô, sẽ không còn những vật dụng của cô nữa.

Cô đơn ôm nhẹ Baekhyun vào lòng, cho anh thoải mái trút hết nỗi buồn vào ly rượu vang màu đỏ nhạt.

- Taeyeon, em có thể không đi nữa được không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net