Chap 15: Người con gái của không trung 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió vi vu thổi trên khoảnh đất trống cạnh khu rừng trúc, bới tung đám cỏ non, tạo thành từng đợt gợn lên nhè nhẹ như sóng biển. Tiếng xào xạc, dáng vẻ ngả nghiêng của những rặng trúc thưa dần, trả lại sự tĩnh lặng vốn có nơi đây.

Dưới khoảnh đất đó, trơ trọi hai bóng đen. Những mũi tên lao vun vút, xé toạc không khí rồi cắm vào chiếc bia nhỏ, có vẽ các vạch theo hai màu đỏ và đen xen kẽ nhau. Gió lại bắt đầu nổi lên, thổi tung đuôi tóc xanh lục nhạt, bồng bềnh.

Nhắm mắt.

Chờ đợi.

Ngay khi âm thanh hỗn loạn từ cánh rừng trúc thưa dần, hai đôi mắt màu vàng chanh và hổ phách lập tức mở ra. Mũi tên cô gái tóc xanh bắn vào hồng tâm tấm bia, bị mũi tên khác của đối phương chẽ ra làm đôi.

- Lại chậm hơn cô rồi...-Cậu bạn mang màu tóc đen thở dài, đâu đó trên gương mặt cậu là vẻ tiếc nuối trong cuộc cạnh tranh vừa mới trôi qua.

Cô gái tháo miếng vải nhỏ màu trắng-dùng làm đồ buộc tóc-ra. Mớ tóc dày xõa xuống, bồng bềnh trong làn gió nhẹ. Cô tiến đến tấm bia, cầm nó lên, săm soi. Đoạn, cô quay lại, mỉm cười:

- Nhưng so về kĩ thuật thì tôi thua xa cậu, Shun ạ!

Trong trang phục của một Miko, ở người con gái ấy toát lên nét gì đó thanh tao đến lạ. Chiếc áo khoác trắng tinh tươm, sode-kukuri thông qua các tay áo; y choàng kéo dài xuống quá cổ tay, kết hợp với nagabakama màu đỏ tươi và obi cùng màu. Một nét đẹp dịu dàng, truyền thống.

Cậu chàng im lặng, cúi người xuống nhặt bộ cung tên rồi quay gót trở vào nhà. Có lẽ, cậu sẽ thích Mai...nếu như cậu vẫn chưa có hình bóng nào khác ngự trị trong lòng mình.

- YAY!!! Xem Shun-chan và Mai bắn cung thật đã mắt! Quả thật không uổng công...leo trộm vào đây!

Nét mặt cậu bạn tóc đen ngay lập tức chuyển sang các kiểu trong...phim hình sự. Khỏi cần hỏi, cậu cũng đoán được rằng tên bạn quí hóa-Dan đã "dẫn đường chỉ lối" cho cả bọn đột nhập vào khu nhà chính Kazami.

________________________________________________________________________________

- Cạn ly!!!

Mọi người, mặt ai nấy đều tươi như hoa. Duy chỉ có chủ nhân ngôi nhà là không được vui mấy. Shun thật không thể chấp nhận được việc bọn họ tự tiện...leo vào nhà mình, tự tiện tổ chức tiệc tại nhà mình, và tự tiện lôi cậu vào tham gia mà không hỏi lấy một chút ý kiến.

Tự tiện. 

Tự tiện.

Tất cả đều tự tiện hết.

"Rốt cuộc họ của mình có phải là Kazami không đây..."-Vâng, anh chàng đang buồn não ruột và rất muốn mọi người xác nhận ra...cậu mới là chủ nhà. Chứ không phải...tên Dan.

Đang định đứng dậy bỏ đi, Shun bỗng bắt gặp ánh mắt màu vàng chanh ấm áp từ phía đối diện. Đợi cho mọi người im lặng, cô cất giọng, nhỏ nhẹ:

- Đừng rời bỏ buổi tiệc sớm vậy chứ! Không phải...cậu luôn ao ước có được cảm giác đầm ấm, hạnh phúc khi được ở cùng mọi người sao?

Lời nói của Mai như một mũi tên cắm thẳng vào...tim đen cậu. Shun ngây ra. Dường như cậu cảm thấy, tận sâu trong đáy lòng mình đang dâng lên những cảm xúc thân quen. Màu mắt và vẻ ấm áp hiền dịu của người con gái ấy, sao mà gần gũi đến lạ.

Có phải...

Có phải là...

Trước khi cậu bạn tóc đen ấy kịp thốt ra câu gì đó, Blackjack-người ngồi cách cậu ta không xa-đã nhanh chóng chặn lại. Trong lúc bối rối, anh chàng tóc xanh ấy lôi luôn cái chai nhỏ trong túi ra, dốc thẳng vào miệng Shun.

- Này!!! Cậu cho tôi uống cái gì vậy?!!!-Đôi mắt hổ phách chuyển sang lườm Blackjack.

- Một thứ mà mọi người ở đây đánh đổi bằng 1 giờ lao động khổ sai cho Abyss-Cậu ta nhún vai-Họ nói nếu cho cậu uống thứ này thì mọi người sẽ dễ dàng hiểu cậu hơn.

"Hiểu mình hơn ư?"

Đôi mắt hổ phách chùn xuống. Cậu đứng chết trân nhìn mọi người. Bây giờ, dù có giận cách mấy đi chăng nữa, cậu cũng không thể đổ lỗi cho họ được.

Bấy lâu nay, cũng giống như Alice, cậu luôn tự nhốt mình trong một không gian kín. Lạnh lùng, xa cách với mọi người.

Mãi chìm trong miên man suy nghĩ, đầu óc cậu bỗng thấy choáng váng.

________________________________________________________________________________

Đang đứng vững, Shun đột nhiên khuỵu xuống trước con mắt bàng hoàng của mọi người. Khi thấy đôi mắt hổ phách ấy lại mở ra, họ mới thở phào nhẹ nhõm. 

Nhưng...

Cậu bạn lạnh lùng thường ngày trong mắt họ bỗng nhiên biến đi đâu mất. Niềm hạnh phúc vẽ lên một đường dài trên khóe môi Shun. Cậu đứng đấy, mỉm cười với từng người. Rồi dừng lại ở anh bạn tóc nâu xù.

Trong lòng Dan bây giờ rộn lên nhiều cảm xúc xen lẫn với nhau. Hơn bao giờ hết, cậu cảm thấy thật hạnh phúc khi được nhìn lại nụ cười...dường như đã tuyệt chủng trên gương mặt cậu bạn thân kể từ lần cuối cùng cậu thấy nó, lúc cậu và Shun chỉ mới là hai tên nhóc.

Cảm xúc từ trái tim cậu bạn tóc đen như được truyền sang hết thảy mọi người. Những thứ vô hình mà cậu ấy không tài nào có thể truyền đạt bằng lời...sau bức tường băng đá cao chót vót trong lòng.

Những nỗi đau mất mát, buồn bực, tuyệt vọng, cậu ôm lấy riêng mình.

Những lo lắng, niềm vui, nỗi buồn hằng ngày, cậu chỉ thể hiện nó thật âm thầm, thật lặng lẽ.

Đối với cậu, niềm hạnh phúc nhất là khi trông thấy những người xung quanh mình...mỉm cười.

Một trái tim của gió. Đến, rồi lại đi. Nơi ngọn gió kia chọn để lụi tàn cũng là nơi hoang vắng nhất, heo hút nhất. Một mình, cô đơn.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh xắn của cô gái tóc cam. Bấy lâu nay cô chỉ nghĩ đến nỗi đau riêng mình. Thậm chí quên đi nụ cười của chính cô và quên mất rằng...vẫn còn có những người xung quanh cần đến nụ cười ấy để hàn gắn lại vết thương lòng.

Một bàn tay ấm áp lau đi vệt nước mắt của Alice. Shun đã đứng trước mặt cô từ khi nào. Cậu nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm cô bé lên, tay kia khóa chặt đối phương vào bức tường gỗ lạnh, thận trọng cúi đầu xuống.

Mọi người trố mắt ra nhìn. Vài tiếng "Á!", "Ố!" reo lên khe khẽ trước cảnh tượng không thể nào lường trước được này. Và tất nhiên, họ đã kịp "vô hiệu hóa" Blackjack để anh chàng không nhảy vào phá đám.

Cô gái tóc cam trở nên lúng túng thấy rõ, đôi gò má đỏ lựng như hai quả cà chua chín, cùng những phản ứng yếu ớt khi cô bắt đầu cảm nhận được từng hơi thở nóng ấm từ cậu bạn tóc đen. Môi họ chỉ còn cách nhau chừng...vài mi-li-mét. Bọn Dan tinh quái chồm lên, nín thở và...bắt đầu đếm ngược.

3...

2...

1....

Đôi mắt hổ phách mở to. Nhanh như chớp, Shun giật mình nhảy lùi lại. Gương mặt điển trai ấy đỏ bừng, hoảng loạn.

- C-Chuyện gì vừa xảy ra với tôi vậy?!!!

- Chán~Thuốc hết tác dụng sớm quá...-Cả bọn cụt hứng, ngồi phịch xuống tiếc rẻ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bakugan