Chap 13: Vở nhạc kịch rắc rối 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mấy người...m-mấy người...-Masquerade lên tiếng, giọng phẫn uất không kềm chế nổi-.......LÔI TÔI RA ĐÂY CHỈ ĐỂ ĐÓNG KỊCH Ư?!!!!!!! 

Cậu bạn lớp trưởng gật đầu xác nhận, nét mặt lạnh lùng không hề lay chuyển suốt từ đầu buổi tới giờ. Những người còn lại-ngoại trừ Yellow-đáp trả câu hỏi của anh bằng nụ cười ma quái.

Lúc bấy giờ, cả bọn mới để ý rằng: trong "bộ tứ" đột nhiên thiếu mất một người. Rắc rối thay, người đó lại chính là cô nàng ranh ma nhất-Blue.

- Không cần tìm~Tôi ở đây này~

Cô gái tóc nâu, giờ đang nằm lơ lửng phía trên đầu Masquerade, ngân giọng như đang hát. Những ngón tay thon, dài của cô duỗi thẳng ra, rung lên nhè nhẹ. Nhờ có ánh vàng nhạt hắt ra từ đám thực vật-trước đó đã được Yellow làm cho phát sáng-mọi người mới có thể thấy được lờ mờ...những sợi chỉ mỏng trên đầu ngón tay cô gái.

Blue cười nhẹ, nắm chặt lấy những sợi chỉ đó, giựt mạnh. Anh chàng mang mặt nạ lập tức bị bẻ ngửa cổ lên. Anh nghiến răng ken két, những giọt mồ hôi chảy dài là bằng chứng cho thấy sự đau đớn mà Masquerade phải chịu đựng.

- Nào~Có chịu đóng không?-Blue "nhỏ nhẹ".

Cho dù đang đau, anh vẫn bật cười. Nụ cười của kẻ ngoan cố không đời nào chịu khuất phục. Những sợi chỉ trong tay cô càng siết chặt hơn.

"Xoạch!"

Một vật đen ngòm bay vụt qua trước vẻ bàng hoàng trong đôi đồng tử xanh lơ. Âm điệu của từng sợi chỉ bị cắt đứt vang lên, lặt lẹo như phím đàn lỗi nhịp.

Bị mất thăng bằng, Masquerade ngã xuống nhưng đã nhanh chóng được hai bàn tay của Dan giữ lại. Cậu ngước lên, chưa bao giờ đôi mắt nâu đỏ nghịch ngợm ấy lại tỏ ra giận dữ đến như vậy.

- Tuy các người không phải người xấu! Nhưng chúng tôi không thể chấp nhận được những hành động bạo lực kia!!!!!-Cậu bạn tóc nâu xù gào lên, giọng nói mang âm lượng đến mấy trăm đề-xi-ben.

Trước thái độ phản kháng của "phe đối tác", Blue thờ ơ bịt một bên tai mình, đưa mắt sang Green:

- Cách âm chưa đấy?

- Rồi...-Cậu ta trả lời, mặt nhăn nhó. Trước cương vị lớp trưởng, đương nhiên cậu không thể không có phản ứng khó chịu trước những kẻ bất trị, phiền phức như cô ta.

Không còn lựa chọn nào khác, cậu bạn mang tính cách trầm tư ấy trỏ tay vào không khí. Từ ngón tay cậu, những vạch lửa hiện ra.

Blue mở to mắt nhìn, rồi như nhận ra điều gì, cô định bỏ chạy thì đã bị Red tóm lại. Đôi mắt như hai viên ruby ấy xoay mòng mòng với tốc độ chóng mặt, làm cô đứng chết trân như bị thôi miên.

Vừa đúng lúc Green hoàn thành công đoạn...vẽ bùa của mình. Một chữ Kanji ngoằn ngoèo, rắc rối với nhiều đường lên, xuống, dọc ngang xuất hiện, (chỉ là tả cho có vần chứ thứ tự viết không phải vậy -_-) được bao phủ bởi ngọn lửa đang phát ra sức mạnh kinh hoàng.

Cậu gật đầu, ra hiệu cho Red tránh ra xa trong khi đẩy chữ ấy về phía Blue, nhốt cô nàng gây rối vào một quả cầu đỏ, lơ lửng giữa lớp học.

Cùng với khuôn mặt bất mãn, cô đấm mạnh hai tay vào thành quả cầu, la hét.

Vô ích.

Những câu chữ của cô, dù chỉ một âm thanh mỏng nhất cũng không thể lọt ra ngoài.

Một hình phạt đáng sợ.

Cách mà các Guardian ấy trừng trị lẫn nhau đây sao? Hay...chính cậu ta là người đảm nhiệm việc thi hành chúng?

- Tạm thời phong ấn cô ta lại vậy!-Green lầm bầm. Đoạn, quay sang Masquerade và nhóm Dan-Mọi chuyện lộn xộn nãy giờ, chúng tôi thật có lỗi với các bạn-Giọng cậu đột ngột đổi khác-Nhưng, Masquerade! Nếu anh không chịu đóng...đồng nghĩa với việc ba người bọn họ, kể cả Alice của anh...sẽ phải chết. Anh nghĩ như thế nào thì tùy.

________________________________________________________________________________

Im lặng. 

Suốt thời gian qua, anh vẫn luôn ngủ say bên trong tâm hồn cô gái tóc cam. Nhưng, không phải vì vậy mà anh không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Anh biết hết đấy thôi...

Cả những cảm giác lạ lùng khi Alice đọc được bức thư ông gửi.

Ngồi một mình, cô đơn, thẳm sâu trong bóng tối tâm hồn của cô gái ấy, lặng lẽ nhìn thời gian qua đi. Từ bao giờ, anh đã lãng quên đi chính bản thân mình.

Anh có phải là anh họ của cô ấy không? Nếu không...việc gì trái tim anh lại cảm thấy nhói đau khi cô ấy khóc? Nếu không...vì cái gì mà anh phải nâng niu, bảo vệ thứ ánh sáng duy nhất trong góc tối này? Nếu không...tại sao thân xác vô dụng này vẫn còn ở đây? Sao không biết mất theo Silent Core cho rồi...?

Im lặng.

Im lặng.

...và im lặng mãi.

Những người đó, đang đứng chờ đợi câu trả lời mà giá trị của nó được nâng lên ngang bằng với ba mạng sống.

Anh thấy ở kia, đôi mắt to tròn như hai viên lục bảo tha thiết nhìn anh. Đằng sau, đôi đồng tử màu hổ phách lảng đi, cứ như thể cậu ta không thèm quan tâm đến sống chết của mình. Nhưng, ánh mắt lạnh lùng ấy chùn lại, hướng về cô gái tóc cam bên cạnh anh với nét buồn sâu nhất mà anh từng thấy ở cậu ta.

Chờ đợi.

Đâu đó trong trái tim anh vang lên khúc nhạc buồn. Cùng với nó, gương mặt một chàng trai với mái tóc xanh đen hiện ra, màu đỏ trong mắt anh ta như đang dịu lại. Suýt nữa, anh đã không thèm để ý đến sự có mặt của cậu ta, trong gian phòng kín này.

"Tono-sama...Xin người hãy cứu lấy Ojou-sama..."

Kính ngữ. Sao anh chàng đó lại dùng kính ngữ với anh. Từ trước đến nay, kẻ duy nhất gọi anh bằng kính ngữ chỉ có...

Gương mặt đang căng thẳng bất chợt dãn ra. Có lẽ anh đã phát hiện ra một điều thú vị. Và...anh sẽ dành điều thú vị đó chỉ cho riêng mình.

- Thôi được! Nhưng chỉ vì ngươi thôi đấy!

Mọi con mắt đổ dồn về phía anh, vui có, thắc mắc có, ngạc nhiên có. Mặc kệ chúng, anh không muốn để tâm đến.

Masquerade tiến về phía dãy bàn của Dan, hướng mắt về phía anh bạn trong bộ đồ đen viền xanh và tím. Blackjack bất ngờ, quay lại. Hai người đứng lặng nhìn nhau, mỉm cười, cứ như thể họ đã từng có khoảng thời gian gắn bó với nhau từ rất lâu, rất lâu rồi.

- H...-Anh chàng mang mặt nạ định mở miệng nói gì đó, ngay lập tức bị Blackjack chặn lại.

Cậu bạn mang mái tóc xanh dương sậm màu ấy đưa ngón tay lên miệng. Nụ cười nhạt vẽ lên gương mặt tuấn tú một nét bí ẩn đến lạ.

- Trắng và đen hửm? Một bộ đôi kì quặc-Dan chớp chớp mắt, rõ ràng nãy giờ cậu chàng chẳng hiểu mô tê gì sất. Nhất là hành động không mấy bình thường của Masquerade.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bakugan