Chap 15 : Tạm biệt em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm nay là một buổi sáng buồn khi cả thành phố chìm trong cơn mưa lất phất.

Vẫn là chiếc xe hơi màu đen dừng trước sảnh sân bay LAX.

Taeyeon hoàn tất thủ tục nhập cảnh, cô buồn bã ngồi dựa lưng vào ghế chờ.
- Có khát không ?- Baekhyun quan tâm hỏi cô.
Taeyeon lắc nhẹ đầu.

Mười phút nữa chuyến bay từ Los Angeles đến Hàn Quốc sẽ được cất cánh, yêu cầu hành khách hoàn tất mọi thủ tục và tập trung trước máy bay LA247. Nhắc lại một lần nữa...

Tiếng loa vang lên đều đều, Baekhyun thở dài nhìn Taeyeon, anh thật sự không có cách nào để giữ cô lại bên mình.
- Taeyeon, còn mười phút nữa.-Baekhyun nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Baekhyun, anh không trở về Hàn Quốc sao ?-Taeyeon che giấu cảm xúc đau khổ của bản thân, lấy dũng khí để hỏi anh.
- Ừ.- Anh gật đầu rồi đỡ giúp cô cái vali lớn nhất.
- Ừ.- Cô mỉm cười.
- Baekhyun, hẹn gặp lại.-Taeyeon kéo vali đi về phía máy bay, bước chân có chút ngập ngừng.

Baekhyun kéo tay Taeyeon lại, ôm nhẹ cô vào lòng, rồi nói nhỏ," Tạm biệt em, Taeyeon. Đi đường mạnh khỏe."

Ánh mắt anh lưu luyến đặt trên khuôn mặt cô.
- Ừ, cảm ơn.- Taeyeon kéo vali đi.

Mùi hương thơm nhàn nhạt cùng hơi ấm của anh làm cô mất lý trí, ngay bây giờ bản thân cô không muốn trở về Hàn Quốc nữa, chỉ muốn có thể ở lại bên anh cùng anh sống hòa thuận như trước. Nhưng không thể! Cô lựa chọn Hàn Quốc, rời bỏ anh, để rồi sau này lại hối hận.

Đó là lần cuối cùng anh và cô gặp nhau.

2 năm sau :
Biệt thự của Kim Gia tràn ngập tiếng cười.

Trong sân vườn, mùi thơm đậm đà của thịt nước lan tỏa lên bầu không khí trong sạch, tiếng xèo xèo khi miếng thịt nằm yên trên bàn nướng trở nên đã tai vô cùng.

Park Tae Ho chạy trong sân vườn. Tiếng cười nói của con nít làm ngôi nhà vui vẻ hơn hẳn.
- Papa, con đói. Papa nướng thịt mau lên đi.- Tae Ho xoa xoa bụng, nhìn Chanyeol.
- Được rồi, được rồi, đợi papa một tí nhé.-Chanyeol xoa đầu Tae Ho cười hiền.

Tiffany nhìn cảnh tượng kia mà trong lòng trở nên vô cùng ấm áp, cảm giác hạnh phúc len lỏi tới từng tế bào.
- Aa, thật là ghen tỵ nha.- Taeyeon nhìn Tiffany mà cười.
- Biết ghen tỵ tại sao lại không đi xem mắt mà lại cắm đầu mãi vào công ty thế ?- Tiffany nghiêm túc nhìn Taeyeon.
Taeyeon bụm miệng cười, xua tay tỏ vẻ không thích.
- Taengoo à, cứ thế em sẽ ế tới già.-Tiffany nửa đùa nửa thật.
- Hừ. Chị không cần phải trù ẻo em như thế.-Taeyeon giả vờ giận dỗi.

2 năm trời, cô chưa từng có một cuộc gặp mặt chính thức với người đàn ông nào,.

2 năm trời, cô từ chối biết bao nhiêu lời đề nghị của ông Heechul và Tiffany.

2 năm trời, trái tim của cô không rung động.

Tất cả cũng vì cô mải chờ người đàn ông kia, cô chờ từng ngày, từng ngày một, ôm trong lòng một niềm hy vọng lớn lao.

Byun Baekhyun, anh đang ở đâu ? Em thật nhớ anh.

Chanyeol nướng xong thịt, hai đứa nhỏ liền nhanh nhảu ngồi vào bàn, vừa mới ngồi xuống bắt gặp ánh mắt nhắc nhở của anh, hai đứa nhỏ ngoan ngõan chạy vào nhà.
- Mẹ, dì Tae, ông ngoại ra ăn thịt.- Tae Ho ngây thơ gọi.

Buổi ăn vui vẻ dần dần đi qua, khép lại một buổi họp mặt gia đình.

Taeyeon đến công ty làm việc, từng bản hợp đồng làm cô ngạt thở, cô mệt đến phát điên.

Taeyeon bây giờ mang trên người lớp vỏ lạnh lùng, ở công ty cũng như bên ngoài ít khi thấy một nụ cười thật sự của cô, cùng lắm chỉ là cười gượng cho qua chuyện.

- Taeyeon, nếu em mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi đi,  đừng cố quá sức, sẽ không tốt cho sức khỏe.- Tiffany đưa cho Taeyeon một tách thuốc bổ, chân thành khuyên nhủ.
Cô vẫn là ngoan cố lắc đầu, vẫn muốn một mực tới công ty.
- Taeyeon, cứ thế này em sẽ đổ bệnh.-Tiffany lo lắng.
- Em không sao đâu, chị đừng lo lắng quá.-Taeyeon cười.
- Đồ cứng đầu.-Tiffany chịu thua.
Taeyeon cười hì hì.

Kết thúc một ngày bằng một sấp tài liệu quan trọng, Taeyeon mệt mỏi đóng máy tính lại đi ngủ.

Trên chiếc giường lớn lạnh lẽo, Taeyeon cảm thấy cô đơn lạ thường.

Cảm xúc này lại tới rồi, lại là cảm giác nhớ anh, nhớ da diết.

Nếu biết Baekhyun sẽ biến mất, hôm đó cô nhất quyết kéo anh theo cùng.

Nếu biết Baekhyun sẽ biến mất, cô sẽ không trở về Hàn Quốc vội vàng như vậy.

Đêm hôm nay, cô lại nhớ anh. Đêm hôm nay, cô để mặc cho nỗi cô đơn xâm lấy mình và khóc. Đêm hôm nay, lại là một đêm thức trắng.

Hình ảnh nụ cười ấm áp của anh hiện rõ trong tâm trí cô. Ánh mắt quan tâm cùng với giọng nói cưng chiều làm cổ họng cô nghẹn ứ. Từng chút một, những thứ về anh hiện rõ lên trong kí ức cô như một bộ phim tua chậm.
Cô không kiềm chế được cảm xúc bản thân, cắn răng chịu đựng sự đau đớn mà bật khóc. Bờ vai mảnh khảnh run lên bần bật, nước mắt rơi. Âm thanh xót xa đau đớn đọng lại trong căn phòng toát lên một sự đau thương kì lạ.

Những kí ức cùng anh làm mọi việc quay trở về chầm chậm, như bị chịu sự đả kích lớn, Taeyeon cứ ngồi khóc rồi lại khóc, đôi mắt đỏ hoe, mũi cũng nghẹt đi, thế mà những giọt nước mắt nhẫn tâm cứ rơi mà không có cách nào kiểm soát được.

Tình yêu, một cái bẫy vừa ngọt ngào vừa đau đớn, một lần nữa cô đạp phải nó.

Buông hay tiếp tục giữ, cả hai đều rất khó lựa chọn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC