Chapter 6:-' Dinner at Granger's'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Bữa tối tại nhà Granger'

'Đưa cho em cái đó.'

Eva lẩm bẩm, khá khó chịu trong khi cô cố lấy điếu thuốc từ giữa đôi môi của Draco. Draco rời mặt khỏi cô khi hắn châm điếu thuốc. Eva thở dài.

' Đó là một thói quen xấu, Draco.'

'Đó là thói quen xấu của tôi . Hãy cứ để nó như vậy đi .'

Draco đảo mắt khi hắn thổi ra vài vòng khói. Hắn nháy mắt với Eva.

'Cá là em không thể thổi ra vòng khói'.

Eva chỉ lắc đầu và chỉnh lại quần áo trước khi họ cùng nhau bước xuống phố. Cơn gió tàn khốc thổi vào đôi chân và khuôn mặt lộ ra của cô, nhưng Draco đã cho cô mượn chiếc áo khoác mà cô đang siết chặt quanh mình. Cánh tay Draco quàng qua vai cô và cô mỉm cười, dựa vào hắn, khi họ đi đến căn hộ của Hermione để ăn tối.
Draco lại thổi khói vào không khí, cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều so với sáng nay. Hắn ta cầm điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa khi họ bước xuống con đường trải nhựa đến tòa nhà. Hắn mở cửa và để Eva bước vào trước khi đi theo cô.

'Cô ấy có một ngôi nhà đẹp, tôi hứa đấy .'

Draco nói khi họ bước lên lầu.
Sảnh rất nhỏ và chật hẹp bằng bê tông, tường và sàn màu xám. Nhiều bức vẽ nghệch ngoạc được vẽ trên một số bức tường làm Eva nhướn mày trước những lời thô lỗ. Họ đi lên cầu thang, Draco phía sau cô, và rồi hắn dẫn cô xuống hành lang đến một cánh cửa có tấm thảm phía trước có chữ .

'Chào mừng!'

'Đợi đã.'

Eva nói, nắm lấy cánh tay hắn ta để ngăn hắn ta gõ cửa. Draco dừng lại và nhìn cô, bỏ điếu thuốc của mình ra và nhét nó vào một góc. Eva lắc đầu trước hành vi của hắn ta, nhưng nhón chân lên và hôn lên môi hắn ta, phớt lờ mùi thuốc lá.

'Chỉ trong trường hợp.'
'Chỉ trong trường hợp cái gì?'

Draco hỏi, cau mày một chút.

'Trong trường hợp anh quyết định ngừng sự ngu ngốc ấy đi và hãy đuổi theo người phụ nữ mà anh đã vẽ trong năm năm qua.'

Eva mỉm cười với hắn ta trước khi gõ cửa.
Draco nhướn mày nhìn cô khi cô nhìn vào cánh cửa, nghe thấy một giọng nói yếu ớt.

' Đến đây!'

Và bước chân gấp rút. Draco nghiêng người về phía trước và hôn Eva, hai tay cô ôm lấy cổ hắn khi đôi môi họ chạm vào nhau, nghe tiếng bấm khóa. Eva đột nhiên lùi lại, kéo thẳng chiếc váy của mình lại và đưa tay vuốt tóc cô khi cánh cửa mở ra để lộ Hermione.

' Cô là Hermione đúng chứ.'

Eva mỉm cười, liếc nhìn Draco và đảo mắt khi hắn ta vẫn đội chiếc mũ trùm đầu. Cô cúi xuống và kéo chiếc mũ trùm đầu hắn xuống. Draco đưa tay vuốt tóc trong khi Hermione mỉm cười với cả hai.

'Vào đi.'

Hermione quay lại để họ bước vào nhà trước khi cô đóng cửa và khóa cửa sau lưng họ. Cô bước về phía trước một chút.

'Michael! Họ tới rồi!'

'Trông em thật tuyệt vời.'

Draco nói, nhìn Hermione. Cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây đậm ngắn chút trên đầu gối với một chiếc thắt lưng màu đen quấn quanh cái eo nhỏ. Tóc cô buông xuống bờ vai mềm mại. Hermione đỏ mặt và mỉm cười, cảm ơn hắn.
Michael ra khỏi bếp, bế Rose đang ngủ trên vai. Anh ta là một người đàn ông cao, mảnh khảnh, có một mái tóc đen lượn sóng, mềm mại. Đôi mắt anh sáng lên màu xanh lam khi anh đưa tay cho Draco, với một nụ cười rạng rỡ.

'Tôi là Michael Donovan, rất vui được gặp anh.'

'Draco Malfoy.'

Draco bắt tay hắn thật chặt, giữ ánh mắt.

'Xin chào, Michael, tên tôi là Evangeline, nhưng, hãy gọi tôi là Eva.'

Eva mỉm cười khi bắt tay và nhìn Rose, mỉm cười.

'Hermione, con gái của cô trông rất giống cô đấy. Michael có phải là bố cô bé ấy không? '

'Cảm ơn.'

Hermione nói, nhìn Michael bế Rose vào phòng cô bé. Cô quay sang Eva.

'Michael không phải là cha con bé nhưng tôi ước là thế. Anh ấy tuyệt vời với Rose ngay cả khi con bé có tâm trạng. '

'Anh ấy cũng rất phong độ.'

Eva lẩm bẩm, cười khúc khích một chút. Draco liếc cô và cô nhún vai.

'Anh ấy là thế!'

Hermione mỉm cười với Draco, tự hỏi liệu đó có phải là một chút ghen tuông mà cô nghi ngờ không. Cô không muốn thừa nhận điều đó nhưng Eva thực sự trông rất hạnh phúc với Draco và cô trông như thể cô thuộc về hắn. Hermione dẫn họ đến phòng khách và đợi cho đến khi Eva và Draco ngồi vào một chiếc ghế sofa trước khi cô lấy cái kia, ngồi xuống và nhìn họ.

'Vì vậy, Granger.'

Draco bắt đầu nhưng bị cắt đứt bởi Eva, người cau mày nhìn hắn.

'Đó không phải tên cô ấy, Draco.'

Eva lẩm bẩm, nhìn xin lỗi với Hermione, người đã vẫy nó đi.

'Anh ấy đã gọi tôi như vậy từ năm đầu tiên rồi.'

Hermione nói, khoanh chân khi Michael ra khỏi phòng của Rose, đóng cánh cửa lại sau lưng anh. Anh ngồi xuống cạnh Hermione và mỉm cười khi cô nói.

'Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Draco, anh ấy đã gọi cho tôi bằng rất nhiều cái tên kì cục. Tôi nghĩ rằng bây giờ tôi thích được gọi bằng tên hơn. Sẽ thật kỳ lạ khi anh ấy gọi tôi là Hermione. '

'Như tôi đã nói.'

Draco đảo mắt, ngả người vào ghế sofa.

'Làm thế nào em gặp Michael?'

Đôi môi của Hermione co giật khi Michael liếc nhìn cô và rồi quay sang Draco.

'Thực sự đó là một câu chuyện tuyệt vời.'
'Và hơi xấu hổ.'

Hermione nói, đứng dậy.

'Em sẽ sắp xếp bàn ăn tối đây.'

Michael cười khúc khích khi Hermione rời khỏi phòng.

'Tốt, đó là khoảng năm năm trước. Tôi đã sống ở đây được hai tháng. Còn Hermione vừa mới chuyển đến đây và cô đang mang thai , ôm những chiếc hộp lên cầu thang. Chúa ơi, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy. Mặc cho mồ hôi chảy nhưng cô ấy là cô gái đẹp nhất tôi từng thấy. '

'Yeah, yeah,'

Hermione cười khúc khích từ trong bếp.

'Chà, tôi đề nghị giúp cô ấy với những chiếc hộp nhưng cô ấy rất cứng đầu. Cuối cùng, cô ấy cũng cho tôi đem những chiếc hộp trên lầu và chúng tôi đã dành cả đêm và nửa ngày hôm sau để sắp xếp và biến ngôi nhà này thành một ngôi nhà thực sự.'

Michael mỉm cười khi Eva nghiêng người về phía trước như thể cô đang lắng nghe một câu chuyện tình yêu hấp dẫn.

' Chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều vào tháng đầu tiên và tôi đã giúp Hermione khi cô ấy mang thai và sau đó là với Rose khi cô bé chào đời. Tôi đã giúp trả chi phí y tế cho cô ấy vì lúc đó cô ấy chưa giải quyết được mặt tài chính ... '

'Làm thế nào hai người thân với nhau như vậy?'

Eva hỏi, bị mê hoặc bởi câu chuyện. Draco lắng nghe tất cả những điều này với khuôn mặt thẳng thắn. Hermione đã yêu anh chàng hay vì tiền và sự giúp đỡ?

'Một ngày nọ, Rose làm phiền Hermione đến nỗi cô ấy đã đến nhà tôi. Tóc cô rối tung và cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ dài. Cô ấy ở trong tình trạng tồi tệ nên tôi đã giúp Rose ngủ, phải mất hàng giờ liền đấy. '

Michael cau mày với ký ức vừa rồi và rồi cười toe toét.

'Và rồi tôi đoán Hermione cần một chút an ủi nên chúng tôi ... uh, đã ở bên nhau. Tôi đã giúp cô ấy và đưa cô ấy ra ngoài, đó là quyết định tốt nhất của tôi để giúp cô gái trong căn hộ đối diện với tôi. '

'Ồ, wow, nghe có vẻ tuyệt vời đấy chứ.'

Eva đầy hứng thú.

' Vậy hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi?'

'Ba năm rưỡi rồi, phải không cưng?'

Michael hỏi khi Hermione bước ra khỏi bếp, vỗ chiếc váy xuống.

'Vâng, đúng vậy.'

Hermione mỉm cười, vỗ vai khi Michael ngước nhìn cô.

'Bữa tối đã sẵn sàng!'

Michael, Eva và Draco đứng dậy trước khi theo Hermione vào bếp. Có một chai rượu ở giữa bàn với bốn đĩa xung quanh. Hermione ngồi xuống đối diện Draco, mắt họ chạm nhau trong giây lát nhưng dường như thế là đủ. Thật vô lý khi Draco và Hermione đang ăn tối với nhau sau tất cả những gì họ đã trải qua.

'Hôm nay chúng ta ăn gì, Granger?'

Draco hỏi, cười nhếch mép khi cô rời mắt khỏi hắn.
Hermione ra hiệu cho món ăn ở giữa.

' Risotto, viên mozzarella kèm theo chanh và một miếng salsa nóng. Tôi không chắc nếu Eva là người ăn chay nên tôi đã sử dụng phô mai ... trừ khi anh là người ăn chay? Tôi có thể làm nhanh một cái gì đó cho mọi người. '

'Ồ, không, điều này thật tuyệt!'

Eva cam đoan với cô khi Draco phục vụ cô trước và sau đó là chính hắn.

'Thực sự, điều này trông thật tuyệt vời.'

'Cô ấy là một đầu bếp trong một nhà hàng nhỏ. Tôi chắc rằng cô ấy có thể làm việc tại một trong những nhà hàng lớn trong thị trấn cơ đấy. '

Michael mỉm cười, nhìn Hermione đỏ mặt.

'Tôi không biết em có thể nấu món này ngon như vậy đấy.'
Draco nhận xét khi hắn ăn một trong những viên mozzarella. Hương vị làm cho vị giác của hắn náo nức và muốn nhiều hơn nữa.

'Những thứ này thực sự rất tuyệt.'

'Tôi cũng không biết anh có thể vẽ đấy .'

Hermione nhún vai, mỉm cười với hắn ta.

' Anh thích chúng chứ?'

'Tất nhiên rồi.'

Draco gật đầu, nhúng một viên phô mai vào nước sốt và ăn chúng.

'Wow, Draco mà tôi biết từ thời đi học thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ đến việc khen tôi đấy.'

Hermione lẩm bẩm, nhìn xuống thức ăn của mình.
Draco liếc nhìn cô, không trả lời, khi Hermione ngước lên. Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc trước khi Michael khẽ cười thầm.

'Vậy ... Draco, anh có biết bạn gái của tôi lúc ở trường như thế nào không? Nói cho tôi biết đi, cô ấy luôn như thế này à? Nóng tính, hách dịch, bướng bỉnh? '

'Chắc chắn. Cô ấy thực sự rất hách dịch.'

Draco gật đầu, chĩa nĩa về phía cô.

'Và bướng bỉnh, tất nhiên rồi. Cô ấy khá xinh đẹp, đặc biệt là vào năm thứ tư vì chúng tôi có dạ vũ Yule và ... một điệu nhảy. Cô mặc chiếc váy màu hồng với mái tóc thì hoàn toàn khác. Tôi biết rất nhiều chàng trai đã để ý cô ấy. '

'Từ những gì tôi có thể nhớ.'

Hermione nói, khoanh chân dưới bàn.

'Tôi tình cờ gặp anh tại buổi khiêu vũ và anh đã nói gì với tôi nhỉ? Ồ, vâng, anh nói 'xem đi, Granger'.

''Nhưng tôi đã nghĩ rằng em trông xinh đẹp trong chiếc váy đó.'

Draco lẩm bẩm mà không nghĩ về nó. Hermione đỏ mặt đỏ bừng, phớt lờ Michael khi anh nhướng mày.

'Ồ, tôi nhớ khi anh lần đầu tiên nhìn thấy tôi. Hàm của anh rơi thẳng xuống đất vậy.'

Hermione cười khúc khích, kết thúc cuộc hội thoại bắt đầu ban nãy.

'Hai người đã từng hẹn hò ở trường chưa?'

Michael hỏi, đặt dao nĩa lại lên bàn và nhìn hai người họ.
Hermione chỉ cười thầm và đứng dậy, nhặt những chiếc đĩa kể từ khi mọi người đã hoàn thành bữa tối. Cô đặt đĩa trống của những viên mozzarella lên trên các đĩa và đặt chúng gần bồn rửa trước khi lấy cho mọi người món mới, món chính. Cô liếc nhìn Draco, sẵn sàng để hắn trả lời bạn trai của mình.

'Không thực sự.'

Draco nói cuối cùng.

'Chúng tôi đã có một chút ... điều đó nhưng nó đã kết thúc khá sớm.'

'Đó có phải là cá hồi không?'

Eva hỏi, thay đổi chủ đề nhanh chóng vì cô biết Draco sẽ không muốn nói về thời gian đó.Hermione gật đầu, đặt đĩa vào giữa bàn. Cô cắt nó thành nhiều phần và phục vụ mỗi người với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

'Phi lê cá hồi nướng ăn kèm với nước sốt pimento.'

Họ ăn cá hồi, tạo ra những tiếng rên rỉ tán thưởng vì tài năng của Hermione. Draco uống rượu của mình trước khi rót thêm một ít. Giữa lúc ăn cá hồi, hắn cảm thấy chân Eva trượt lên và hắn liếc nhìn cô, biết rằng cô muốn hắn ngừng việc uống lại. Họ đã trò chuyện nhẹ nhàng về công việc, bạn bè của họ, Rose và tất cả họ đến từ đâu. Michael làm việc cho một công ty kinh doanh và được sinh ra và lớn lên ở Úc. Anh hơi nhíu mày khi Draco nói với anh rằng hắn đang thất nghiệp.

'Nếu anh đang tìm việc, tôi có thể cung cấp cho anh một công việc trong công ty kinh doanh của tôi không?'

Michael đề nghị khi anh đẩy chiếc đĩa của mình ra khỏi tầm mắt. Anh cảm ơn Eva và Hermione khi hai cô gái bắt đầu dọn bàn.

'Ồ, tôi không biết về điều đó nữa. Tôi không thực sự tìm kiếm một công việc.'

Draco nhún vai, sự thật là hắn không muốn làm việc. Eva nghĩ điều đó thật nực cười vì họ đã sống ở đây lâu hơn những nơi họ từng sống trước đó.

'Draco, anh sẽ thích món tráng miệng cho mà xem.'

Eva nói khi cô giúp Hermione sắp xếp  đĩa. Draco mỉm cười với cô, cảm ơn vì sự xao lãng.

'Chúng ta có thể ăn món tráng miệng trong phòng khách. Tôi sẽ lấy thêm rượu.'

Hermione nói, liếc nhìn hai người đàn ông.

'Thôi nào.'

Michael nói và đứng dậy, cầm ly trên tay trước khi đi ra phòng khách và ngồi xuống một trong những chiếc ghế sofa.
Draco đứng dậy và đi theo anh vào phòng khách, cầm ly rượu. Một phút sau, Eva bước vào với bốn đĩa và thìa, đặt chúng lên bàn trước khi ngồi xuống cạnh Draco. Hermione phục vụ tmột món tráng miệng, mỉm cười với Draco khi cô chia phần trên đĩa của họ.

'Bánh táo với custard.'

Hermione nói với hắn, đôi mắt cô rạng ngờ.

' Tôi nghĩ rằng anh sẽ thích nó.'

Draco nhếch mép cười một chút khi cô đưa cho hắn một cái đĩa. Hắn cắn một miếng và gật đầu.

'wow, điều này thật tuyệt. Em thực sự nên mở nhà hàng của riêng em. '

Hermione cười khi Michael huých cô như thể nói .'Anh đã nói với em như vậy rồi mà'. Họ ăn món tráng miệng trong sự im lặng thoải mái, tivi đã bật và đang chiếu một số bộ phim mà Draco thậm chí chưa từng nghe đến. Hermione và Michael dường như đắm chìm trong đó và bắt đầu nói về một diễn viên trong phim. Khi món tráng miệng đã xong, Hermione đứng dậy lấy bát đĩa vào bếp.

'Tôi sẽ giúp.'

Draco nói, vỗ vào đùi Eva khi cô bắt đầu đứng dậy.
Hermione liếc nhìn hắn trong khi Draco nhặt những chiếc đĩa dễ dàng và theo cô vào bếp. Hắn đặt những chiếc đĩa xuống gần bồn rửa và quay lại nhìn Hermione, cười nhếch mép.

'Làm thế nào em xoay sở được cuộc sống của mình khi em suýt bị giết, trải qua một cuộc chiến, bị tra tấn và tất cả những thứ khác có xảy ra với em trong suốt những năm ở Hogwarts? Làm thế nào mà bạn làm điều đó, Granger? '

Hermione không nhìn hắn nhưng cô nhận ra hắn đang đứng gần như thế nào và đôi mắt hắn dán chặt vào cô. Cô nắm chặt tay và nhắm mắt lại, khẽ nói.

'Sao anh biết tôi bị tra tấn?'

'Dì Bellatrix của tôi đã khắc chữ Mudblood vào da em và tôi nghe thấy em hét lên và tôi biết sâu xa rằng đó là em. Tôi nghĩ rằng tôi đang phát điên vì em ... Em đáng lẽ đã chết, '

Draco lẩm bẩm, cầm cánh tay của cô và xoay nó để thấy từ máu bùn vẫn còn khắc trên da cô. Hermione cũng nhìn xuống cánh tay của mình và cau mày khi Draco nói.

'Tôi có thể nó biến mất.'

'Giống như anh đã làm điều này biến mất?'

Hermione hỏi, nắm lấy cánh tay và nâng tay áo lên để xem vết đen. Cô nhíu mày khi nhìn thấy nó sau một lúc lâu.

'Đây là ma thuật đen tối, tôi không thể thoát khỏi nó. Em không biết tôi muốn bao nhiêu ... nhưng tôi có thể giúp em. '

Draco nói, di chuyển cánh tay ra khỏi nắm tay cô. Hắn nhìn cô.

'Và em không trả lời câu hỏi của tôi.'

'Draco!'

Draco lùi một bước khi Michael bước vào phòng, theo sát là Eva. Anh ta đã không nhận thấy rằng bất cứ điều gì giữa họ vì anh ta đang giữ một chìa khóa và cười toe toét. Hermione bước tới chỗ Michael và đưa cho anh một cái nhìn. Draco nhướn mày, nhìn vào chìa khóa.

'Hãy để tôi chỉ cho anh xe của anh tôi. Anh ấy đã để nó ở đây với tôi và anh ấy sẽ lấy lại nó sau hai ngày nữa. '

Michael nói, nhìn Hermione và Eva.

'Cả hai bạn cũng đến và nhìn nó đi. '

'Em đã nhìn thấy nó rồi và giờ Rose đang ngủ. Tôi không thể rời xa con bé, '

Hermione đảo mắt.

'Con bé sẽ không tỉnh dậy, đâu.'

Michael yên tâm.

' Chỉ mất một phút thôi mà. Lấy giày và áo khoác của em đi. '

Hermione vẫn có vẻ nghi ngờ nhưng cô theo Michael ra khỏi bếp. Eva mỉm cười với Draco, kéo tay hắn. Họ đi giày và áo khoác, Draco cho Eva mượn, và họ bước ra khỏi căn hộ. Eva khẽ nhăn mặt trước sự thay đổi mạnh mẽ của cảnh vật. Ngôi nhà của Hermione thật thoải mái và ấm cúng nhưng tòa nhà thì lạnh lẽo và tồi tàn. Cô rất biết ơn khi được ra ngoài và trong đêm dù trời lạnh.

'Nó thật sự đẹp, phải không?'

Michael hỏi khi họ đến chỗ một chiếc xe hơi màu trắng ngay bên ngoài tòa nhà.

'Wow, nó thật đẹp.'

Draco nói, đưa tay vuốt ve chiếc xe khi hắn kiểm tra nó từ phía trước và sau đó.Chiếc xe mang một màu trắng bóng hoàn toàn không có sai sót gì. Lốp xe của nó sạch sẽ và sẵn sàng để bắt đầu một chuyến đi, mui xe có thể tháo rời và nó thực sự rất đẹp. Draco không biết xe hơi nhiều nhưng hắn biết lái xe. Khi học sống ở Pháp, hắn học cùng với Eva. Hắn nhìn mình trong cửa sổ xe và đôi mắt nhận thấy Hermione đang đứng đó và nhìn hắn qua cửa sổ, nhìn vào sự phấn khích trong mắt hắn.
Draco quay lại khi Michael ném chìa khóa cho hắn ta. Hắn dễ dàng bắt chúng và nhướng mày.

' Lái thử đi chứ.'

Michael mỉm cười.

'Ồ, không, tôi không thể lái nó ... ...'

Draco nói, nhìn lại chiếc xe. Hắn thực sự muốn lái nó nhưng đó không phải là xe của hắn.

'Nào. Tất nhiên là anh có thể mà. '

Michael nói và nhìn Eva.

' Cô đi cùng với anh ta chứ. Chỉ là một chuyến đi xe ngắn thôi mà. '

Eva nhướn mày, nhìn chiếc xe một cách sợ hãi. Cô ấy lắc đầu.

'Tôi sẽ không lên xe đâu. Draco chắc chắn sẽ muốn lái xe với mui xe được hạ xuống và mái tóc của tôi hôm nay rất đẹp. Ồ, tôi biết vậy. Hermione, cô đi với anh ấy đi! '

'Tôi?'

Hermione hỏi, đứng hai chân sát vào nhau và hai tay ôm lấy mình. Draco liếc nhìn Eva, biết rằng cô đang cố tình làm điều này, và rồi nhìn Hermione với một cái nhún vai nhẹ. Michael cũng nhìn Hermione khi cô nhướn mày.

'Anh muốn em lên xe với Draco Malfoy không?'

'Thôi nào, nó sẽ rất vui mà.'

Draco nhún vai, mở khóa xe và nhìn mui xe từ từ đóng lại. Hắn đi vòng quanh xe, chạm vào mặt trước bằng lòng bàn tay và ngồi vào ghế lái, nhìn Hermione.

'Vào đi, Granger!'

'Ừm ... tôi không ...'

Hermione quay sang Michael gật đầu với cô. Cô thở dài, bước vào xe khi Draco cười toe toét.

' Đi lên căn hộ của em và đảm bảo Rosie sẽ không tỉnh dậy nhé.'

Draco khởi động xe và liếc nhìn Hermione, người đang nhìn theo Michael và Eva đi vào trong nhà. Sau đó, cô quay sang hắn, thắt dây an toàn khi Draco từ từ ra khỏi chỗ đậu xe và tăng tốc độ. Tóc của Hermione bay phấp phới ra phía sau khi hắn dần dần trở nên nhanh hơn.

'Chậm lại đi?!'

Hermione hét lên. Draco nhếch mép cười với cô và đặt chân xuống bàn đạp ga, khiến chiếc xe phóng xuống đường. Tay Hermione nắm chặt cánh tay hắn và cô nhắm mắt lại, cắn môi.

'DRACO!'

' Cái gì? '

Draco hét lên lấn át tiếng ồn của chiếc xe và tiếng gió gào thét. Những ngôi nhà đang bay qua chúng và gió làm mắt hắn chảy nước. Hắn liếc nhìn cô trong khi mắt cô nhắm nghiền. Nụ cười của hắn tăng dần khi tay cô siết chặt trên cánh tay mình.

'Vui long chậm lại đi!'

Hermione hét lên.
Draco ấn vào ly hợp và nhấn phanh, từ từ giảm tốc độ xe. Hắn ta đỗ xe vào một chỗ trống và ngả đầu ra sau. Trái tim của Hermione đang đập dữ dội trong lồng ngực và sự kìm kẹp của cô trên cánh tay hắn chùng xuống một chút. Cô cố gắng trấn tĩnh nhịp tim và mở mắt ra nhìn hắn khi hắn ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại. Trông hắn thật yên bình, thật hạnh phúc.

'Anh thật là đồ thần kinh.'

Hermione lẩm bẩm, buông tay hắn ra.

'Em thực sự yêu nó.'

Draco cười khúc khích và hắn mở mắt ra nhìn cô.

'Chúng ta có thể về nhà không? Tôi có bát đĩa cần phải dọn dẹp. '

Cô nói, nhìn vào những ngôi nhà xung quanh họ. Họ không ở xa nhà cô là mấy và cô nghĩ cô biết đường nếu cô phải hướng dẫn hắn.

'Tôi không vui đâu.'

Draco lẩm bẩm khi hắn lại khởi động xe . Hắn bắt đầu lái xe theo con đường mình đã đến nhưng chậm hơn rất nhiều. Hermione đoán rằng hắn ta sẽ muốn nói chuyện gì đó nên cô không ngạc nhiên khi anh nói.

'Em có thể trả lời vài câu hỏi của tôi bây giờ không, Granger? Làm thế quái nào bạn đối phó sau tất cả mọi thứ? '

'Tôi không muốn nói về nó.'

Hermione nói, nhìn vào những ngôi nhà quen thuộc.

'Tôi cần phải biết.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net