C.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kazutora nằm trên băng ghế đá, ngẫm nghĩ về quá khứ. Nhưng không phải là quá khứ kia, mà là lúc gặp Takemichi cách đây ba năm trước.

Kazutora không biết tên nhóc đó còn nhớ không, nhưng nghĩ đến cái lần gặp nhau vào đợt họp băng, có lẽ là quên rồi.

Mà thôi kệ, cũng tốt. Kazutora không muốn tranh vị trí anh hùng của cậu ta, vốn dĩ Takemichi sinh ra để trở thành anh hùng mà. Dù có là anh hùng rơm, anh hùng real thì vẫn là kẻ hợp nhất.

Kazutora đang nghịch tóc mình, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc. Rồi một màu tóc cam đập vào mắt em, màu tóc cam như những cánh hoa mềm mại, cứ lả lướt trong gió.

"Anh Kazutora ! Anh còn nhớ em không...là Hina...Hinata Tachibana ạ"

Kazutora ngồi dậy, nhìn vào cô bé mặc đồng phục học sinh. Gương mặt ngây thơ, xinh đẹp đến chói loá. Kazutora chớp chớp mắt, song mới mỉm cười đáp: "Chào em"

Hinata vui vẻ ngồi xuống băng ghế bên cạnh Kazutora, song lại nhìn em hỏi: "Anh còn nhớ em không? Em là cô bé bị bắt nạt năm đó, cùng với Takemichi ấy ạ"

Kazutora sao có thể quên chứ, đó là lần đầu trong đời Kazutora được làm anh hùng đúng nghĩa. Kỉ niệm đẹp, không được quên !

"Anh nhớ, em...bây giờ trông xinh lắm. Anh đã gặp Takemichi, nhưng tên nhóc đó có vẻ quên bẵng anh rồi"

Kazutora cười cười gãi đầu, chợt Hinata giận dữ đập tay lên đùi mình. Cô nói: "Sao cơ ? Takemichi dám quên !? Lần sau gặp em sẽ mắng cậu ấy một trận, cậu ta có thể quên phũ phàng thế sao? Chỉ mới ba năm thôi mà !!"

Kazutora bật cười, Hinata quả là vẫn mạnh mẽ như vậy. Dù trông nhỏ bé, mềm mại nhưng lại rất giỏi, rất ngoan. Kazutora đồng tình rằng vì sao Takemichi lại sống chết yêu Hinata như thế. Một cô gái tốt không nên bị vướng vào những chuyện thế này, nhỉ?

Mãi nghĩ, Kazutora quên béng mất chuyện mình phải ghé bệnh viện thấy thuốc cho mẹ. Nhà hết thuốc rồi nhưng Kazutora vẫn chưa mua trữ, nhỡ đâu trở bệnh thì tệ lắm. Bây giờ cũng vào mùa thu rồi, trời cứ đổi gió mãi.

"À Hinata, anh có việc phải đi gấp. Rất vui được tiếp chuyện với em, lần sau có dịp anh mời em đi cà phê nhé?"

Hinata gật đầu, mỉm cười vẫy tay với em. Song Kazutora mới an tâm chạy đi, một mạch đến bệnh viện theo đúng lịch hẹn của bác sĩ.

Nửa tiếng sau, Kazutora thành công đem được toa thuốc ấy về. Từng bước chân chậm rãi đi trên hành lang bệnh viện, dù bước chậm là vậy. Nhưng Kazutora lại không phải lê bước chân nên rất yên lặng, không nghe ra là âm thanh đi bộ.

"CÚT ĐI, MẤY TÊN CÁC NGƯỜI THÌ GIỎI LẮM HẢ? NHÌN ĐI ! CON GÁI TÔI CÓ MỆNH HỆ GÌ, CÁC NGƯỜI KHÔNG YÊN ĐÂU !"

Kazutora nấp sau con ngã, nhìn thấy Takemichi đang nấp phía trước mình. Ấy vậy mà Takemichi lại không nhận ra Kazutora, mà chỉ chú tâm đến cảnh tượng kia.

"Tụi cháu thực sự xin lỗi..."

Người đàn ông giận dữ sập cửa phòng, chỉ còn lại Manjirou và Draken đứng lặng mình bên tường.

"Ken-chin...may thật...tao có Ken-chin bên cạnh.."

Draken vẫn im lặng, ánh nhìn không đặt lên Manjirou, mà đặt lên cánh cửa trắng có ghi chữ "Phòng Hồi Sức".

Phải...họ đang đứng trước cửa phòng của bạn gái Pachin, để tạ lỗi với hai người đáng bậc cha mẹ mình. Dù nhận lời mắng mỏ, chỉ trích thậm tệ thì họ vẫn im lặng.

Họ hiểu cha mẹ yêu con thế nào, cũng hiểu vì sao lại mắng mỏ, chửi bới họ nhiều như thế. Vì càng mắng, họ lại càng để lộ ra sự đau khổ của bản thân. Sự bất lực khi nhìn con mình bị giày vò trên giường bệnh, bị ghim vào da thịt những cây kim truyền nhọn hoắt.

Nếu là họ, họ cũng sẽ không tha thứ. Mãi mãi...không tha thứ..

Kazutora chỉ quay người, rời đi..chuyện này không liên quan đến em. Và Kazutora cũng không thể nào giúp đỡ được vào lúc này, chỉ có thể âm thầm ghi nợ, tính sổ một lúc với bọn Mobius mà thôi.

_____________________________

Kazutora đang dạo từng bước trên đường vắng, cảm nhận từng đợt gió lùa vào da thịt. Sự sảng khoái kéo tâm trạng đang buồn bực như núi lửa sắp phun trào dần dần nguôi lại.

Chợt Kazutora nghe có tiếng la hét, giận dữ rồi cả tiếng đánh đấm. Dù Kazutora không lo chuyện bao đồng, cũng không muốn tìm hiểu nhưng vì bản tính tò mò, em không thể không lần theo.

Đến khi nhìn vào bên trong thông qua cửa sau của nhà kho, em mới biết thì ra là Manjirou và nhóm bạn em !

Còn bên kia, cái lũ đỏ chót như bò tót ấy là...Mobius? Em không biết rõ, chỉ nghe chúng khoe khoang nên đoán mò. Chợt Kazutora thấy gì đó, song âm thanh vang lên:

"Osanai, thằng chó ! Mau chết đi !!"

Mọi người đều kinh ngạc, không ai kịp trở tay với Pachin. Manjirou chỉ kịp hét lên: "Pa !!!"

.
.

.
.
.
Rầm !

Âm thanh vang lên khiến mọi người kinh ngạc, không ngoại trừ Pachin.

Osanai ngã nhào dưới đất, đạp lên người hắn là Kazutora. Chai rượu mà Pachin cầm đang dừng lại giữa không trung, yên vị ghim sâu vào bàn tay em.

Phải...

Kazutora vừa mới cứu Osanai một mạng, hoặc đúng hơn...là Pachin !

"Kazutora !?"

Kazutora giận dữ, dùng bàn tay đầy máu ném chai rượu sang một bên. Chân thì mạnh mẽ đạp vào đầu Osanai mấy phát cho hả dạ. Nhưng em lại thấy không kích thích, liền ngồi xuống đấm liên tục vào đầu hắn, như một cổ máy chiến đấu đang bị mất kiểm soát vậy.

Nhóm Manjirou muốn ngăn lại cũng không được, cho đến khi xe cảnh sát đến. Kazutora mới như lập trình, ngừng lại rồi đứng lên. Đá vào bụng Osanai phát cuối rồi quay người nắm tay Pachin, hét lớn: "CHẠY !"

Nghe Kazutora hô lên, cả đám mới bán mạng chạy lấy thân. Đến khi thoát khỏi cảnh sát, họ mới hỗn hễn thở...

Draken lên tiếng: "Kazutora? Mày...từ đâu nhảy ra thế?"

Kazutora định đáp, nhưng chợt đầu choáng váng. Em muốn nói nhưng lại không thể, bầu không khí xung quanh cứ loá lên, âm thanh cứ nhỏ dần. Kazutora ngã người về sau, bóng tối bao trùm đầu óc...

Em ngất đi.

______________________________

Em bật dậy, sau một khoảng thời gian dài ngủ li bì. Có lẽ đây là lần quay lại bệnh viện đầu tiên của Kazutora dưới danh nghĩa là bệnh nhân sau cái lần cứu Shinichirou ba năm trước.

Căn phòng trống không, yên tĩnh. Kazutora cảm thấy thoã mãn, kê gối lên cao rồi tựa lên đó. Nhìn vào bàn tay đang băng bó, em nhớ đến lúc đấm Osanai, cứu Pa.

Kazutora vốn đã nhìn thấy Pa đang lén lúc nhặt một chai rượu vỡ, song mới nhớ ra Chifuyu có kể rằng Pa đã đâm ai đó rồi tự thú.

Thế nên Kazutora mới nhanh chóng lao đến chặn Pa lại, nhưng do gấp rút quá, Kazutora chỉ kịp đẩy tên Osanai đó xuống, chặn Pa lại bằng tay không. Sau khi thấy ánh mắt kinh hoàng của Pa, Kazutora mới hiểu ra sự uất ức và đau khổ đó. Song lựa chọn thay Pa đập cho tên cặn bã đó một trận.

Kazutora không biết bây giờ mọi người ra sao, Pachin đang ở đâu. Chỉ biết rằng bản thân thực sự quá yếu, chỉ mất tí máu đã ngã lăn ra bất tỉnh mấy ngày trời. Nhìn vào tấm lịch trên bàn đầu giường, Kazutora biết rằng sắp đến thời điểm giao chiến giữa Mobius và Touman rồi. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi...

Chợt Kazutora nghe thấy âm thanh lộp cộp bên ngoài vang lên, nhanh chóng hạ gối nằm xuống giả vờ ngủ. Chưa đầy nửa phút, bên ngoài thực sự có hai bóng người bước vào.

"Kazutora vẫn còn hôn mê sao? Chậc...phải chi lúc đó tao cản lại, nó sẽ không thế này.."

Giọng nói rất quen thuộc, cả bàn tay ấm áp đang chạm lên khuôn mặt em. Là Baji..

"Bác sĩ nói vài ngày nữa nó sẽ tỉnh lại, có lẽ do cơ thể ít vận động nên mới dễ tuột sức."

Mitsuya an ủi Baji, lên tiếng. Nghe thấy vậy, em cũng phần nào đồng tình. Kazutora biết từ trước đến giờ mình rất lười, nếu không phải chuyện quan trọng, Kazutora chắc chắn sẽ tránh va chạm để không gặp phiền phức. Thế nên hầu như trận đánh nào của Touman em cũng kiếu, một tuần Touman có một trận đánh thì một tháng em chỉ tham gia một lần.

"Mốt nó tỉnh lại, tao sẽ xách nó đến võ đường của Mikey. Xong rồi dần cho nó đến khi nào nó mạnh lên thì thôi !"

Baji nói với giọng chắc nịch khiến Kazutora đang nằm cũng phải khẽ run lên. Nhưng may sao họ không để ý, rồi Mitsuya nghe điện thoại từ ai đó, quay sang bảo Baji.

"Đến giờ rồi, đi thôi"

Baji gật đầu, búng lên trán Kazutora một cái rồi mới quay người bỏ đi. Hai phút sau đó, khi chắc chắn họ đã rời đi, Kazutora mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi dậy.

Kazutora biết bây giờ sẽ là trận chiến của Touman, em không thể làm gì hơn ngoài chờ đợi kết quả cả...

Đó là người khác nghĩ, Kazutora không bao giờ ngồi yên thế này đâu. Tính cách của em, không ai hiểu hơn bọn họ. Thế nên Kazutora thấy cửa phòng bệnh đã bị khoá ngoài, chắc chắn là do Baji !

"Hừm ! Nghĩ là ngăn mình dễ lắm hả"

Kazutora nhìn ra ngoài cửa sổ, căn phòng này nằm ở tầng một. Không cao lắm so với mặt đất, mà đối diện không xa là một lùm cây cắt tỉa gọn gàng. Tính toán nhanh, thì là vừa đủ cho Kazutora đáp đất.

Em nhanh chóng quấn một cái mền quanh mình, song mở cửa sổ. Lấy đà rồi phóng nhanh qua bên kia, khoảnh khắc Kazutora nhảy vọt lên không trung, em cảm thấy như được sống lại lần nữa. Cảm giác tự do bay bổng, không bị ràng buộc hay lo âu, cứ làm những gì mình thích.

Ầm !

Em rơi vào bụi cây, may thay có cái mền êm ái đỡ cho nên an toàn không sứt mẻ. Kazutora nhanh chóng đứng dậy, vắt chân lên cổ mà chạy thật nhanh đến địa điểm Touman đang có mặt. Kazutora biết được họ sẽ hẹn ở đâu, vì em là thành viên sáng lập, cũng nằm trong nhóm các đội trưởng phiên đội. Nhưng em lại từ chối không muốn đảm đương, vì vậy ngoan ngoãn dưới trướng Baji. Là thành viên sáng lập độc nhất không có danh phận đội trưởng.

Kazutora không nhớ rõ Chifuyu đã kể gì về vụ này, em chỉ nhớ rằng Draken sẽ gặp chuyện gì đó. Nghiêm trọng đến mức phải nhập viện phẫu thuật, Kazutora tuyệt nhiên không thể để nó thành hiện thực.

Em nợ họ một kiếp, nguyện dùng một đời để đổi lại nhưng không thành. Thế thì ở đời này, kiếp này sẽ nguyện trả cho bằng hết, sẽ hy sinh tất cả cho Touman để đền đáp lại mọi thứ. Kazutora không muốn nhìn thấy những người anh em chí cốt sẽ rơi vào thảm cảnh đen tối kia một lần nào nữa, nhất là Manjirou...

Thật nhớ Manjirou của quá khứ quá..

Cũng nhớ Chifuyu, Takemichi và cả phần mộ lạnh lẽo của Baji nữa...

Họ...có ổn không nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net