Chap 5: Bạn học mới mà quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Runo)

Alice sau đó đã chuyển đến ở cùng tôi. Giống hệt như hồi chúng tôi còn bận lao đao với âm mưu thâm độc của Naga. Chỉ khác là tôi không còn cái tính trẻ con, hay ghen tị khi thấy Alice được nhiều người quý mến như trước nữa.

Nghĩ đến đấy, tôi chợt thấy chạnh lòng, tiếc cho những ngày tháng nhóm Brawlers còn được ở cùng nhau. Bởi vậy mới nói, không có giây phút nào là mãi mãi.

Tôi đứng lặng trong phòng nhìn cô bạn người Nga của mình soạn hành lí. Đôi mắt màu chocolate ấy tuy không còn được vui tươi, hồn nhiên như trước, nhưng vẻ hiền dịu bên trong nó vẫn không hề thay đổi. Hồi ấy, mỗi người đều có một hướng đi riêng, và do quá mải mê với nó, chúng tôi mới hoảng hốt nhận ra: 6 người bạn chí cốt của nhóm Brawlers hồi ấy...giờ đã mãi không còn bên nhau.

Nỗi cô đơn đã tạo nên những bức tường vô hình giữa chúng tôi trong suốt thời gian qua.

Ngước lên nhìn về phía Alice, hình ảnh của cả bọn thời còn mê mẩn với trò chơi Bakugan hiện về.

Hình ảnh Dan ngồi tỉ mẩn chăm sóc từng con Bakugan bé xíu trong lòng bàn tay, nheo mày nghĩ về việc đặt luật chơi cho chúng.

Những lời góp ý đơn giản mà sâu sắc từ Shun.

Lời động viên ồn ào, chẳng mấy tác dụng của Julie.

Sự phân tích sắc sảo từ cô bạn tóc cam vốn ít nói.

Hay những lời khuyên can từ cậu nhóc tóc vàng khi tôi và Dan xung đột.

Những kí ức kia đột nhiên ùa về, hiển hiện trước mắt, ép cho những giọt nước nóng ấm đã kềm nén lại bất chợt tuôn trào.

- Bạn sao vậy, Runo?-Alice nhìn về phía tôi, lo lắng. Ắt hẳn cô ấy đã nghe thấy tiếng nấc-dù rất khẽ- của tôi.

Dụi đi những giọt nước còn vương trên khóe mắt, tôi lắc nhẹ đầu và mỉm cười. Đáp lại, cô ấy cũng nở một nụ cười thật tươi.

Bây giờ bắt đầu lại tất cả cũng không muộn.

Nhỉ?

________________________________________________________________________________

Sáng, tôi và Alice dậy thật sớm, chuẩn bị đồ đến trường. Chúng tôi được mặc đồ tự do trong tuần này, vì đồng phục đến tuần sau trường mới phát. Nghe đâu phần áo khoác trông đẹp lắm. 

Suốt quãng đường đi, tôi cố tình gợi hết chuyện này đến chuyện khác cho Alice. Đành đóng vai kẻ nhiều chuyện vậy, chứ tôi sợ cảnh cứ khép nép đi cạnh nhau mà không nói lời nào. Giống như lần đi mua đồ với Shun í! Không khí nặng nề, chán chết. Đã vậy còn bị lãnh ngay một câu muốn á khẩu: "Những kẻ nói nhiều dễ bị ung thư vòm họng."

Thế có chết không cơ chứ!

Tôi đem hết bức xúc ngày hôm đó ra kể với Alice, cô ấy chỉ cười khúc khích chứ không nói gì thêm.

- Vậy lúc đi chung với bạn, "hắn ta" có nói gì không?-Tôi đánh bạo hỏi, nắm chặt tay lái một cách tức tối.

Cô bạn tóc cam ngồi sau xe bật cười:

- Ưm..không có gì. Cậu ấy có vẻ nói nhiều hơn bình thường khi đi với mình thôi.

Ể?!! Vậy là sao? Con trai khó hiểu quá đi mất!

________________________________________________________________________________

- Xin lỗi để bạn chờ lâu, mình đi thôi!-Gửi xe xong, tôi chạy như bay đến chỗ Alice đứng đợi. 

Đi học cùng nhau thích thật. Phải chi ngày nào cũng được như vầy.

Lớp chúng tôi nằm ở trong cùng của lầu hai, dãy B. Nhờ vậy, tôi và Alice có thêm một khoảng thời gian tâm sự nữa trước khi vào lớp.

Mới ngồi chưa ấm chỗ, tôi đã nghe thấy tiếng chạy bình bịch của Dan ngoài hành lang. Sao tôi biết ư? Chúng tôi quen nhau đã khá lâu, kiểu chạy của Dan tôi còn lạ gì nữa!

Đúng như những gì tôi nghĩ, tiếng chạy ấy càng ngày càng lớn rồi ngưng hẳn. Cái đầu màu nâu bù xù quen thuộc của cậu ta đã xuất hiện ngay trước cửa lớp, kèm theo đó là một nụ cười rộng ngoác tận mang tai.

- Ohayoooo!!!!!-Dan cười tít mắt với tôi, đoạn quay ra đằng sau- Ohayo, Al-san!

Đáp lại lời chào nhiệt tình của cậu bạn tóc nâu, Alice nghiêng đầu, mỉm cười:

- Ohayo gozaimasu!

________________________________________________________________________________

(Dan) 

Hên thật! Tui vừa vào không lâu thì chuông reo. Cô giáo cũng vừa tới. 

Runo lại có cớ chọc tui với vẻ mặt ngạc nhiên pha phần giả tạo:

- Chuyện lạ! Anh vào lớp trước giờ chuông!

Xùy! Thì có sao đâu cơ chứ! Cô ấy cứ làm như tui ngày nào cũng đi học trễ không bằng.

Đang nói chuyện với hai cô bạn, mắt tui đột nhiên lia ra cửa. Dáng người ốm, dong dỏng cao, cùng mái tóc đen ngắn...

...và...đôi mắt màu hổ phách...

- Shun?-Runo lên tiếng.

Cậu ta đứng lặng bên ngoài, mặc cho những tiếng xì xầm của tụi con gái trong lớp đang ngày một lớn dần. Cô giáo chủ nhiệm cũng đã phát giác ra sự có mặt của Shun.

Cô đi ra ngoài.

Tui thấy Shun đưa cho cô giáo mảnh giấy nhỏ. Cô cầm lên đọc nó rồi gật đầu.

- Cả lớp trật tự! Đây là Shun Kazami, bạn ấy mới xin chuyển từ lớp A vào đây.

- YEAHHHHH!!!!!!!!

Tui ngồi chống cằm, khoái trá trước cái mặt nhăn nhó của cậu bạn thân.

Muốn biết lí do?

Hình như tui có nói về ấn tượng mạnh mẽ đầu tiên khi vào lớp này đúng không nào?

Ấn tượng đó là....

.....lớp có 27/31 là con gái.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bakugan