Chap 6: Vết thương lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cần bao nhiêu thời gian...để chữa khỏi một vết nứt trong tâm hồn?

...hay...

Chính họ cũng sẽ bị...

...lây nhiễm bởi nó!

Không ai biết lí do vì sao Shun đột ngột xin chuyển lớp. Nhất là khi chuyên môn của lớp ấy hoàn toàn không phải sở trường của cậu. 

Dan-với thái độ không được thoải mái cho lắm-cứ liên tục nhìn về phía cuối dãy bàn, nơi có anh chàng ninja ngồi lặng như đang thiền. Không chỉ có cậu, vài đứa con gái khác cũng cứ quay lên quay xuống nhìn Shun, dò xét.

"Này!"-Runo khều nhẹ Dan, thều thào-"Hình như không khí ở đây hơi bị...ngột ngạt thì phải."

Cậu bạn tóc nâu gật đầu đồng tình, đôi mắt đỏ như hai viên ruby liếc khẽ về đằng sau. Tất cả những gì cậu thấy chỉ là thái độ có phần hơi thất thần của Alice.

Cô bạn tóc cam ngồi đó, mặt cúi sầm xuống như người mắc lỗi. Lâu lâu lại ngước lên, đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

"Hình như cô ấy...xuất hồn đi đâu rồi."-Dan nói nhỏ với cô bạn kế bên mình. Cả hai nhìn nhau, gật nhẹ đầu rồi tiếp tục hí hoáy chép thời khóa biểu và nội quy.

Giờ ra về.

Trong khi nhóm của Dan đang đứng trò chuyện vui vẻ, Shun chỉ lướt nhanh qua, không nói, không cười. Người ngoài nhìn vào thì khó mà đoán được họ đã từng là những người bạn thân.

Phải!

..."đã từng"

Chịu không nổi, anh chàng tóc nâu nóng tính ấy liền chạy theo, kéo Shun lại:

- Này! Thái độ đó là sao vậy?!!!

- Tớ mệt...

Shun gạt tay Dan ra, đi tiếp. Thậm chí cậu còn không thèm ngoảnh lại nhìn cậu bạn thân của mình lấy một cái.

- Lỗi của mình...

Tiếng nói nhẹ và trong vắt như gió thoảng làm Dan và Runo ngỡ ngàng. Họ quay lại và bắt gặp Alice đang đứng tựa lưng vào cửa lớp. Mái tóc cam lòa xòa giấu đi gương mặt đỏ hoe, đẫm nước.

Cặp mắt xanh màu lục bảo của Runo chùn xuống. Cô ấy đứng ngây ra. Kinh nghiệm của hơn 1 năm trời ở cùng Alice cho cô biết: cô không thể an ủi người bạn thân của mình vào lúc này.

Ngay chính cô. Cô gái nhỏ mang mái tóc xanh dương nhạt dễ thương khi trước, giờ cũng đã bị chính nỗi đau của Alice tác động tới.

Nó đã làm tổn thương cô. Cái cảm giác bất lực khi đứng nhìn bạn thân mình đau khổ.

"Rầm!"

Cả hai cô gái giật mình ngước lên. Những gì họ thấy chỉ là chiếc cửa lớn rung rinh sau một cú đập mạnh, xa xa là cái bóng đang bỏ chạy của "thủ phạm" gây nên chuyện này.

- D-Dan...-Runo lắp bắp, nói không thành tiếng. 

________________________________________________________________________________

Giữa sân trường rộng thênh thang, có bóng một cậu nhóc chạy thục mạng như bị ma đuổi. Cậu bất chợt dừng lại, thở dốc. Đôi mắt đỏ đục ngầu hướng về phía cây phượng lớn phía bên kia sân.

Gió nhẹ nhàng nổi lên, hong khô những giọt mồ hôi chảy dài trên trán cậu, đẩy tóc cậu đung đưa trong không khí. 

"Dù cả thế giới này luôn nghĩ suy rằng em:..

..là người mang thương đau, người mang đến bao tai họa..

..và anh luôn luôn là người bên em từng phút giây.

Vậy nên em đừng buồn và hãy mãi~tươi cười lên~

Nàng dịu dàng là nữ chúa, với anh là người hầu gần bên em.

Cớ sao định mệnh đắng cay, vùi chôn đôi song sinh trong nỗi đau...

Nàng là người mà mãi mãi anh yêu thương quan tâm mang tất cả...

...đến cho em bao ước mơ...dẫu bóng đêm bao trùm anh..."

Cậu biết bài hát này! Một bài khá nổi của Vocaloid:

"Servant of Evil"

Căng mắt để nhìn cho rõ. Dan nhận ra bóng dáng cậu bạn ninja đang ngồi vắt vẻo trên cành cao nhất của cây phượng già. Cũng là nơi bắt nguồn giai điệu du dương kia. Giai điệu trong vắt, thánh thót như giọng ca thiên thần....

Ế!!!! Khoan! Khoan! Xì tốp~

Không thể nào! Không lẽ giọng hát của con trai mà lại cao đến thế kia à?

Dan cố giương cặp mắt "cú vọ" lên thêm một lần nữa. 

Đằng kia, trong tay Shun, một vật tròn tròn, nhỏ nhỏ màu xanh lá cây. Bây giờ cậu có thể khẳng định chính xác giọng hát đó không phải của Shun. Lạy trời! Nếu nó là giọng Shun chắc cậu bất tỉnh tại chỗ mất.

Chủ nhân của giọng hát mượt mà ấy...là Phoenix-Bakugan đầu tiên Shun sở hữu.

"Sao cô ấy ở đây? Shun gọi cô ấy đến à?"

Giai điệu vừa dứt hẳn. Anh chàng tóc đen liền nhảy xuống khỏi cành cây. Đi một mạch về....phía Dan.

"A!!! Chết rồi! Chết rồi! Trốn đâu bây giờ?"-Dan đứng đơ ra như pho tượng đá, tim đập, chân run. Hệt như khi ăn trộm bị chủ nhà bắt vậy.

Hết cách, cậu giơ chiếc ba lô to lù của mình ra để...che mặt. Kiểu trốn "ngây thơ" chưa từng thấy.

- Này!-Shun giựt mạnh chiếc ba lô của Dan, khiến cậu chàng té nhào.

- Oái! T-tớ...không có làm gì hết à nha...

Cặp mắt hổ phách lạnh lùng nhìn Dan chằm chằm, không chớp. Sau khi chắc là cậu ta không bị ấm đầu, Shun mới lên tiếng:

- Tớ chỉ định hỏi cậu có thấy...gần khu vực lớp mình có cái gì lạ không.

Dan lắc đầu nguầy nguậy. Cậu chàng ninja thở dài, đưa tay chỉ thẳng về hướng khu vực nhà vệ sinh ở dãy B.

Tối tăm.

Cậu bạn tóc nâu chớp mắt liên tục, không rõ thứ Shun muốn chỉ cho cậu là gì. Lát sau, lúc cậu định lên tiếng thì "thứ ấy" xuất hiện. Một thứ cảm giác rờn rợn, chạy dọc sống lưng. Cả người cậu, vốn đang nóng lên dưới cái nắng gay gắt buổi trưa, đột nhiên hạ nhiệt độ xuống một cách bất thường. Lỗ tai cậu lùng bùng với những lời nói quái lạ: 

"Muốn hoàn thành mơ ước chứ~Muốn chữa vết thương lòng chứ?~Vậy thì hãy sớm tìm ra chúng tôi~"

"Nhé~"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bakugan