Chap 12: Vở nhạc kịch rắc rối 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái nắng gay gắt buổi trưa phản chiếu qua dãy thực vật dày đặc trước cửa lớp. Ai mà ngờ được, rằng chỉ vài giờ trước đây, chúng chỉ là nhúm dây trầu bà không đáng kể được treo lủng lẳng trên tường. Ánh sáng ngay lập tức bị bóng đêm lấn tới, bao phủ.

- Sao phải làm như vậy?-Cô bạn mang mái tóc màu trời được cột thành hai chùm lên tiếng, đôi mắt xanh lục vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Đáp lại cô chỉ là tiếng cười khúc khích của bọn con gái, cùng ngón tay khẽ khàng đưa lên miệng từ Green. Một dấu hiệu cho sự im lặng.

Trên tay Red, đốm sáng màu xanh non đang không ngừng di chuyển, nó xoay tít lên, càng lúc càng nhanh và đột ngột dừng lại khi đám trầu bà đã bít đến lỗ ánh sáng cuối cùng. Dường như đó là thứ cậu ta dùng để điều khiển thực vật. Trong phút chốc, không gian yên ắng lại tiếp tục bao trùm. Đâu đây vang lên tiếng búng tay đánh "tách!". Mớ trầu bà bừng sáng, trên từng kẽ lá của chúng phát ra ánh sáng vàng li ti như được phết hồ dạ quang.

- Làm tốt lắm, Yellow!-Cô bạn Blue nhìn cô bé tóc vàng, nháy mắt.

Mọi người ai cũng đã quen dần với sự kiện kì lạ trong lớp này, ngoại trừ Dan. Đôi mắt nâu đỏ mở to hết cỡ, chớp chớp. Cậu chàng lanh chanh đứng phắt dậy, hết chạy đến bên Red, lại chạy xuống cuối lớp săm soi cô bạn lớp phó. Cậu ngớ người, mặt ngố ra khi trông thấy Shun, Alice và thậm chí cả Runo đều không có phản ứng gì.

Vài ba giây sau đó.

- CÓ AI LÀM ƠN GIẢI THÍCH GIÙM TUI CHUYỆN GÌ XẢY RA KHÔNG????!!!!!

________________________________________________________________________________

Màn nước dày bao bọc xung quang lớp được nới lỏng, chúng thưa dần, tan dần vào không khí. Màn nước biết mất, để lại Blue với khuôn mặt tái nhợt như thiếu sức sống: 

- May mà cách âm kịp! Không thôi bảo vệ mà nghe được thì nguy...

Vâng! Vì hôm nay nhà trường cho nghỉ học buổi chiều một bữa nên mới có dịp để "bộ tứ" bày trò. Và Dan thì suýt chút nữa phá hỏng kế hoạch của họ.

Phải mất một thời gian "giảng giải", cậu bạn ấy mới "ồ!" lên rồi nhe răng cười hì hì. Không biết cậu ra có hiểu gì hay không đây...

Blue-đã trở lại với sắc mặt ban đầu-quăng trước mặt Shun mớ giấy dày cộm. Đôi mắt xanh trong veo ánh lên...vẻ gian tà:

- Kịch bản đấy! Có phân vai luôn rồi. Đọc thử xem!

Tuy không thích cách cô đối xử với bạn bè cùng lớp cho lắm, cậu đành miễn cưỡng cầm lên đọc. Sau vài phút im lặng, hai viên hổ phách đột nhiên mở to. Một tiếng cười nhỏ khẽ vang lên nhưng đã nhanh chóng được ngăn lại. Tiếp tục đọc, mặt anh chàng ninja tái mét. Lần này, tiếng cười ấy không còn kềm lại được nữa. Và chủ nhân của tiếng cười đó, không ai khác ngoài Blue.

Ngay lập tức, chiếc phi tiêu không biết từ đâu ra, cắm phập vào xấp kịch bản một cách đầy đe dọa. Đôi đồng tử màu hổ phách long lên tia nhìn giận dữ. Shun gằng giọng, nhấn mạnh từng chữ trong lời nói:

- Tôi không đóng!

Cô gái tóc nâu ngưng cười, một tay vén mớ tóc trước ngực ra sau lưng, tay kia giơ lên đỡ một đốm sáng xanh biển. Thanh phi tiêu của cậu vỡ ra, tan thành từng giọt nước nhỏ lơ lửng trong không trung. Blue cúi người xuống, rút lại xấp kịch bản. Và...tương tự như những gì vừa xảy ra, mớ giấy ấy cũng nhanh chóng được cô "thủ tiêu". Trước con mắt bàng hoàng của mọi người, kể cả ba người bạn thân của mình, cô cười nhạt:

- Mớ kịch bản ấy tôi "chôm" được của một ông đạo diễn nào đó! Chắc giờ họ đang đỏ cả mắt đi tìm đấy!-Cô lại mỉm cười, nụ cười đầy ngọt ngào của một tên trộm, khi vừa khoắng hết của cải của một gia đình danh giá nào đó.

Blue lập tức nhận được cái liếc xéo từ Shun, và cả cậu bạn lớp trưởng. Biết mình đùa quá trớn, cô đằng hắng, lấy giọng để chuẩn bị phát biểu:

- Nãy giờ đùa thôi! Đây mới là kịch bản thật!-Nói đoạn cô chìa ra 5 xấp giấy được đóng bìa vàng, còn mới cứng hẳn hoi. Blue phát lần lượt cho Alice, Mai, Blackjack và Red. Xong xuôi cô lại quay sang Shun-Tôi biết cậu không thích đóng kịch...nên hãy yên chí lo phần hậu cần, nhe!

"Sao cũng được..."-Shun lầm bầm một cách khó chịu.

Còn xấp kịch bản cuối cùng, Blue mân mê nó trên tay rồi hướng mắt nhìn Green.

Yên lặng.

Anh chàng lớp trưởng khẽ nhắm mắt và thở dài trước khi tiến đến bên Alice. Cậu đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc cam dày mượt của cô ra sau, mặc cho cái lườm cảnh báo đầy ghê rợn ngay bên cạnh mình. Gió nổi lên, hất mái tóc cam ấy quay lại chỗ cũ. Green nheo mắt, làu bàu:

- Phiền thật!

Cậu nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên trán cô, rồi hai ngón, ba ngón.

Nhanh như chớp, cả bàn tay cậu lôi một thứ gì đó trắng toát từ người Alice ra. Tay kia nắm chặt lấy cổ tay Shun lúc cậu ta vừa định "động thủ". Hai viên ngọc lục bảo nhìn như xoáy sâu vào tận tâm hồn anh chàng tóc đen. Trong phút chốc, Shun cảm thấy mình được một bàn tay ấm áp nâng đỡ trái tim đang đập liên hồi, giúp nó lấy lại nhịp đập bình thường.

"Ổn rồi!"-Phần tinh anh trong Green mỉm cười trước khi rời khỏi trái tim Shun.

Thứ mà cậu lớp trưởng lôi ra lơ lửng trong không khí rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Mãi đến khi ánh sáng bao quanh nó biến mất, tiếng kêu bất ngờ lập tức bật ra từ cuống họng hai cô gái.

Tà áo khoác dài màu trắng phất phơ, nụ cười nửa miệng quen thuộc, chiếc mặt nạ xanh chẽ ra hai bên, che khuất đôi mắt bên trong...cùng mái tóc vàng dựng đứng.

Có lẽ, hơn ai hết, Alice là người ngạc nhiên nhất. Đôi mắt chocolate chớp liên tục, như thể không tin vào những gì mà mình chứng kiến. Một nửa linh hồn của cô-thứ tưởng chừng như đã biến mất kể từ lần cuối cô gặp anh-giờ đang đứng sừng sững trước mặt cô bé, tồn tại như một cá thể độc lập.

Alice ngay lập tức rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến bên Masquerade trong khi hai tay còn đang giữ chặt lấy tim mình. Cô nên gọi anh ta là gì đây? Là Masquerade-một phần trong cô được tạo ra từ Silent Core...Hay là...anh...

Dòng suy nghĩ của cô bé chỉ được đến thế thì bỗng nhiên đứt đoạn. Giờ, dù có cố đến mức nào đi chăng nữa, cô cũng không thể nhớ ra tên của người anh họ thân thương-người đã quyết tâm đánh đổi mạng sống của mình để đem cô trở về từ bóng tối.

Nhưng, ngay lúc này đây, ánh mắt của kẻ vừa được tái sinh không hướng về cô gái tóc cam. Masquerade, khi vừa lấy lại được ý thức, cũng như nhận biết được rằng mình đang ở đâu, lập tức đưa mắt về hướng "bộ tứ". Bức tường chắn đề phòng trong lòng anh xuất hiện, dường như...Masquerade đã nhận ra sức mạnh của những kẻ mang danh: Guardian of Abyss.

- Yên tâm đi! Chúng tôi hồi sinh anh chỉ một thời gian ngắn thôi. Xong xuôi, chúng tôi sẽ trả giấc ngủ ngàn thu lại cho anh ngay~

Cả bốn con người kì lạ ấy, không ai bảo ai, đồng thanh cất tiếng. Cứ như thể họ đọc được suy nghĩ của nhau.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bakugan